Bãi săn Nộ Giang.
Trên danh nghĩa là khu vực săn bắn, trên thực tế cũng là một doanh trại quân đội rất lớn.
Nhưng mà cái doanh trại quân đội này phần lớn thời gian đều tương đối rãnh rỗi.
Mà nay ngày toàn bộ khu vực săn bắn cờ bay phất phới, người đông tấp nập.
Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, đề phòng nghiêm ngặt.
Tranh chấp đảo Kim Sơn đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ mà nói là sinh tử kiếp, thế nhưng đối với có vài người mà nói cũng là lò sát sinh.
Đương nhiên, gia tộc và thế lực có tư cách chia thịt không nhiều lắm đâu.
Đối với phần lớn mà nói, đây là một đấu trường, bọn họ là đến xem trò vui.
Vở kịch sinh tử.
Người thắng ăn sạch, mà một khi thua, ý nghĩa khả năng mang trăm năm cơ nghiệp của gia tộc tan biến vào trong dòng sông lịch sử.
Cho nên, khung cảnh của vở kịch này hoành tráng lắm.
Gần như tất cả gia đình quyền quý, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đều tới đầy đủ.
Không chỉ có như thế, phần lớn quý tộc lâu đời toàn bộ Việt quốc đều phái người tới quan chiến.
Đây coi như là có chút thỏ chết cáo buồn đi.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ của ngươi cũng không dễ dàng, xem như là là vì mọi người lên đỉnh núi đón sấm sét đi.
Cho nên, cho nên mọi người chúng ta chỉ hỗ trợ ngươi về mặt tinh thần thôi.
Nhưng chỉ ủng hộ ở mặt tinh thần, cái khác cũng không có đâu.
Ai bảo lão đại của chúng ta Trấn Viễn Hầu Tô Nan chuyển sang phe cánh làm phản.
Nói đến phủ Hầu tước Trấn Viễn, thế tử Tô Kiếm Đình nhà ông ta cũng tới, hơn nữa vị trí sắp xếp cũng ở ngay phía trước.
Ngay cả Cừu Kiêu của thành Nộ Triều cũng tới.
Khi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác dẫn kỵ binh tiến vào chiếm giữ bãi săn Nộ Giang, đưa tới một trận oanh động không nhỏ.
Rất nhiều người đều tiến lên an ủi, đồng thời biểu hiện ánh mắt cảm thông.
Ở trong lòng bọn họ, cuối cùng người chết vì đại nghĩa.
Có thể chứng kiến một gia tộc tiêu vong đương nhiên là kích động, thế nhưng vẫn phải biểu lộ ra sự đồng cảm và cất bài ai điếu cho có.
Điều này làm cho Thẩm Lãng ghê tởm đến không chịu nổi.
Người Việt quốc cũng thích chơi cá độ, gần như bất kỳ đợt luận võ nào cũng mở cá độ.
Dựa theo tình huống bình thường, loại sự kiện lớn như tranh chấp đảo Kim Sơn hoàn toàn có thể gầy sòng cá độ.
Thẩm Lãng còn muốn được mượn cơ hội lấy một khoản tiền của phi nghĩa.
Thế nhưng thật không ngờ, lại chẳng em thèm mở vụ cá độ này hết.
Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy kết quả đã có rồi..
Phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Rõ ràng thật là quá đáng.
Thậm chí ở World Cup năm 2002, ngay cả đội Trung Quốc đấu với đội Brazil vẫn có cá độ mà?
...
Không lâu sau khi phủ Bá Tước Huyền Vũ trình diện.
Đám nhân mã của phủ Bá tước Tấn Hải cũng tiến vào chiếm giữ bãi săn Nộ Giang.
Lại là một trận tiếng động huyên náo.
Đám người mới dùng ánh mắt đồng tình ai điếu nghênh tiếp Bá tước Huyền Vũ lại ra chào đón.
Chỉ bất quá, lần này ánh mắt của bọn họ là nhiệt liệt đố kỵ.
Phủ Bá tước Tấn Hải hoàn toàn trơ tráo, lại phản bội phe cánh bản thân, biến thành đồ đao trong tay quốc quân giết chết đồng loại của chính mình.
Thế nhưng đây không có quan hệ gì với bọn họ.
Bọn họ chỉ quan tâm một chút, phủ Bá tước Tấn Hải này sắp phát đạt rồi.
