(*) Chú thích của Bánh: có bạn đọc cảm thấy hố lộ thiên không chứa nổi ba vạn người, cũng có người cảm thấy Cừu Thiên Nguy có thể dùng hỏa công dùng đất vùi chết. Trong sách, đường kính của cái cái hố lộ thiên này chừng một dặm, sâu bốn đến năm mươi mét, vùi đất hay dùng hỏa công đốt đều không thực tế chút nào. Trên trái đất thậm chí có những cái hố lộ thiên lớn hơn cái này mười mấy lần, đều có lịch sử mấy trăm năm.
...
Mấy ngày nay, Bá tước Tấn Hải Đường Tung trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhưng mà lo lắng cháy bỏng kèm vui vẻ.
Cuối cùng thứ mình chờ đợi là kết quả tốt đẹp mà.
Hơn ba vạn liên quân, tiến đánh chỉ có một đảo Vọng Nhai, đơn giản là dễ như trở bàn tay.
Huống hồ Cừu Thiên Nguy này cũng tuyệt đối xem như một danh tướng, trận chiến hai mươi năm trước ấy, ông ta dùng năm nghìn người mà diệt sạch một vạn liên quân của Bá tước Kim Vũ.
Mỗi một lần nghĩ đến phủ Bá Tước Huyền Vũ phải toàn quân huỷ diệt, Đường Luân cũng cảm giác được toàn thân từng đợt run rẩy.
Kẻ địch hơn một trăm năm, cuối cùng hoàn toàn diệt vong.
Kế tiếp gia tộc họ Kim sẽ có kết cục gì vậy?
Kim Mộc Lan dáng dấp thật đẹp, mang đồ quý dễ mắc tội, chỉ có thể phế bỏ võ công trở thành đồ chơi của Thái tử.
Tô Bội Bội có thể sẽ vì chồng tự tử đi.
Mà tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này, có thể sẽ bị chết thảm chưa từng thịt, không biết bao nhiêu người muốn ăn thịt, ngủ da.
Nhưng bất kể như thế nào, Đường Luân ta đây muốn cắt một đao cuối cùng.
Cuối cùng lần này diệt gia tộc họ Kim, ta coi như là chủ lực.
Hơn nữa còn có một chuyện càng tốt đẹp hơn.
Mấy ngày nay lần lượt đều có người vào nhà bái phỏng, trong lời nói có vẻ càng thân thiết lấy lòng.
Ví như thế tử phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa.
Bá tước Tĩnh An Ngũ Triệu Trọng, nắm trong tay mấy vạn binh mã, cho tới nay nhìn Bá tước Tấn Hải cũng chẳng cao hơn mắt.
Tuy rằng lúc trước đối phó gia tộc họ Kim mọi người có hợp tác, nhưng thái độ gia tộc họ Ngũ vẫn luôn vô cùng kiêu căng.
Mà hôm nay vị thế tử Ngũ Nguyên Hóa này, liền có vẻ đặc biệt khiêm tốn.
Ý kiến trong miệng rất rõ ràng.
Nghe nói trên đảo Vọng Nhai không phải mỏ vàng, mà là mạch vàng thời thượng cổ?
Như vậy nể tình mọi người lúc trước kề vai chiến đấu, phần này mạch vàng thời thượng cổ có thể hay không cũng xem như cho ta một phần, dù cho một chút là được rồi.
Kế tiếp công tử Nam Cung Bình của phủ Hầu tước Trấn Bắc cũng mịt mờ chỉ ra, lúc trước mọi người trợ giúp phủ Bá tước Tấn Hải nhà ông vẫn chưa có nhận được chỗ tốt mà.
Mạch vàng của đảo Vọng Nhai này, gia tộc họ Nam Cung chúng ta có nên được chia chút phần hay không.
Thậm chí thế tử gia tộc họ Chúc Chúc Văn Đài cũng tới tận lực cầu khẩn, gia tộc họ Chúc của ta lúc trước vì trợ chiến phủ Bá tước Tấn Hải, ngay trang viên cả gia tộc đều bị Thẩm Lãng phóng đại lũ lụt, thê thảm vô cùng.
Không chỉ có như thế, ngay cả phụ thân Tử tước Chúc Lan Đình đều chết thảm trong tay Thẩm Lãng.
Ai có thể có thảm bằng bọn ta!
Hôm nay gia tộc họ Chúc trăm phế đãi hưng, có thể xin Bá tước Tấn Hải nể tình quá khứ, tương trợ một ít hay không?
