Phần đất phong ven biển của phủ Bá tước Tấn Hải.
Đường Luân cũng một thân nhung trang.
Ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường sắp xếp thật chỉnh tề, đứng ở trên bờ cát.
Bọn họ mặc áo giáp sáng loáng, tay cầm chiến đao tinh nhuệ.
Gia tộc họ Đường có thể thiếu gì khác, nhưng là tuyệt đối không thiếu sắt, hoàn toàn có thể trang bị tư quân gia tộcđến tận răng.
- Đổi cờ!
Ra lệnh một tiếng.
Mấy chục mặt cờ lấy ra.
Trên đó viết chữ "Cừu".
Đây đương nhiên là bịt tay trộm chuông, nhưng cũng vô cùng quan trọng.
Các quý tộc có đất phong quốc nội, dù cho mâu thuẫn lớn hơn nữa, cũng không thể công nhiên khai chiến, bằng không toàn bộ Việt quốc liền khói lửa nổi lên bốn phía.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân như vậy, dù cho lúc trước họ Đường cùng gia tộc họ Kim thù sâu như biển, cũng chỉ có thể qua ba trận luận võ tới quyết định thắng bại.
Muốn chém giết, muốn chảy máu đúng không?
Có thể!
Mỗi người phái một trăm người, ở trên đất trống đối trùng, giết một thoải mái. Thậm chí cũng không cần chú ý trận pháp, liền trực tiếp mở ra.
Nhưng là trừ ba trận luận võ ra, các ngươi không được biểu hiện ra vũ trang xung đột gì nữa, bằng không chính là khi quốc quân không tồn tại.
Cho nên, lần này gia tộc họ Cừu đi tiến đánh đảo Vọng Nhai, cũng vẫn phải treo cờ hài tặc.
Vậy có vài người muốn hỏi.
Đã như vậy, vì sao không trực tiếp giả trang biến thành hải tặc đi tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ lâu đài ở đâu?
Đây cũng là ranh giới cuối cùng của quốc quân.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng là lãnh thổ Việt quốc, đại dương có thể thuộc về Vua Hải Tặc nhà ngươi, thế nhưng lục địa ngươi không thể dây máu ăn phần.
Cho nên Cừu Thiên Nguy ở trên mặt biển tung hoành vài thập niên, lại không có lên đất liền Việt quốc lục địa.
Lần này cần tiến đánh đảo Vọng Nhai, còn cần chia hai mươi lăm phần trăm mỏ vàng cho Thái tử, để gã từ đó chu toàn, tránh cho quốc quân trực tiếp điều động đại quân tới đoạt lại đảo Vọng Nhai. Hơn nữa dù cho đoạt đảo Vọng Nhai xong xuôi, còn cần bồi dưỡng Kim Mộc Thông thành Bá tước Huyền Vũ mớ, xem gã là thành con rối.
Như thế mặt mũi mới không có trở ngại.
Tấm màn chính trị rất vô sỉ, nhưng nếu như không có tấm màn này, cũng ý nghĩa trật tự chính trị hoàn toàn tan vỡ, đó chính là dấu hiệu vong quốc.
Đường Luân đứng ở trên đài cao, nhìn ba nghìn tư quân gia tộc nói:
- Ta không muốn nói một trận chiến này là vì vinh dự, cũng không muốn nói một trận chiến này là vì sinh tồn, càng không muốn nói là vì thù hận.
Hoa tuyết lẳng lặng bay lả tả.
- Trên đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, không, là mạch vàng thời thượng cổ.
- Chỗ đó chứa đựng bao nhiêu kim tệ? Năm vạn cân, mười vạn cân? Vô số kể.
- Trên đảo Vọng Nhai có bao nhiêu quân phòng thủ? Chỉ không đến bốn ngàn, hơn phân nửa là tân binh. Mà chúng ta có bao nhiêu quân đội, liên quân ba vạn.
- Một trận chiến này, dễ dàng!
- Một trận chiến này, các ngươi sẽ phát tài.
- Đến đảo Vọng Nhai, chém tận giết tuyệt quân phòng thủ gia tộc họ Kim xong xuôi, mặc kệ cướp được bao nhiêu vàng, đều của chính các ngươi.
- Hơn nữa đại chiến thắng lợi xong xuôi, mỗi người được chia hai mươi lượng vàng.