Hai gia tộc này trăm năm ân oán tình thù, cuối cùng cũng có thể chấm dứt hoàn toàn.
Rõ ràng trăm năm Hà Đông, trăm năm Hà Tây.
Hơn một trăm năm trước, lúc Bá tước Kim Trụ xuất thế ngang trời, gia tộc họ Kim chẳng khác gì mặt trời ban trưa. Phủ Hầu tước Tấn Hải thê lương đến nhường nào, ngay cả lâu đài của mình đều bị hải tặc cướp đi.
Mà bây giờ, phủ Bá Tước Huyền Vũ mắt thấy sẽ phải diệt vong.
Phủ Bá tước Tấn Hải lại phải quật khởi.
Rõ ràng tạo hóa trêu người.
...
Phủ Bá Tước Huyền Vũ, phủ Bá tước Tấn Hải hai nhà đều trình diện.
Đó cũng là lúc đội ngũ trọng tài tiến tới.
Chân chính đại nhân vật vào tràng.
Tranh chấp đảo Kim Sơn là đại sự, Tổng đốc Chúc Nhung không thể làm trọng tài.
Tứ hoàng tử Ninh Chân là tuyên đọc ý chỉ của quốc quân, gãcũng không làm trọng tài.
Có thể làm trọng tài, nhất định phải phù hợp mấy đặc điểm.
Đức cao vọng trọng, quý tộc đỉnh cấp, địa vị vượt ra ngoài.
Không chỉ là lúc này tranh chấp đảo Kim Sơn như thế, hai mươi năm trước cũng là như vậy.
Lần này ba trọng tài lớn, theo thứ tự là thúc chúc của quốc quân, Việt quốc nhất đẳng Công tước, Ninh Khải.
Tiền thái tử thái phó, tiền Thượng Thư Đài Tả Thừa Tướng, Việt quốc nhất đẳng Hầu tước, Tác Huyền.
Người đứng đầu quân đội Việt quốc, Thái Tử Thái Bảo, Công tước Uy Vũ, đứng đầu võ đạo cao thủ, Biện Tiêu.
Ba đại nhân vật siêu cấp vừa đến trận, tất cả mọi người toàn bộ khom người lạy xuống.
Mỗi người ở đây giẫm giậm chân một cái, mặt đất Việt quốc đều có thể run rẩy vài cái.
Tuyệt đối siêu hào hoa đội hình.
Việt quốc Vương thúc Ninh Khải nói:
- Huyền Vũ, Tấn Hải, lần này thì có ba người lão phu làm trọng tài công bằng tranh chấp đảo Kim Sơn, các ngươi có bằng lòng hay không?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân lạy xuống nói:
- Ta chỉ sợ phẩm chất của ta không xứng ba vị tiền bối tự mình giá lâm, mang ơn vô cùng.
Bá tước Huyền Vũ không có biết nói chuyện như vậy, trực tiếp khom người nói:
- Sẵn lòng.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Ba người chúng ta cộng lại, hơn hai trăm tuổi. Uy Vũ Công còn tại vị, ta và Tác Huyền đại nhân đã sớm rời khỏi chính sự hơn năm, vốn là ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ. Nhưng quốc quân nếu để chúng ta tới, chúng ta đã tới rồi. Niên kỷ của chúng ta dầy cả xấp, cách cái chết không xa. Cái gì cũng đã thấy rồi, duy chỉ có quan tâm mỗi cái danh tiếng này thôi, tuyệt đối không muốn chết xong cho tổ tông hổ thẹn, để con cháu mất mặt. Cho nên lần này làm trọng tài, công bằng công chính xin hai vị yên tâm.
Bá tước Tấn Hải lại một lần nữa lạy xuống:
- Luân lo sợ.
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Trác đương nhiên tin tưởng sự công bằng công chính của ba vị đại nhân, tuyệt đối không nửa điểm nghi ngờ.
Như vậy ba đại nhân vật này, thực sự công bằng công chính à?
Thật đúng là như vậy!
Giống như Vương thúc Ninh Khải nói như vậy, bọn họ tuổi già, sẽ gần đất xa trời, thứ thích tích cóp nhất chính là danh tiếng.
Quốc quân sở dĩ phái bọn họ tới, một là bởi vì ba người này đức cao vọng trọng, mà là bởi vì cảm thấy tranh chấp đảo Kim Sơn, phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại, căn bản không có cần phải động tay chân gì cho chuyện tân chính, như vậy ngược lại tổn hại quân uy.