Kéo gia tộc huynh đệ một tay đi!
Mạch vàng ở trên đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Chúc của ta hàng năm chỉ cần một phần trăm là được rồi, thực sự không được, một phần ngàn hàng năm cũng được.
Chuyện kể về những kẻ mò đến đây xin xỏ, hoàn toàn vô số kể.
Mỗi người đều ở tâng bốc Đường Luân, đây là đãi ngộ trước đó chưa từng có.
Giống như Bá tước Tấn Hải lập tức liền trở thành nhân vật chạm vào có thể bỏng tay.
Không có cách nào, ông ta là minh hữu duy nhất của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, muốn đoạt chỗ tốt trên mỏ vàng đảo Vọng Nhai, chỉ có thể qua tay Đường Luân ông ta mà thôi.
Nhưng mà đại bộ phận người này suy nghĩ nhiều.
Đây chính là mạch vàng thời thượng cổ, há là các ngươi có thể suy nghĩ lung tung? Há là các ngươi có thể dây máu ăn phần.
Nếu như nói lúc trước Bá tước Tấn Hải còn lo lắng đám người kia sẽ gây chuyện xấu, hôm nay là lại nửa điểm không thèm để ý.
Bởi vì mạch vàng đảo Vọng Nhai, Thái tử đã có cổ phần 25% định mức hàng năm.
Thái tử điện hạ trấn thủ, người nào dám động vào?
Nhưng cái này cũng không trở ngại Đường luân đắc ý, cũng không trở ngại Đường luân yên tâm thoải mái tiếp nhận cả đám lấy lòng.
Tiếp đó, phủ Bá tước Tấn Hải lại có một người khách tới.
Phủ Hầu tước Trấn Viễn Tô Kiếm Đình.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân rõ ràng xem thế là đủ rồi.
Tất cả mọi người đê tiện, thế nhưng đê tiện đến mức cạn tàu ráo máng như Trấn Viễn Hầu này, thật đúng là mẹ nó hiếm thấy.
Đây chính là ngươi quan hệ thông gia, ngươi không chỉ không xuất thủ tương trợ, hơn nữa còn một lần một lần bỏ đá xuống giếng, rõ ràng quá ngầu.
Toàn bộ quý tộc lâu đời chỉ có họ Tô là đê tiện nhât.
Nếu không phải Hầu tước Tô Nan nhà ngươi sớm liền đầu hàng quốc quân, liên minh quý tộc lâu đời thành năm bè bảy mảng, tùy ý quốc quân xâu xé à?
Mặc dù Đường Luân cũng phản bội liên minh quý tộc lâu đời, thế nhưng cái này cũng không gây trở ngại ông ta xem thường gia tộc họ Tô.
Quá vô sỉ, quá đê tiện, đơn giản là quý tộc sỉ nhục.
- Thế nào, thế tử Tô Kiếm Đình cũng tới muốn chia phần mạch vàng đảo Vọng Nhai à? - Đường Luân hỏi.
Tô Kiếm Đình đáp:
- Gia tộc họ Tô chúng ta còn không có mắt như vậy.
Đường Luân nói:
- Vậy ngươi có ý gì?
Tô Kiếm Đình nói:
- Lần trước tranh chấp đảo Kim Sơn, ta phái mười tên cao thủ thêm vào trong quân gia tộc ngài thử luyện, cảm thấy bọn họ tiến rất xa.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Rõ ràng là lúc đó quân chiến, vì hoàn toàn tiêu diệt một trăm võ sĩ Bá tước Huyền Vũ, Tô Kiếm Đình nhà ngươi chủ động cho mượn cao thủ, hơn nữa không có ra giá nào. Lúc đó trận chiến ấy, nguyên bản Bá tước Huyền Vũ sắp thắng, chính là bởi vì Đường Luân mượn đến cao thủ mới đánh thành thế hoà.
Trận chiến ấy cũng thiếu chút nữa thay đổi kết cục tranh chấp đảo Kim Sơn. Tô Kiếm Đình nhà ngươi kể ra công cũng lớn.
Hôm nay, ngươi lại muốn làm cái gì hả?
Tô Kiếm Đình nói:
- Hôm nay chủ lực Bá tước Huyền Vũ đều ở trên đảo Vọng Nhai này, đất phong chắc chắn trống rỗng, hôm nay sẽ không yên ớm, chỉ sợ giặc cướp nảy sinh bất ngờ. Lấy tư cách quý tộc lâu đời, ta cảm thấy ngài có cần phải đi nhắc nhở tiểu thư Kim Mộc Lan một cái, thân phận ta không tiện ra mặt.