- Không chỉ có như thế, mỗi người các ngươi chém được một người, khen thưởng mười lăm lượng vàng. Chỉ cần là người trên đảo Vọng Nhai, chỉ cần là người gia tộc họ Kim, bất kể là võ sĩ hay là dân phu, chỉ cần giết một người, đều có thể đổi lượng vàng.
Nghe những lời này, tư quân họ Đường nhiệt huyết sôi trào.
Một gia tộc quân đội thuộc tính cùng chủ nhân là vô cùng ăn khớp.
Nếu như ý tứ chủ quân là lợi ích, vậy nhánh quân đội này cũng chú ý lợi ích. Nếu như chủ quân quan tâm là vinh dự, vậy nhánh quân đội này cũng ở đây vì vinh dự.
Ba nghìn tư quân nghe được chủ quân hứa hẹn, tức khắc trong lòng hân hoan.
Đây đúng là cuộc hành trình phát tài.
Ba vạn liên quân tiến đánh bốn ngàn quân phòng thủ gia tộc họ Kim, muốn không thắng đều khó khăn.
Độ khó duy nhất là như thế nào từ trong tay hai ba vạn hải tặc cướp được nhiều người nhất.
Nhưng mà may là chủ quân cũng đã nói, bất kể là đầu quân đội hay là dân phu, đều có thể đổi mười lăm lượng vàng.
Đây là khuyến khích lạm sát kẻ vô tội?
Ba nghìn võ sĩ gia tộc họ Đường tức khắc mài đao soàn soạt, hận không thể mọc cánh bay đến đảo Vọng Nhai đi đại khai sát giới.
- Chém toàn bộ gia tộc họ Kim.
- Không để lại một cành cây cọng cỏ nào trên đảo Vọng Nhai!
- Xuất phát!
Theo Bá tước Tấn Hải Đường Luân ra lệnh một tiếng, ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường bước lên tàu chiến, phủ lên cờ hài tặc, hướng về biển rộng phía đông.
Ba nghìn quân đội do con trai trưởng Đường Tung dẫn đầu.
Bọn họ không đếnthành Nộ Triều, sẽ ở trên mặt biển cùng đại quân hải tặc gia tộc họ Cừu hội sư!
...
Bến tàu thành Nộ Triều!
Ở đây mới là cảnh tượng hoành tráng!
Một ít trăm chiếc tàu chiến hải tặc đủ loại phô khai ở trên mặt biển, hoàn toàn được xưng là vô biên vô hạn.
Gần ba vạn hải tặc, toàn bộ đứng trên mỗi boong tàu chiến.
Mỗi một tàu chiến đều treo cờ có chữ Cừu.
Nhưng mà phương diện này hải tặc chính qui chân chính thuộc về Cừu Thiên Nguy cũng chỉ có một vạn năm chừng đó, còn lại hơn một vạn hải tặc đều có chủ riêng.
Quần đảo Lôi Châu có mấy chục đảo nhỏ, tất cả có mười mấy phe hải tặc lớn nhỏ.
Mỗi một thủ lĩnh đều chiếm một đảo nhỏ, Cừu Thiên Nguy lấy tư cách Vua Hải Tặc, chiếm lĩnh toàn bộ đảo Lôi Châu, gần như bốn ngàn cây số vuông, hơn nữa còn nắm giữ thành Nộ Triều.
Cho nên, ông ta là Vua Hải Tặc.
Đông đảo hải tặc thủ lĩnh đều phụng hắn là chủ đạo.
Toàn bộ hải tặc cũng là bướng bỉnh bất tuân, bọn họ trung thành cũng như là lâu đài cát vậy.
Thế nhưng gần mười năm tới, toàn bộ hải tặc đầu lĩnh không nghe lời toàn bộ chết hết, bị Cừu Yêu Nhi giết sạch rồi.
Vua Hải Tặc Cừu Kiêu đi lên bến tàu đài cao.
Nhìn tàu chiến trên mặt biển vô biên vô tận, trong lòng vẫn dâng lên sự sảng khoái.
Cảnh tượng hoành tráng.
Cảnh tượng hoành tráng trước nay chưa từng có.
Cừu Thiên Nguy không phải là chưa từng trải đại chiến, nhưng một lần lớn nhất lại là trận đối chiến Bá tước Kim Vũ hai mươi năm trước.
Nhưng khi đó, dưới trướng ông ta chỉ có hơn năm ngàn hải tặc, mà Bá tước Kim Vũ có chừng hơn một vạn liên quân. Kết quả ông ta thắng thật lớn, mới có sự thống trị hôm nay.