Công tước Uy Vũ là quý tộc lâu đời lớn nhất của Việt quốc, có đất phong lớn nhất, tư quân nhiều nhất.
Nhưng tầm ảnh hưởng của ông ta vượt ra ngoài, tân chính không thể đốt đến đầu lão.
Vì sao?
Bởi vì ông ta đã từng là đại tướng phía bắc nước Ngô, ở trận đại chiến Ngô Việt hai mươi mấy năm trước, ông ta thời khắc mấu chốt, dẫn binh về phía nam đầu Việt quốc, cho nước Ngô một kích trí mạng, trực tiếp dẫn đến tràng đại chiến kia nước Ngô thất bại thảm hại, cắt nhường chín quận.
Hơn nữa lúc đó Biện Tiêu không chỉ có dẫn binh Nam đầu, còn mang đến lãnh thổ ba quận.
Quốc quân tự mình lôi kéo tay hắn nói, đây là ân nhân đời đời của họ Ninh chúng ta.
Họ Ninh làm vương tộc, vậy không phải thành viên họ Ninh sẽ không phong Công tước, nhưng lại là với Biện Tiêu ngoại lệ, trở thành Công tước Uy Vũ.
Hôm nay, lão thống soái mười lăm vạn đại quân trấn thủ Diễm Châu cùng hành tỉnh Thiên Bắc, ở tuyến đầu chống lại đại quân nước Ngô.
Vị Công tước Uy Vũ này là cột chống trời tuyệt đối Việt quốc, ngọn lửa tân chính đó làm sao đốt đến đầu lão?
Địa vị của lão vượt ra ngoài, vượt xa bất luận kẻ nào.
Hơn nữa vị Công tước Uy Vũ này cũng là người cực kỳ ngạo mạn, cho tới bây giờ đều không thèm giao tiếp với quý tộc lâu đời ở Việt quốc.
Trong mắt lão cũng chỉ có mỗi quốc quân mà thôi.
Boss khủng như vậy, ngươi cho rằng lão sẽ ăn gian khi làm trọng tài quyết định tranh chấp đảo Kim Sơn vì tình riêng?
Hoàn toàn không có khả năng.
Thế nhưng ngươi muốn lão thiên vị phủ Bá Tước Huyền Vũ? Cũng không có khả năng.
Vị này coi khinh anh hùng thiên hạ, trong mắt còn chưa có cái nhân vật Bá tước Huyền Vũ này.
Vương thúc Ninh Khải lấy ra một phần giấy sinh tử.
- Bất kể là võ chiến, hay quân chiến, đao kiếm không có mắt, khó tránh khỏi phải có thương vong, nếu không dị nghị, đôi bên liền ký giấy sinh tử này đi.
Bá tước Tấn Hải tiến lên, ký tên của mình, đồng thời đóng đại ấn của Bá tước Tấn Hải lên.
Tiếp theo là Bá tước Huyền Vũ Kim Trác kí tên đóng dấu.
Mỗi một lần tranh chấp đảo Kim Sơn đều là như vậy, thương vong nặng nề.
Đừng nói là quân đội đôi bên chém giết nhau, coi như là trận chiến luận võ đầu tiên, cũng chết nhiều người lắm rồi.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ có hai đời người thừa kế, đều chết vào luận võ.
Phủ Bá tước Tấn Hải lại chết tam đại thiếu chủ, từ đó về sau gia tộc họ Đường cũng đã có kinh nghiệm, ở trong gia tộc chuyên chọn một người luyện võ, nhưng người này lại không thể là người thừa kế gia tộc.
Thế là, tên mê võ Đường Viêm liền xuất hiện.
Có thể nói, hắn hoàn toàn là vì tranh chấp đảo Kim Sơn mà tồn tại.
Chí ít ngay từ đầu là như thế.
Đương nhiên bây giờ Đường Viêm, sẽ trở thành Nam Hải Kiếm Vương đời kế tiếp, một đại tông sư của Việt quốc.
Trận luận võ tranh chấp đảo Kim Sơn này, đã hoàn toàn không ở trong mắt hắn.
Ký xong giấy sinh tử!
Vương thúc Ninh Khải lại bưng ra một cái hộp.
Cái này được làm bằng gỗ lim, phía trên khắc Kim Long, hàn lại bằng ấn sáp, hơn nữa còn dán giấy niêm phong màu vàng.