Mẹ kiếp!
Bá tước Tấn Hải Đường Luân phục.
Biểu hiện ra Tô Kiếm Đình là quan tâm gia tộc họ Kim, mà trên thực tế là đang nhắc nhở Bá tước Tấn Hải Đường Luân, hôm nay đất phong gia tộc họ Kim vô cùng trống rỗng, ngươi có thể đi trắng trợn phá hủy.
Thật sự là vì thứ thù oán gì, để cho gia tộc họ Tô các ngươi sẽ hạ tử thủ như vậy với gia tộc họ Kim kia chứ?
Các ngươi chính là quan hệ thông gia.
Tô Bội Bội chính là cô ruột của ngươi, Kim Mộc Lan cũng từng có hôn ước với ngươi đó.
Tô Kiếm Đình nói:
- Lần này ta mang đến năm mươi tên cao thủ gia tộc, Bá tước Tấn Hải ngài dụng binh như thần, ta muốn muốn để cho bọn họ ở dưới trướng ngài rèn luyện mấy tháng, như thế nào?
Đường Luân càng thêm phục.
Ngươi không chỉ để ta giả trang giặc cướp phá tàn sát bừa bãi trên đất phong gia tộc họ Kim, hơn nữa còn sẵn lòng không ràng buộc trợ giúp ta năm mươi tên cao thủ?
Ngươi có mưu đồ gì hả?
Ngươi một chút lợi ích cũng không muốn, chính là vì diệt gia tộc họ Kim?
Thù cái gì oán cái gì hả?
Tại sao hả? Gia tộc họ Tô của ngươi trơ tráo đến nước này, thực sự ngay cả Đường Luân ta đây đều có chút nhìn không được.
- Ha ha ha, ta có thể suy tính một chút. - Đường Luân nói:
- Như vậy năm mươi cao thủ liền ở lại đây đi, ta nhất định rèn luyện bọn họ thật tốt.
Tô Kiếm Đình khom người nói:
- Vậy cảm ơn Bá tước Tấn Hải.
Tiếp đó, năm mươi tên cao thủ gia tộc họ Tô liền lưu tại phủ Bá tước Tấn Hải.
Đường Luân nhìn năm mươi tên cao thủ, phát hiện một đặc trưng kỳ quái.
Những người này đều đang là người, Tây Vực hơn nữa cũng là bẩm sinh câm điếc, ánh mắt băng giá, giống như nhìn không có gì cả sinh mệnh vậy.
Vừa nhìn là biết, đám người kia là chém giết mà sinh.
Cỗ máy giết người!
Trấn Viễn Hầu này muốn làm gì?
Kế tiếp, Bá tước Tấn Hải Đường Luân bắt đầu lo lắng chuyện này có khả thi hay không.
Trực tiếp phái binh đi tiến đánh lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ? Đây hoàn toàn là không thể nào, đây là tạo phản.
Hơn nữa trên đường còn cách quốc quân hai cái thành, ngươi thế nào vượt biên?
Thế nhưng, giả mạo đạo tặc ở trên đất phong gia tộc họ Kim tàn sát bừa bãi phá hoại, có thể được.
Nhưng mà cái này có ý nghĩa gì?
Kim Mộc Lan dẫn đầu trấn thủ lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ, dù cho chỉ có mấy trăm đến một nghìn người, cũng tiến đánh chẳng được lại đây.
Huống chi bây giờ tư quân gia tộc họ Đường cũng đều ở đảo Vọng Nhai, Đường Luân có thể lấy ra võ sĩ chỉ có mấy trăm người thôi.
Có ý nghĩa a!
Chỉ cần có thể đủ để gia tộc họ Kim đau khổ, đều có ý nghĩa. Chỉ cần có thể đủ để cho địch nhân xui xẻo, đều có thể làm.
Hại người không lợi mình mà.
- Thằng Tứ, thằng Ngũ, thằng Thất qua đây!
Tức khắc, hai đứa con trai, một đứa con nuôi quỳ gối trước mặt Đường Luân.
Đường Luân khác không tính là rất lợi hại, nhưng sinh con trai tuyệt đối trâu bò, tầm mười mấy.
Thế tử Đường Duẫn tập văn, con trai trưởng Đường Tung mang binh, Đường Viêm luyện võ.
Ba tên này xuất sắc nhất.
Nhưng những tên con trai còn sót lại, trên cơ bản đều luyện võ, mặc dù không có nghịch thiên như Đường Viêm thế này, nhưng cũng rất được.