Hôm nay! Sự thống trị ông ta sẽ lên một tầm cao mới.
Đảo Vọng Nhai có mạch vàng. Một khi cướp đoạt tới tay, gia tộc họ Cừu ông ta có thể sản sinh gấp đôi, gấp ba quân đội.
Cho đến lúc này, họ Cừu ông ta liền chân chính trở thành gia tộc quyền thế trăm năm, nghìn năm.
Trong lòng vừa phóng khoáng, cũng có chút ít thương cảm.
Bởi vì người thừa kế của ông ta đã chết, đứa con trai xuất sắc Cừu Kiêu của ông ta đã chết.
Đây tuy rằng để cho người ta đau buồn, nhưng...Không hề gì.
Trải qua gần mười năm trị liệu của đạo sĩ luyện kim, bệnh của ông ta dường như đã chữa gần hết, bởi vì trong số đàn bà của ông ta đã có người mang thai.
Cừu Thiên Nguy ta đây còn rất trẻ, ta còn có thể sinh ra rất nhiều con trai.
Lúc này, ánh mắt của ông ta không khỏi nhìn về phía cái bóng dáng chọc người của cô con gái nuôi Cừu Yêu Nhi.
Đáng tiếc thay!
Con bé này quá bướng bỉnh vô lễ, bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ đều không thể chinh phục.
Bằng không mình và nàng sinh ra hậu duệ, chắc chắn xuất sắc nhất rồi.
Thu thập mọi thứ trong lòng, Cừu Thiên Nguy hét lớn:
- Mang lên.
Tức khắc, mấy trăm cái rương được mang lên.
- Mở ra
Mấy trăm cái rương được mở ra.
Bên trong, đều là lượng vàng tỏa sáng rực rỡ!
- Nơi này là ba mươi lăm vạn lượng vàng!
- Là phí chuyển quân cho các huynh đệ!
- Toàn bộ bộ phận, bây giờ liền chia ra!
Nghe những lời này, toàn bộ ngoài khơi hoàn toàn sôi trào, sĩ khí tận trời.
Tất cả hải tặc thích nhất một màn này.
Đây cũng là phép tắc toàn bộ hải tặc, bất kể ngươi có địa vị, bao nhiêu mặt bài, muốn các huynh đệ xuất chiến, trước tiên phải phát ra tiền.
Phí chuyển quân!
Thế nhưng, bọn hải tặc thật sự không ngờ nhiều như vậy.
Trừ phần cho thủ lĩnh, mỗi người lại có thể được chia đến mười lượng vàng.
Chớ xem thường mười lượng vàng, đổi thành nhân dân tệ ước chừng một hai vạn.
Trên thế giới này, bất kể là gia tộc tư quân, hay là quân đội các quốc gia, bổng lộc một sĩ binh một năm cũng sẽ không vượt qua sáu lượng vàng.
Hải tặc có thể cướp bóc, cho nên thu nhập cao hơn nhiều lắm, thế nhưng bình quân từng hải tặc một năm thu nhập cũng sẽ không vượt qua hai mươi lượng vàng.
Đám liều mạng này là căn bản giữ tiền chẳng bao nhiêu, nhưng lại vô cùng tham tài.
Cho nên túi của chín mươi chín phần trăm hải tặc cũng là trống không, mười lượng vàng hoàn toàn là một khoản tiền lớn.
- Đại vương vạn tuế!
- Đại vương hào phóng!
Vô số hải tặc hoan hô phấn chấn.
Kế tiếp, mỗi một cái rương vàng, đều trực tiếp bị đưa đến phía trên các chiếc tàu chiến hải tặc.
- Trên đảo Vọng Nhai, còn có mười vạn cân vàng, con ta Cừu Kiêu tận mắt nhìn thấy!
Tức khắc, toàn bộ hải tặc hít thở đều dồn dập.
Mười vạn cân vàng? Đó chính là hơn một trăm vạn lượng vàng? Bình quân mỗi người có thể được chia bốn hay năm mươi lượng vàng đây?
Vậy...Vậy thì thật là đại phát tài.
Dù cho chỉ có thể chia được một bộ phận, cũng phát tài.
Cừu Thiên Nguy cùng Đường Luân cũng rõ ràng biết khoác lác, Cừu Kiêu rõ ràng nói là năm vạn cân vàng, kết quả đến trong miệng bọn họ liền biến thành mười vạn cân.