Một khi phá hoại sẽ khó lòng phục hồi.
Ninh Khải nói:
- Chỗ này chính là đề văn, do quốc quân tự mình ra đề mục, trừ quốc quân ra, không có bất kỳ người nào biết đề.
Tiếp đó, Ninh Khải đem cái hộp này để lên bàn, nói:
- Huyền Vũ, Tấn Hải, hai người các ngươi tiến lên kiểm tra hộp sáp ấn cùng giấy niêm phong.
Hai người tiến lên, kiểm tra hoàn tất.
Ninh Khải nói:
- Xác nhận không có sai lầm?
Bá tước Huyền Vũ cùng Bá tước Tấn Hải đều xác định không có sai lầm.
Ninh Khải nói:
- Kế tiếp, cái hộp này sẽ do ta, Tác Huyền đại nhân, Công tước Uy Vũ ba người cùng bảo quản. Mãi cho đến khi văn chiến ấy, sẽ chính thức mở ra.
- Vâng!
Trong lòng của Bá tước Tấn Hải Đường Luân thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.
Liền cái thứ phế vật như thằng Kim Mộc Thông kia mà xứng với quy cách cao cấp như vậy à?
Đường Duẫn con của ta, nhắm mắt lại cũng có thể thắng được thằng phế vật đó rồi, đề mục gì căn bản cũng không quan trọng.
Người nào nói đề mục gì đều không trọng yếu?
Lúc này đứng ở phía dưới Thẩm Lãng, đã cảm thấy rất trọng yếu.
Hắn dùng thị lực X quang, xem thấu cả cái hộp này
Bên trong có một tờ giấy, phía trên liền viết đề bài thi văn lần này, Thẩm Lãng thấy rất rõ ràng.
Một phần sách luận, một bài thơ.
Quốc quân quả nhiên vô cùng nham hiểm.
Thẩm Lãng chuẩn bị mười chín đạo đề, cũng không dính một câu trong đó.
Tên béo Kim Mộc Thông này thật đáng thương, gần như uổng phí hai tháng, phí công thuộc chín phần sách luận, một trăm năm mươi bài thơ.
Kế tiếp, Thẩm Lãng sẽ căn cứ hai cái đề bài này mà chép ra một phần sách luận chấn động từ xưa đến nay, sau đó sẽ chép ra một bài thơ quỷ thần thiên địa gì cũng phải khiếp đảm.
Tiếp đó, Kim Mộc Thông lại phải thức đêm cuồng sao chép, điên cuồng học thuộc lòng.
Bây giờ, ba trận luận võ đều hoàn toàn ổn.
Ngẫm lại xem, Kim Mộc Thông ở trên văn chiến có thể thắng Thám Hoa lang Đường Duẫn, sẽ khiến mọi người nổ mắt đi.
Thế giới này quá điên cuồng, thật là làm cho người mong đợi!
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Nếu hết thảy đều không có dị nghị, các ngươi hơi chuẩn bị chút đi, một lúc lâu sau, lại bắt đầu trận chiến luận võ đầu tiên!
Đây không phải là thế vận hội Olympic, còn muốn chờ cho mấy ngày mới tiến hành.
Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá, ba trận luận võ này cần trong thời gian ngắn nhất hoàn thành.
Hai ngày!
Tranh chấp đảo Kim Sơn, hoàn toàn chấm dứt.
...
Trận chiến đầu tiên, Kim Mộc Lan đối chiến Đường Viêm.
Sẽ cử hành ở đại sảnh bãi săn Nộ Giang, không phải có cấp bậc quyền quý, căn bản ngay cả tư cách quan sát cũng không có.
Khoảng cách thời gian lên sân khấu, còn có một khắc đồng hồ!
Đường Viêm mê võ chán đến chết.
Nhìn một con muỗi cách đó không xa mà ngây người.
Con muỗi này rất lợi hại.
Đây đã là cuối thu, lập tức sẽ phải bắt đầu mùa đông, nó lại vẫn bay nhanh và lượn lờ mềm mại thế này.
Không được, một hồi mình phải nghiên cứu cho kỹ xem có thể ngộ ra cái gì không.
Đối với Đường Viêm mà nói, vạn vật đều có thể làm thầy, đều có võ đạo cho người ta lĩnh ngộ.
Hôm nay luận võ đặc biệt then chốt, quyết định vận mệnh phủ Bá tước Tấn Hải.