- Ba người bọn con, dẫn đầu hai trăm tên võ sĩ gia tộc, còn có năm mươi tên cao thủ Tô Kiếm Đình trợ giúp, giả trang biến thành tên giặc cướp Khổ Đầu Hoan, đi đến đất phong gia tộc họ trắng trợn phá hoại, giết người phóng hỏa đều được!
- Lúc này đất phong gia tộc họ Kim trống nhất, không có người có thể ngăn trở các con.
- Vâng! – Ba đứa con trai của gia tộc họ Đường cùng ra đi.
Một canh giờ sau, ba người này suất lĩnh hai trăm năm mươi tên võ sĩ, giả trang trở thành đội ngũ cướp bóc của Khổ Đầu Hoan, lẳng lặng lẻn về phía đất phong gia tộc họ Kim.
Sau khi ra lệnh, lòng Đường luân vẫn ngứa ngáy khó nhịn.
Bây giờ đã vài ngày trôi qua, đảo Vọng Nhai bên kia hẳn là đã sớm kết thúc đại chiến đi.
Kế tiếp hẳn là ngày cuồng hoang của đám hải tặc kia.
Đám hải tặc này hoàn toàn lấy giết người hành hạ làm trò tiêu khiển.
Bá tước Huyền Vũ cùng mấy nghìn người sẽ thê thảm thấu tận trời.
Coi như là đàn ông, dù cho dáng dấp anh tuấn một chút, thậm chí da trắng trẻo, đều có thể bị đám hải tặc này giày vò.
Ngẫm lại đều vô cùng thê thảm.
Bá tước Huyền Vũ mặc dù là đại quý tộc, thế nhưng ở trong mắt đám hải tặc này chính là không có trên dưới tôn ti, căn bản sẽ không cho ngươi giữ lại thể diện đâu.
Hơn nữa càng là đại nhân vật, đám hải tặc này giày vò được càng ác.
Lúc này Bá tước Huyền Vũ đại khái là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong đi.
Nghĩ tới đây, Đường Luân đã cảm thấy càng vui sướng.
Rõ ràng tâm tình ngứa ngáy nhịn không nổi, không nhịn được nghĩ muốn xem kết quả bi thảm của Bá tước Huyền Vũ.
Với cái mạch vàng thời thượng cổ, càng là nhịn không được.
Mặc dù có chút không lý trí, nhưng... Đường Luân thực sự không chờ được.
Ông ta quyết định đi thuyền rời bến đi đảo Vọng Nhai, liền tận mắt nhìn xem, mạch vàng thời thượng cổ là bộ dáng gì.
Mấy đứa con ra sức ngăn cản.
- Phụ thân, quá mạo hiểm, hãy để cho chúng ta đi đi.
- Có cái gì mạo hiểm? Trên mặt biển cũng là thế lực Cừu Thiên Nguy, dọc theo đường cũng đi qua đảo Kim Sơn, đó là thế lực Cừu Hào, là người của chúng ta. Đảo Vọng Nhai bên kia, lại là mấy vạn liên quân chúng ta, có nguy hiểm gì?
- Hôm nay đảo Vọng Nhai chắc chắn đã tóm gọn, Cừu Thiên Nguy người này xảo quyệt, ta sợ Đường Tung sẽ bị tổn hại, lúc chia mạch vàng, ta muốn ở hiện trường!
- Đây là vì gia tộc họ Đường!
Tiếp đó, Bá tước Đường Luân ngồi một chiếc thuyền lớn rời bến, bên cạnh hai chiếc thuyền hộ tống.
Ông ta rời bến sau đó không lâu sau, lúc đi ngang qua vùng phụ cận đảo Kim Sơn.
Tức khắc nhìn thấy mấy chục chiếc thuyền hải tặc, chạy về hướng phía đông.
Hạm đội hải tặc của Cừu Hào?
Hướng phía đông đi làm cái gì?
Tên đó không phải phòng thủ đảo Kim Sơn à?
Nhưng mà đây là việc riêng Cừu Thiên Nguy, Đường Luân không quản được.
Bỗng nhiên, Bá tước Đường Luân cảm thấy trên thuyền hải tặc có một bóng lưng có chút nhìn quen mắt.
Gầy khô cương trực.
Giống như có chút hao hao Thái Thú Trương Xung hả?
Không có khả năng, không có khả năng!
Trương Xung làm sao có thể lại ở chỗ này?