- Gia tộc họ Kim là bại tướng dưới tay chúng ta, bọn họ không xứng có vàng nhiều như vậy.
- Hãy cướp về tất cả vàng.
- Đi giết sạch mỗi một người đàn ông gia tộc họ Kim.
- Đi cường bạo mỗi một đàn bà gia tộc họ Kim.
- Mỗi một đảo trên biển này, đều là khu vực săn bắn của chúng ta. Mỗi một căn nhà của đàn bà trên vùng biển này, đều là kỹ viện của chúng ta.
- Giết sạch, đốt rụi, hiếp hết, cướp sạch!
Toàn tràng khí thế như hồng!
- Grào...Grào...Grào...
Mấy vạn hải tặc nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng dùng loan đao vỗ vào lồng ngực của mình, hướng lên trời rống giận.
Có chút hải tặc điên cuồng, trực tiếp dùng đầu lưỡi liếm lưỡi đao, tức khắc miệng đầy máu tươi.
Có chút hải tặc tự cởi truồng toàn thân mình, hướng về phía không khí nhún nhún.
- Giết sạch, đốt rụi, hiếp hết, cướp sạch!
Gần ba vạn hải tặc, cùng kêu lên hô to!
- Xuất phát!
- Đi giết, chém giết, đi hiếp bất kỳ con đàn bà nào chúng ta đây.
- Xuất phát!
Theo Vua Hải Tặc ra lệnh một tiếng.
Hơn một trăm chiếc tàu chiến, trùng trùng điệp điệp, chạy về phía đảo Vọng Nhai đánh tới.
Cừu Yêu Nhi nhìn một màn này mà phản cảm.
Đám hải tặc này chính là rác rưởi.
Đáng tiếc, một mình nàng giết không được, trên cái thế giới này cặn bã nhiều lắm.
Ơn cứu mạng của nghĩa phụ Cừu Thiên Nguy phải báo đáp, công ơn nuôi dưỡng cũng phải báo đáp.
Bằng không, Cừu Yêu Nhi đã xa chạy cao bay, mang theo hai nghìn tên chính qui của nàng xa chạy cao bay.
Trước khi lên thuyền, Cừu Thiên Nguy nói:
- Yêu nhi, thành Nộ Triều liền giao cho con. Ba nghìn võ sĩ nhưng đủ chưa?
- Thừa sức. - Cừu Yêu Nhi đáp.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Ta tin con, thiên hạ vô địch.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Nghĩa phụ, chờ nghĩa phụ chiến thắng trở về, con sẽ phải ra đi.
Chân mày Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy vừa giật, nói:
- Chờ ta trở lại hẵn nói.
Tiếp đó, ông ta bước lên chiếc chiến hạm hải tặc lớn nhất.
Chiếc chiến hạm này thậm chí có thể chuyên chở hơn một nghìn người, trên có đầu thuyền mấy trăm bộ xương khô sắp thành một chữ Cừu.
- Xuất phát!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng, chiếc kỳ hạm này rời khỏi bến tàu, chạy về phía đảo Vọng Nhai.
Lúc này không thể quay đầu lại nhìn, bằng không sẽ gặp điềm xấu, đây là kiêng kị của hải tặc phép tắc.
Nhưng không biết tại sao, Cừu Thiên Nguy vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tòa thành của ta, lâu đài cao cao tại thượng, cơ nghiệp của ta.
...
- Trở về đi!
Cừu Yêu Nhi nói!
Tiếp đó, nàng phóng người lên ngựa.
Phía sau mấy trăm nữ võ sĩ xếp thành hàng, bảo vệ xung quanh nàng ở chính giữa.
Hai bên đường phố tất cả mọi người, toàn bộ quỳ rạp trên đất, cái trán sát đất, run lẩy bẩy.
Chí ít từ hôm nay trở đi, toàn bộ thành Nộ Triều thuộc về Cừu Yêu Nhi.
Một lúc lâu sau!
Cừu Yêu Nhi dẫn đầu hai nghìn tên võ sĩ chính qui của mình, tiến vào chiếm giữ lâu đài phủ Thành chủ Nộ Triều.
- Đóng kín cổng!
- Ùng ùng!
Cổng lâu đài phủ Thành Chủ đóng chặt.
- Từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào không được ra vào lâu đài nửa bước, người nào chống lại giết chết bất luận tội.