Thế nhưng...
Đường Viêm hoàn toàn không chú ý.
Gã thậm chí ngay cả nơi này là nơi nào cũng không biết, gã cũng căn bản không chú ý đối thủ là người nào.
Mặc kệ người nào cũng giống nhau.
Dù sao các ngươi lợi hại đến đâu cũng không bằng ta.
Ta chưa bao giờ hỏi đối thủ là người nào, chỉ hỏi hắn ở nơi đâu.
Đường Viêm ta đây vĩnh viễn là một chiêu hạ gục nhanh chưa từng có, không có loại khả năng thứ hai đâu.
Cái gì?
Nhân sinh hiu quạnh như tuyết?
Chẳng lẽ còn có nhân sinh người nào không cô đơn à?
Đàn bà có cái gì chơi, tiền có cái gì chơi, quyền lực có cái gì chơi.
Chỉ có kiếm chơi tốt nhất thôi.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nhắc nhở:
- Viêm nhi, đối thủ lần này của con là Kim Mộc Lan, con nhất định phải toàn lực ứng phó...
Nói đến đây, Đường Luân ngừng lại.
Nói cái gì toàn lực ứng phó? Đối với Đường Viêm mà nói, toàn lực ứng phó cùng tùy tùy tiện tiện hoàn toàn là một ý kiến.
- Viêm nhi, con nhớ kỹ cho ta, hạ gục nàng thật nhanh, thế nhưng đừng giết nàng, hiểu chưa? - Bá tước Tấn Hải nói.
Đường Viêm gật đầu, đáp:
- Được, không giết.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Thế nhưng, lại phải phế bỏ võ công của nàng. Như thế khi có mấy đại nhân vật phải chiếm hữu nàng, nàng không thể phản kháng.
- A, phế bỏ võ công nàng. - Đường Viêm đáp.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Phế bỏ võ công nàng nhưng đồng thời tuyệt đối không thể hủy hoại dung mạo của nàng. Thân thể của nàng có thể có vết thương, thế nhưng nhất định phải nhỏ, không thể có vết thương có diện tích phá hoại quá lớn.
Đại nhân vật muốn là một Kim Mộc Lan hoàn chỉnh người ngọc, nếu như trên người xuất hiện một vết sẹo lớn, sẽ làm tổn thương hăng hái.
Không sai, những người này không chỉ phân phối toàn bộ gia sản của phủ Bá Tước Huyền Vũ, ngay cả tuyệt sắc đại mỹ nhân Kim Mộc Lan cũng xem như một bộ phận tài sản, chuẩn bị hiến cho một vị siêu cấp đại nhân vật.
Đường Nghiêm nhíu mày một cái, không nhịn được nói:
- Vết thương nhỏ cỡ cọng tóc được chứ?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân đápi:
- Có thể.
- Biết rồi, dài dòng quá. - Đường Viêm nói.
Tiếp đó, tiếp tục nhìn muỗi, lần này nhìn cánh của nó, đồng thời quan sát rõ ràng số lần đập cánh của con muỗi này trong vòng một giây.
Lại có hơn năm trăm lần?
Đường Viêm kinh hãi, cảm thấy con muỗi này thật lợi hại.
- Đã đến giờ, công tử Đường Viêm, ngài nên ra sân.
- A! - Đường Viêm cầm kiếm Huyền Thiết vào tay, đi ra bên ngoài.
Trong đầu, vẫn là hình ảnh con muỗi đập cánh.
...
Bên trong đại sảnh.
Mấy trăm người ngồi thật nghiêm trang.
Vương thúc Ninh Khải, Thái Phó Thái Tử Tác Huyền, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu, ba người cao cao tại thượng, ngồi ở trung tâm bàn trọng tài.
Cả nhà Bá tước Huyền Vũ ngồi ở bên phải, khán giả ngồi phía sau cũng lác đác không có mấy người, thoáng nổi danh cũng chỉ có con của Trấn Viễn Hầu Tô Kiếm Đình.
Đương nhiên gã sở dĩ ngồi ở bên này, hoàn toàn là vì diễn trò, ở trong lòng gã, Kim Mộc Lan đã chắc chắn thất bại, nhưng cuối cùng gã có quan hệ thông gia với gia tộc họ Kim.
Cả nhà của Bá tước Tấn Hải ngồi ở bên trái, phía sau chi chít.