Ông ta còn ở nhà dưỡng bệnh ở mà?
Đây là một chí lớn nhưng tài mọn, sau khi tranh chấp đảo Kim Sơn thất bại thì chưa gượng dậy nổi.
Đồ danh thần vô dụng gì thế?
Có tiếng không có miếng.
Lần này tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, công thần lớn nhất là Đường Luân ta đây.
Ngươi cũng không nhìn một chút gần đây có bao nhiêu quyền quý đến trước cửa nhà ta xin xỏ.
Mà Trương Xung nhà ngươi, đã sớm sân cổng lạnh nhạt kêu cót két.
Tiền đồ của ngươi, dừng ở đây.
......
Hạm đội hải tặc Cừu Hào, bóng dáng trên chiếc soái hạm kia đúng là Trương Xung.
Chỉ bất quá, ông vừa phát hiện thuyền Đường Luân, lập tức tiến vào khoang phòng bên trong.
- Cừu Thiên Nguy xong rồi! - Trương Xung thở dài nói.
Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân sao biết được? Ngài không có phái người đi đảo Vọng Nhai mà.
Tư thế ngồi của nàng lắc qua lắc lại, như là hồ ly tinh vậy, thế cho nên Trương Xung cũng muốn nghiêng theo.
Trương Xung nói:
- Nhiều ngày trôi qua như vậy, nếu như đã bắt đảo Vọng Nhai, Cừu Thiên Nguy đã sớm khẩn cấp điều người bỏ đảo Kim Sơn đi đào cái gọi là mạch vàng thời thượng cổ, đâu thể nào một chút tin tức cũng không có à? Hải tặc am hiểu cướp bóc, lại không am hiểu đào mỏ.
Trương Xuân Hoa nói:
- Đường Luân này là không kịp đợi, khẩn cấp đi đảo Vọng Nhai, muốn xem Bá tước Huyền Vũ chết? Muốn nhìn mạch vàng thời thượng cổ của ông ta sao?
Trương Xung nói:
- Hắn có thể còn lo lắng Đường Tung bị tổn hại, muốn chia phần mạch vàng tốt nhất.
Trương Xuân Hoa nói:
- Vậy ta ngược lại mong đợi ông ta nhìn cảnh tượng trên đảo Vọng Nhai sẽ có phản ứng gì? Đừng nói hắn, ngay cả con cũng rất muốn biết, trên đảo Vọng Nhai đến tột cùng chuyện gì xảy ra. Ba vạn hải tặc, con vắt hết óc cũng nghĩ không ra Thẩm Lãng có thể có biện pháp nào đánh bại tiêu diệt hết.
Trương Xung không nói gì, nội tâm của ông cũng có chút vô cùng lo lắng.
Chiến cuộc của đảo Vọng Nhai, ông ta chẳng quan tâm một chút nào.
Ông quan tâm là thành Nộ Triều.
Trương Tấn suất lĩnh sáu ngàn tinh nhuệ, đã là toàn bộ quan quân quận Nộ Giang có thể điều đi ra.
Bọ ngựa đằng trước chim sẻ ở phía sau!
Chim sẻ này, có thể đại công cáo thành không?
Hoàn toàn quyết định vận mệnh đôi bên Trương Xung cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thành Nộ Triều, thành Nộ Triều!
Không chỉ vận mệnh ba cái gia tộc đều nắm giữ ở trong tay ngươi, thậm chí thế cục tương lai Việt quốc, then chốt thành bại của tân chính cũng đều ở thành Nộ Triều này.
- Phụ thân, ta vô dụng. - Trương Xuân Hoa nói:
- Con không có thể bắt Cừu Yêu Nhi, không có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch thành Nộ Triều của ngài.
Trương Xung lắc đầu nói:
- Đây vốn là không cách nào cưỡng cầu, con không tóm được Cừu Yêu Nhi, nhưng con đã tóm lấy Cừu Hào, công lao to lớn lắm rồi. Xuân Hoa, con không bị tổn hại gì chứ.
Trương Xuân Hoa ra vẻ muốn khóc nói:
- Cái mông người ta, đã bán cho Cừu Hào.
Trương Xung nhướng mày nói:
- Thật dễ nói chuyện.
Trương Xuân Hoa nói:
- Cừu Hào chỉ thích đàn ông, dù cho con muốn bán thì cũng bán không được. Chưa kể hắn có phải Thẩm Lãng đâu, làm sao con bán mông cho hắn được?
Trương Xung nhắm mắt lại.