Đối với Thẩm Lãng có thể đột kích, Cừu Thiên Nguy không có dự liệu, nhưng Cừu Yêu Nhi lại có bản năng trực giác.
Nhưng suy nghĩ của nàng rất đơn giản.
Trong tay nàng chỉ có ba nghìn võ sĩ, thành Nộ Triều vừa không có tường thành, muốn bảo vệ cho toàn bộ thành thị là không thể nào.
Thế nhưng, bảo vệ cho một phủ Thành chủ lại dư xài.
Mà chỉ cần giữ được pháo đài, thành Nộ Triều cũng sẽ không sụp đổ.
Dù cho kẻ địch không ngừng chiếm lĩnh địa phương khác cũng thành Nộ Triều, chỉ cần đại quân Cừu Thiên Nguy giết trở về, những địch nhân này toàn bộ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hơn nữa trong phủ Thành chủ có đầy đủ lương thực, rau dưa trái cây, thậm chí ngay cả nước ngọt cũng có thể tự đào giếng.
- Thẩm Lãng, ngươi tốt nhất đừng tới.
- Nhưng nếu như ngươi đã đến rồi, cũng không cần chạy, chết ở chỗ này đi.
Cừu Yêu Nhi mặc kệ Thẩm Lãng sẽ tới hay không, mặc kệ Thẩm Lãng mang đến cả quân đội, nàng đều không sợ hãi chút nào.
Đừng nói mấy nghìn, coi như là một vạn, hai vạn, nàng cũng có thể dễ dàng đánh bại.
Đây không phải là tự phụ, mà là tự tin tuyệt đối!
...
- Tuyết càng rơi xuống càng lớn, đẹp quá. - Từ Thiên Thiên nói.
Cừu Yêu Nhi không ra tiếng.
Từ Thiên Thiên nói:
- Tướng quân, ngài có thích trẻ con không?
Cừu Yêu Nhi lắc đầu nói:
- Không thích.
Từ Thiên Thiên kinh ngạc.
Cừu Yêu Nhi nói thật, nàng thực sự không thích trẻ con.
Nàng thích vô câu vô thúc, tự do tự tại, một khi có trẻ con, thì có lo lắng.
- Ngươi thích Thẩm Lãng sao? - Cừu Yêu Nhi bỗng nhiên hỏi.
Từ Thiên Thiên kinh ngạc, tiếp đó lắc đầu.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Vậy ngươi tại sao hỏi ta có thích trẻ con hay không, ngươi không phải vì hắn làm thuyết khách à? Ngươi đây là đang dao động ta, ngươi quan sát qua chu kỳ của ta, ngươi cũng biết kinh nguyệt của ta còn chưa tới.
Từ Thiên Thiên nói:
- Tướng quân,ta phát hiện kinh nguyệt của ngài chưa có tới, cho nên ta mới có thể hỏi ngài có thích trẻ con hay không, ta chỉ là sợ ngài sơ ý, cho nên phải nhắc nhở ngài thôi.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Khoảng cách đêm hôm đó đã gần một tháng, kinh nguyệt của ta luôn luôn chưa có tới, ngươi cảm thấy có thể mang thai à?
Từ Thiên Thiên nói:
- Dựa theo cách Thẩm Lãng nói, trong cơ thể ngài có rất nhiều kim loại nặng, lẽ ra thì không cách nào mang thai. Hơn nữa lần trước lấy máu trị liệu, sau đóchính ngài lại thả hai đợt huyết, cho nên kinh nguyệt không có tới cũng có thể bình thường.
Không sai, đã qua một tháng, Cừu Yêu Nhi đã rút máu hai lần.
Bởi vì huyết áp của nàng vẫn còn rất cao, mỗi một lần đầu một căng đau, nàng liền lấy máu cho mình, tiếp đó sẽ thoải mái hơn.
Cô gái này mạnh đến mức lấy máu đều có thể trở thành thói quen.
- Thẩm Lãng có thể sẽ tới, dẫn đầu võ sĩ gia tộc họ Kim đoạt thành Nộ Triều. - Cừu Yêu Nhi nói.
Từ Thiên Thiên kinh ngạc nói:
- Không thể nào, võ sĩ tinh nhuệ gia tộc họ Kim không phải vượt qua hai ngàn người. Bằng vào hai ngàn người muốn đoạt thành Nộ Triều, không phải nằm mơ à?