Không chỉ là gia tộc quyền quý mới nổi, còn có đám quý tộc lâu đời cũng đều ngồi ở bên phía gia tộc họ Đường.
Không phải là vì lấy lòng gia tộc họ Đường, mà là cho thấy lập trường.
Quốc quân, chúng ta không có đối với chống tân chính, cây đao phía dưới nghìn vạn lần đừng rơi vào ta.
Đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ xui xẻo, bọn họ chỉ có thể ở trong lòng, tinh thần mà ủng hộ.
Đám người Trương Xung, Tổng đốc Chúc Nhung, phủ Hầu tước Trấn Bắc, thì ngồi ở bên thứ ba, tỏ ý bản thân trung lập cùng công chính.
Trương Tấn cùng Trì Dư ngồi ở phía sau, cách bởi Trương Xuân Hoa.
- Một trận chiến này không hề trì hoãn, Kim Mộc Lan ở trình độ kiếm thuật, kém Đường Viêm hơn hai cấp, kết quả duy nhất chính là hạ gục nhanh chưa từng có. - Trương Tấn nói.
Gã nói cho Trì Dư nghe.
Trì Dư gật đầu nói:
- Thiếp đã thấy kiếm thuật Đường Viêm, kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh quả thực khó giải.
Ánh mắt mọi người, đều chiếu trên người của Kim Mộc Lan trong sân.
Đẹp thật.
Vóc dáng rõ ràng bốc lửa.
Thật sự đáng tiếc đó.
Nàng lập tức liền phải thua, cùng nhau thua trận còn có vận mệnh phủ Bá Tước Huyền Vũ, còn có tự do của nàng trong tương lai.
Dáng dấp đẹp như vậy, bản thân liền là một loại sai lầm.
Khi phủ Bá Tước Huyền Vũ cường đại, còn có thể bảo hộ loại xinh đẹp này.
Một khi gia tộc họ Kim huỷ diệt, xinh đẹp như vầy chính là mang đồ quý giá dễ mắc tội.
...
- Keeng!
Tiếng chuông gõ.
Tranh chấp đảo Kim Sơn, ba trận luận võ, trận chiến đầu tiên, đúng là bắt đầu!
Tất cả mọi người mở to hai mắt, sợ bỏ sót cảnh tượng nào trong nháy mắt.
Bởi vì toàn bộ quá trình phải thật nhanh.
Là tuyệt đối hạ gục nhanh chưa từng có.
Bởi vì lúc trước vô số cao thủ trẻ tuổi khiêu chiến Đường Viêm, cũng là trong nháy mắt bị đo ván nhanh chưa từng có.
Trình độ võ công của Kim Mộc Lan còn không bằng đám người Tô Kiếm Đình, hiển nhiên không có loại kết quả thứ hai.
Cho nên dù cho nháy mắt, rất có khả năng luận võ liền kết thúc.
Đường Viêm là chưa bao giờ nhìn đối thủ.
Thế nhưng hiện tại gã nhìn thoáng qua, hơi hơi kinh ngạc.
Đây... Đây là đàn bà?
Dễ nhìn như vậy sao?
Vậy được, ta lập tức phế bỏ võ công của nàng, tranh thủ đâm miệng vết thương của ngươi nhỏ nhất, so với cọng tóc còn nhỏ hơn.
Đường Viêm lại một lần nữa tùy tâm sở dục giơ lên kiếm của mình.
Chợt thi triển!
Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Mười bốn năm, liền luyện một kiếm này.
Mấy triệu lần, mấy chục triệu lần.
Mỗi một lần xuất kiếm, cũng là đỉnh phong!
Bộ kiếm pháp này, chính là vô địch, vô giải!
Mộc Lan xuất kiếm!
Kiếm pháp của nàng đơn giản hơn, giản đơn trước nay chưa từng có.
Hơn nữa còn là một thanh kiếm gỗ.
Không có bất kỳ vẻ đẹp nào, liền hướng một điểm, trực tiếp đâm tới!
Mắt bão của kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Sơ hở duy nhất, chỗ cực kỳ yếu nhất!
- Choang!
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt!
Kiếm Mộc Lan xuyên qua trường lực đáng sợ của kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Trực tiếp đâm trúng ngực Đường Viêm.
Chợt đánh ra nội lực.
- Vù!
Thân thể của Đường Viêm tiếp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Hạ gục nhanh tiêu diệt gọn chưa từng có!
...