Một khi con gái bắt đầu nói tào lao, ông ta nhắm mắt lại không để ý tới là được.
Khi một mình nàng khóc lóc om sòm cảm thấy không có ý nghĩa, sẽ ngừng thật nhanh.
Lúc này không thể mắng, không thể quở trách, bằng không nó càng được nước làm tới.
Nhưng mà con gái đã thật lâu không có nhắc đến Thẩm Lãng.
Lần trước tranh chấp đảo Kim Sơn, Thẩm Lãng thắng thật lớn, Trương Xuân Hoa liền cũng không đề cập tới nữa Thẩm Lãng nửa chữ.
Hôm nay lại một lần nữa đề cập đến hắn, chính là cảm thấy nhà họ Trương lần này cần thắng.
Chỉ có lúc nhà họ Trương thắng, Trương Xuân Hoa mới có thể đi thông đồng Thẩm Lãng.
- Phụ thân, chúng ta đây là đi làm cái gì? - Trương Xuân Hoa nói.
Trương Xung lần này mang theo hơn ba ngàn tên hải tặc, cộng thêm hai tuyến quân gồm ba nghìn do ông điều đi, tổng cộng sáu ngàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Đông.
Lúc này, trừ thành Huyền Vũ cùng vệ đội phủ Thành Chủ khác, đều bị ông ta điều đến phối hợp.
Tất cả binh lực quận Nộ Giang, mặc kệ tuyến 1 hay tuyến 2, toàn bộ bị Trương Xung chèn ép không còn.
Ông ta mới chơi lốn.
Im hơi lặng tiếng, lại gây được thế sấm sét.
- Làm cái gì? - Trương Xung thở dài nói:
- - Mưu kỳ thượng, đắc kỳ trung! Mưu kỳ trung, đắc kỳ hạ.
Ước chừng mấy giây sau đó, Trương Xuân Hoa nghe rõ.
- Cuộc chiến quan trọng nhất ở thành Nộ Triều, kết quả còn chưa có đi ra, có cần phải vậy không?
Trương Xung nói:
- Cần chứ!
......
Thành Nộ Triều!
Xơ xác tiêu điều trước đó chưa từng có đó!
Nguyên bản toàn bộ thành thị đều ở vào hỗn loạn cùng phồn vinh bên trong.
Tất cả cửa hàng đều khai trương buôn bán.
Vô số lưu manh lao tới cướp đoạt giết người.
Đường phố hỗn loạn, cửa hàng có thứ tự.
Rơi vào một trật tự quỷ dị.
Thế nhưng...
Tất cả lưu manh đều nhanh chóng biến mất.
Tất cả cửa hàng đều đóng cửa.
Bởi vì, tất cả mọi người ngửi được một khí tức nguy hiểm trí mạng.
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ tinh nhuệ gia tộc họ Kim tiến vào thành Nộ Triều bắt đầu tập kết, cộng thêm võ sĩ lúc trước đã sớm nằm vùng ở thành Nộ Triều, tầm hai ngàn người.
Tiếp đó hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, cướp đoạt lâu đài màu trắng.
Cũng chính là lâu đài trước đó của Cừu Yêu Nhi.
Cũng liền là... cái chỗ lúc trước Thẩm Lãng bị nữ ma đầu giày vò.
Ngay sau đó!
Trương Tấn xuất hiện, gãn suất lĩnh sáu ngàn quan quân tinh nhuệ, lấy tốc độ đồng dạng nhanh chóng, chiếm lĩnh lâu đài màu đen phía tây, cũng chính là lâu đài lúc trước Cừu Hào trấn thủ.
Toàn bộ thành Nộ Triều, lâm vào trạng thái tam giác giằng co.
Quỷ dị cân đối!
Đối với kết quả này, Thẩm Lãng sớm có dự liệu.
Nhưng... thời điểm chân chính phát sinh, vẫn là không nhịn được trong lòng khâm phục.
Thái thú Trương Xung lợi hại.
Ông cáo ốm mấy tháng, vào thời khắc mấu chốt, trực tiếp lấy cây đao đè ở sau lưng ta.
Chiến cuộc thành Nộ Triều, lập tức liền trở nên quỷ dị phức tạp.
Cừu Yêu Nhi dẫn đầu ba nghìn võ sĩ, trấn thủ pháo đài Thành chủ, không thể phá vỡ.
Trương Tấn dẫn đầu sáu ngàn quan quân, trấn thủ pháo đài phía Tây.
Thẩm Lãng dẫn đầu hai nghìn tinh nhuệ, trấn thủ pháo đài phía Đông.