Cừu Yêu Nhi nói:
- Hắn cầm hy vọng ký thác vào trên người ngươi, nếu hắn muốn giết ta, nếu muốn giết mỗi người trong lâu đài, ta nghe nói hắn dùng độc như ma thuật.
Từ Thiên Thiên ra sức lắc đầu.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Người đàn ông này độc ác mà lại tuyệt tình, nếu giết chết ta có thể đoạt thành Nộ Triều, hắn sẽ không chút do dự làm như vậy. Đương nhiên cái này cũng không có gì, không có gì.
Từ Thiên Thiên tiếp tục gắng sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Vì tránh hiềm nghi, vì ta không giết chết ngươi, từ giờ trở đi ngươi không thể ra khỏi phòng này, một khi bước ra một bước, giết chết bất luận tội.
- Vâng!
Phía ngoài bốn nữ võ sĩ nói.
Thế là, Từ Thiên Thiên bị giam lỏng.
Lúc này toàn bộ cổng lâu đài phong bế, cho nên vài hớp nước giếng liền trở nên càng then chốt.
Một khi có người hạ độc nước giếng, hậu quả khó lường.
Từ Thiên Thiên là một đầu nguồn nguy hiểm, không chỉ không thể để cho nàng tới gần giếng nước, hơn nữa nàng hoàn toàn giam lỏng.
Một mặt là không cho nàng có bất cứ cơ hội nào làm ác, thứ hai cũng là vì bảo hộ nàng.
Cừu Yêu Nhi không muốn giết nàng, thế nhưng cũng không quá quan tâm nàng bị giết.
Trở lại đại sảnh phủ Thành Chủ, Cừu Yêu Nhi ngồi ở trên ghế cao, nhưng trong lòng không có cảm giác chút nào.
Nàng với quyền lực rõ ràng vô dục vô cầu.
- Tìm đại phu phủ Thành Chủ tới đây.
Một lát sau!
Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên đến đây.
Nhưng mà, ông ta tại đây chẳng phải gọi là An Tái Thiên.
Cừu Yêu Nhi đệm một tờ giấy lên cổ tay mình rồi nói:
- Bắt mạch cho ta.
Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên kinh ngạc, sau đó đáp lời:
- Vâng.
Tiếp đó, An Tái Thiên dè dặt đưa ngón tay dò mạch đập của Cừu Yêu Nhi.
Ước chừng một lúc lâu, An Tái Thiên nói:
- Tiểu thư, ngài muốn dò cái gì chứ?
Cừu Yêu Nhi nói:
- Kiểm tra ta có mang thai hay không.
Tức khắc, An Tái Thiên giật mình.
Mang thai?
Cái từ này thật là làm cho người khiếp sợ.
Cừu Yêu Nhi nhà ngươi đã vậy còn thuận miệng nói ra?
Ngươi không phải ghét đàn ông nhất à?
Ngươi muốn kiểm tra có mang thai hay không, cái này ý nghĩa ngươi bị đàn ông ngủ.
Ngươi cũng biết đây là tin tức chấn động ra làm sao?
Thế nhưng Cừu Yêu Nhi là thật sự không chú ý, nàng không chú ý người khác biết nàng bị đàn ông ngủ, cũng không chú ý người khác có biết nàng mang thai hay không.
Trong lòng vô tư trời đất rộng.
An Tái Thiên bắt mạch cẩn thận.
- Thế nào? - Cừu Yêu Nhi bèn hỏi.
Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên nói:
- Tiểu thư, mạch tượng ngài hết sức phức tạp, tiểu nhân không thể nào chính xác.
Đây là thật.
mạch tượng Cừu Yêu Nhi đã hoàn toàn rối loạn.
Đầu tiên là trong máu chứa số lớn kim loại nặng, thứ nhì là huyết mạch đặc thù nghịch thiên của nàng, cộng thêm nàng hay lấy máu trị liều, hơn nữa còn thích dùng chân khí áp chế huyết khí.
Kể từ đó, mạch tượng của nàng đo được chuẩn mới có quỷ.
- Ừ, biết rồi. - Cừu Yêu Nhi nói.
- Bay đâu, giam lỏng đại phu này, không được ngược đãi, thế nhưng cũng không cho hắn rời phòng nửa bước, bằng không giết chết bất luận tội.
Mệnh lệnh này ra một cái.
Đạo sĩ luyện kim An Tái Thiên trong lòng khiếp sợ.