Ba thế lực, là địch lẫn nhau.
Thẩm Lãng, là thế lực nhỏ yếu nhất trong ba thế lực.
Nhưng hắn cũng là kẻ quyết tâm phải chiếm được thành Nộ Triều nhất.
Chiến lược Cừu Yêu Nhi cũng rất đơn giản.
Ta liền trấn thủ pháo đài chính, ai tới đánh, ta đánh người đó.
Bằng không, hai đội quân Trương Tấn cùng Thẩm Lãng các ngươi cùng tiến lên, ta cũng không sao cả.
Mà Trương Tấn quyết tâm muốn ngồi ngư ông thủ lợi.
Sẽ chờ Thẩm Lãng cùng Cừu Yêu Nhi giết đến lưỡng bại câu thương.
Mà Thẩm Lãng, một khi xuất binh tiến đánh phủ Thành Chủ, lập tức Trương Tấn sẽ từ phía sau lưng giết qua tới.
Cho nên, cục này thế rõ ràng ngày chó má.
Đám người Kim Sĩ Anh mặc dù không dám công khai nghi vấn, thế nhưng với trận đánh thành Nộ Triều cũng tuyệt đối bi quan, không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Chỉ có hai nghìn võ sĩ.
Đối mặt chính là dũng tướng vô địch Cừu Yêu Nhi.
Cái thành Nộ Triều của Cừu Thiên Nguy tới bằng cách nào?
Vua Hải Tặc chung chủ là thế nào tới?
Trên cơ bản cũng là Cừu Yêu Nhi đánh ra.
Quả thực không nên quá sợ hãi.
Kim Sĩ Anh cảm thấy mình đã cũng đủ mạnh, đối mặt Cừu Kiêu cũng không kém, thế nhưng đối mặt Cừu Yêu Nhi.
Gã có thể cảm thấy, cũng chính là một đao đi.
Bởi vì Cừu Yêu Nhi giết bất luận kẻ nào, cũng là một đao.
Toàn bộ trong hải tặc đều lưu truyền một câu nói, không sợ Vua Hải Tặc, chỉ sợ nữ ma đầu.
Nữ ma đầu vô địch.
Hơn nữa còn chiếm lĩnh pháo đài vững chắc đến nghịch thiên.
Gia tộc họ Kim đừng nói hai ngàn người, dù cho hai vạn người đánh chẳng hạ được..
Rõ ràng trước có sói, sau đó có hổ.
Không nói đến hạ được thành Nộ Triều, ngay cả có thể không còn sống trở về, cũng là vấn đề lớn.
Toàn bộ võ sĩ gia tộc họ Kim mặc dù không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng thật cảm thấy bản thân dữ nhiều lành ít.
Hai nghìn tên võ sĩ này, đại khái là trở về không được.
Cứ như vậy, tầm giằng co ba ngày!
Bỗng nhiên Thẩm Lãng hạ lệnh!
Hai nghìn tên võ sĩ, dốc toàn bộ lực lượng, tiến đánh phủ Thành Chủ lâu đài.
Tất cả mọi người kinh hãi!
Đây... Đây là muốn chết sao?
Thế nhưng, võ sĩ đã phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.
Mặc dù tràn đầy nghi vấn,
Mặc dù tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng, tất cả mọi người vẫn phục tùng mệnh lệnh.
Cho dù là Kim Sĩ Anh cùng Kim Trình.
Hai người này cho tới bây giờ đều không phục Thẩm Lãng, luôn luôn có mâu thuẫn.
Nhưng thời khắc mấu chốt, bọn họ không phải cản trở.
Bởi vì, bọn họ ở gia tộc họ Kim lớn lên, trung thành ghi nhớ tận xương.
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hai nghìn tên võ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất, vọt tới dưới pháo đài thành Nộ Triề.
Tiếp đó, dùng yếu ớt trận thế, bao vây cổng chính vào pháo đài..
Đối mặt cái pháo đài vững chắc này, hai ngàn người có vẻ mỏng manh, không chịu nổi một cú.
...
Phía trong pháo đài phía Tây.
- Tướng quân, Thẩm Lãng xuất binh, bao vây tấn công pháo đài chính Cừu Yêu Nhi!
Tức khắc Trương Tấn hân hoan, không thể tin nổi!
Tầm giằng co ba ngày.
Thẩm Lãng lại thực sự xuất binh tiến đánh.
Thằng này... thằng này bị điên thật sao?
Não hắn bị úng nướ cvào?