Lẽ nào...ta bị phát hiện?
Không có khả năng, ta nằm vùng mười mấy năm không có bất kỳ kẽ hở nào.
Ta cũng chỉ cùng cô gia gặp qua một lần, chưa từng có cùng bên ngoài giao tiếp mà.
- Vì, vì sao? - An Tái Thiên hỏi.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Một, bởi vì lúc ngươi nói mạch vàng thời thượng cổ cùng nghĩa phụ, dùng giựt giây hiềm nghi. Hai, lúc ngươi nhìn thấy ta đặc biệt sợ hãi.
An Tái Thiên nói:
- Chuyện mạch vàng thời thượng cổ, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Tiểu thư uy danh truyền xa, đàn ông trong thiên hạ đều e ngại ngài.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ngươi sống vô số người, cứu vô số người, ta cứu rất nhiều đàn bà, đều do ngươi chữa khỏig, ngươi tại sao lại sợ ta? Ngươi biết rất rõ ràng ta đối với ngươi không hề có ác ý, lúc trước nghĩa phụ phái ngươi đi chữa bệnh cho ta, thái độ của ngươi còn khá thản nhiên, đối với ta tính ra không có bao nhiêu sợ hãi, hôm nay lại sợ hãi ta, đây đương nhiên không bình thường.
An Tái Thiên nói:
- Oan uổng, oan uổng!
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta không giết ngươi, chẳng qua là giam lỏng ngươi mà thôi, lại còn cái gì quan trọng hơn?
Tiếp đó, An Tái Thiên cũng bị giam lỏng.
Vẫn thường hay nhắc, Cừu Yêu Nhi đặc biệt thông minh.
Chẳng qua là phần lớn thời điểm, nàng căn bản không thích động não.
Một khi nàng bắt đầu động não, là vô cùng nhạy cảm.
Kể từ đó, Thẩm Lãng ở bên người nàng mai phục hai cái người mai phục, toàn bộ bị giam lỏng.
Cô gái này, thật đúng là trọng đại.
...
Thành Nộ Triều cùng đảo Vọng Nhai khoảng cách cũng không xa, chỉ có vài trăm dặm mà thôi.
Nửa ngày sau đó!
Cừu Thiên Nguy gần ba vạn hải tặc cùng ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường ở trên mặt biển hội sư.
Không có bất kỳ hành lễ.
Đôi bên lẫn nhau trong lòng coi thường, sau đóvẫn cách một khoảng cách, chạy về phía đảo Vọng Nhai đánh tới.
Lại qua nửa ngày!
Đảo Vọng Nhai đã ở trước mắt.
Nhưng lúc này đã trời tối!
Cừu Thiên Nguy hạ lệnh:
- Cùng đảo Vọng Nhai giữ một khoảng cách, giám thị xung quanh trăm dặm ngoài khơi, không cho phép bất luận đội thuyền nào ra vào.
- Vâng!
Tiếp đó, hơn một trăm chiếc tàu chiến phân tán ra tới.
Mơ hồ bao vây toàn bộ đảo Vọng Nhai!
Lúc này trên đảo Vọng Nhai, có một chút lửa.
Vô cùng hiển nhiên, quân phòng thủ trên đảo đã phát hiện địch nhân đến, đang suốt đêm điên cuồng cấu trúc phòng tuyến.
Bọn hải tặc trong lòng khinh thường.
Nếu như pháo đài các ngươi xây xong, chúng ta đây đánh nhau còn có chút lao lực.
Hôm nay các ngươi mới bắt đầu xây dựng phòng tuyến?
Không cảm thấy quá muộn à?
Trên trời dưới đất, đã không ai còn có thể cứu được các ngươi.
Gia tộc họ Kim diệt vong, đã trở thành kết cục đã định!
Một đêm vô sự.
Nói cái gì trên biển đánh lén ban đêm, hết thảy cũng không thể nào.
Trời rét căm căm muốn đông cứng thế này, khoảng cách đại quân hải tặc đến bến tàu xa như vậy, ngươi nếu muốn từ biển bơi tới đánh lén, còn chứ kịp bơi tới đã chết rét mất rồi.
Sáng sớm hôm sau!
Cừu Thiên Nguy ra lệnh một tiếng:
- Đại quân lên đảo, chém tận giết tuyệt tất cả mọi người trên đảo!
- Giết sạch, đốt rụi, cướp sạch!