Cừu Yêu Nhi trấn thủ pháo đài chính, hai vạn người công không phá được, huống chi chính là hai ngàn người.
Trương Tấn ta đây suất lĩnh bảy ngàn người liền ở sau lưng thì sao?
Thẩm Lãng nhà ngươi đây là tìm chết!
Nhưng... Đây đối với Trương Tấn mà nói, rõ ràng tin tức cực kỳ tốt.
Kẻ địch muốn chết!
- Tướng quân, cũng không nên lập tức xuất binh chứ? - Một tên Thiên hộ bèn hỏi.
Trương Tấn lắc đầu nói:
- Không, lúc này nghìn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là phải tiêu diệt Thẩm Lãng, hơn nữa phải tóm được tất cả có thể cơ hội, công phá phủ Thành Chủ. Cho nên nhất định phải để cho Thẩm Lãng cùng Cừu Yêu Nhi lưỡng bại câu thương, chúng ta ra lại binh tiến đánh.
- Nhưng mà, muốn để Cừu Yêu Nhi lưỡng bại câu thương, quá khó khăn!
Trương Tấn quát lớn:
- Sáu ngàn đại quân tập kết, bất cứ lúc nào chuẩn bị xuất chiến!
- Vâng!
Tức khắc, sáu ngàn quan quân ở trong pháo đài phía Tây chờ xuất phát, bất cứ lúc nào có thể xuất chiến!
...
Phủ Thành chủ Nộ Triều.
Cừu Yêu Nhi xuất hiện ở trên tường thành thật cao.
Ánh mắt nàng nhìn Thẩm Lãng, không có chút tình cảm phức tạp nào, vẫn rất lạnh nhạt.
- Thẩm Lãng, ngươi vẫn phải tới!
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, ta đến.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta nói rồi, ngươi không thể sẽ bước trên thành Nộ Triều nửa bước, bằng không liền giết chết bất luận tội.
- Ta biết. - Thẩm Lãng đáp.
Cừu Yêu Nhi liếc mắt một cái hai nghìn tên võ sĩ phía sau Thẩm Lãng, không kích động, không hưng phấn.
Chậm rãi đem hai Quỷ Đầu Đao giơ lên, ngay cả chân khí đều không dùng vận khởi.
- Thẩm Lãng, trước hết mời ngươi động thủ công thành đi!
Nữ ma đầu này rõ ràng cường hãn đến đỉnh, ngay cả cuộc chiến sinh tử giữa ngươi và ta, còn muốn cho Thẩm Lãng động thủ trước.
Loại chiến đấu này theo nàng, rõ ràng chút lòng thành, cùng mời khách ăn cơm không sai biệt lắm.
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Hắn đang nổi lên cảm xúc.
Hắn đang nổi lên quyết tâm.
Phải làm như vậy à?
Thực sự phải làm thế sao?
Đúng, phải!
Cô gái này mày đã ngủ qua.
Không đúng, cô gái này là đã ngủ qua mày.
Nhưng... nàng vẫn là người xa lạ.
Ta chỉ quan tâm người ta yêu.
Người xa lạ ta từng ngủ, là có thể chết!
Cừu Yêu Nhi này rất khó được, thế nhưng cản đường của ta, cũng là có thể giết!
Thẩm Lãng vung tay lên.
Tức khắc, mấy máy bắn đá cỡ nhỏ bắt đầu.
Phía trên đặt một loại đá màu đen, đặc biệt hiếm thấy.
Không phải thuốc nổ, mà là đá màu đen, như là là thiên thạch vậy.
Như vậy, phải giết nàng thôi
Bàn tay Thẩm Lãng giơ lên.
Mấy đài máy bắn đá chợt mở, chỉ cần ra lệnh một tiếng, ba cục thiên thạch màu đen có thể đập ra đi.
Chỉ giết một người.
Nó không phải nổ tung, cũng đập không chết người.
Nhưng... Nó có thể giết một người.
Cừu Yêu Nhi, ngươi là nữ nhân thiên hạ khó tím, ta đặc biệt kính nể.
Nhưng... Vì nương tử, vì gia tộc họ Kim, vì thành Nộ Triều, ta chỉ có thể giết ngươi!
Tiếp đó, tay hắn sẽ phải chợt hạ xuống.
Nhưng mà vào lúc này.
Từ Thiên Thiên chợt vọt ra hét lớn:
- Thẩm Lãng, không nên giết nàng, không nên giết Cừu Yêu Nhi, nàng đã có thai, là con của ngươi đó!