Thái tử dẫn đầu năm nghìn kỵ binh trên đường xuôi nam, tốc độ thật nhanh.
Hoàn toàn là tiêu chuẩn hành quân tốc chiến, một ngày đi được gần hai trăm dặm.
Đây là kỵ binh tinh nhuệ nhất, thậm chí đạt tới cấp bậc một mình hai ngựa.
Nhìn qua không lợi hại, trên thực tế cái tốc độ hành quân của thời kỳ vũ khí lạnh đã rất nhanh rồi.
Hơn nữa nhánh đội ngũ kỵ binh này ít mang đồ quân nhu, dọc theo đường đi khắp nơi đều có người tiếp tế tiếp viện.
Khoảng cách còn có một hơn trăm dặm, dịch trạm kế tiếp đừng bảo là quân lương, ngay cả nước nóng tắm rửa và món ngon mỹ vị đều đã chuẩn bị xong rồi, Thái tử Ninh Dực chỉ cần dừng lại một cái là có thể hưởng thụ được đãi ngộ vô thượng.
Không chỉ có thế.
Dọc theo đường đi đều có đội ngũ kỵ sĩ tinh nhuệ đến đây đầu nhập vào.
Toàn bộ cũng là con em quý tộc hào môn Việt quốc, mang theo võ sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc, có vài người thậm chí nghìn dặm xa xôi thêm vào đội ngũ.
Cái này đương nhiên là dệt hoa trên gấm.
Nhưng lại là cơ hội ngàn năm một thuở.
Hôm nay Thái tử hoàn toàn là lòng người hướng về, một đợt ra quân này chính là tô điểm công lao.
Nhỡ ra làm đẹp lòng Thái tử, như vậy trận đầu tư này có thể đổi lấy gấp mười lần hồi báo.
Tất cả mọi người biết, hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu phía trên, quân đội nước Việt vượt qua hai mươi vạn.
Đại quân tộc Sa Man của vua Căng không đủ bốn vạn, hơn nữa còn đối mặt hết lương cùng bệnh dịch.
Đây là một trận chiến tất thắng.
Cho nên Thái tử Ninh Dực còn chưa tới thành Thiên Nam, kỵ binh bên người cũng đã tăng đến tám ngàn người.
Toàn bộ hơn phân nửa quý tộc Việt quốc đều phái người đến.
Không chỉ có như thế.
Mỗi khi quân đội của Thái tử đi qua một thành, tất có vô số người đọc sách cùng dân chúng đến đây nghênh tiếp.
Đương nhiên, người đọc sách là tự phát.
Bởi vì lợi ích của Thái tử chính là lợi ích của phần tử trí thức Việt quốc, vòng bảo hộ của gã chính là quan văn.
Thiên hạ văn thần vì địa vị Thái tử, thậm chí dám chống lại cả quốc quân.
Còn những dân chúng này là thế nào tới thì không cần biết, nhưng tóm lại chính là cơm giỏ canh ống, vạn dân ủng hộ.
Hơn nữa từ cái ngày Thái tử rời khỏi kinh đô trở đi.
Toàn bộ hệ thống quan văn lại bắt đầu tạo thế dư luận.
Càng ngày càng thăng cấp hơn.
Gần như tô đậm cuộc chiến nước Nam Ẩu biến thành cuộc chiến tranh vĩ đại nhất suốt cả trăm năm.
Thậm chí còn quan trọng và vĩ đại hơn so với đại chiến Ngô Việt hai mươi mấy năm trước.
Chỉ cần đánh thắng một trận chiến này, chỉ cần tiêu diệt vua Căng, là có thể đổi lấy mấy thập niên ổn định và hoà bình lâu dài Việt quốc.
Lời này không có sai.
Nhưng tô đậm quá đáng, gần như muốn lên thành tình trạng thánh chiến.
Nhưng người đọc sách chính là như vậy, nói mà không làm cho người ta hết hồn thì không ngừng.
Chờ Thái tử tiến vào hành tỉnh Thiên Nam, toàn bộ tạo thế dư luận đã đến đỉnh phong.
Bừng bừng khí thế, hoa tươi dệt gấm, thêm dầu vào lửa.
Vô số dân chúng cũng bị người đọc sách kéo theo cũng đứng dậy, như mê như say.
Chẳng bao lâu gia tộc họ Chúc cảm thấy bên mình ra đòn hơi mạnh, muốn cho nó xẹp bớt xuống.
Thế nhưng không còn kịp rồi.
Lúc này dù cho không có họ Chúc dẫn dắt, dù cho không có thế lực quan văn dẫn dắt, toàn bộ phần tử trí thức Việt quốc đã lâm vào tự này.
Văn nhân hỗ trợ Thái tử, phần quân nhân hỗ trợ Tam vương tử, ngu ngốc hỗ trợ Ninh Chính.
Điều này đã đi sâu vào nhân tâm.
Toàn bộ văn nhân Việt quốc đều đã cảm thấy, bảo vệ địa vị Thái tử chính là trách nhiệm của mỗi người.
Điều này thậm chí không phải là vì Thái tử, mà là vì lợi ích người đọc sách mà chiến đấu.
Hoàn toàn mang tính chất tự phát mà tuyên truyền Thái tử suất lĩnh trận đại quyết chiến này.
Ra sức làm thơ, liều mạng viết thoại bản, hơn nữa dùng tiền để cho đám tiên sinh kể chuyện ở tửu lâu khách sạn nói về cuộc chiến nước Nam Ẩu.
Trong khoảng thời gian ngắn, quả thực chính là ùn ùn kéo đến, thiên hạ chú ý!
Ngay cả nông dân trong cái vùng khỉ ho cò gáy đều biết sắp nổ ra cuộc thánh chiến vận mệnh quốc gia, Thái tử điện hạ tự mình xuất chiến tiêu diệt Việt quốc địch nhân lớn nhất vua Căng, đây là một cuộc chiến diệt quốc, đổi lấy mấy thập niên ổn định và hoà bình lâu dài của Việt quốc.
Ngay cả kẻ ngu si đều ở trên đường hô vang: Thái tử tới, vua Căng mất! Thái tử tới, Đại Nam đổ!
Trong cái âm thanh núi vang sóng dậy đó, Thái tử suất lĩnh kỵ binh tiến vào thành Thiên Nam.
Lúc này, Ninh Dực nghênh đón một nhánh viện quân cực kỳ cường đại.
Võ sĩ Thiên Nhai Hải Các!
Cũng chỉ có hai trăm người, nhưng toàn bộ cũng là cao thủ.
Dĩ nhiên, trên người bọn họ không hề đánh dấu.
Suất lĩnh hai trăm Võ sĩ Thiên Nhai Hải Các, là đệ tử ký danh khác của Các chủ Tả Từ, Lý Nam Phong!
Từ đó có thể thấy được, công chúa Ninh Hàn coi trọng trận chiến này của Ninh Dực đến cỡ nào.
Hai trăm tên cao thủ này chỉ có một mục đích, bảo hộ Ninh Dực.
Đây mới thật sự là thiên chi kiêu tử.
Muôn người nuông chiều với một thân.
Thái tử tiến vào phủ Đại đô đốc, gặp Tổng đốc Chúc Nhung!
...
Tổng đốc Chúc Nhung có bệnh là thật, mấy tháng này dốc hết tâm huyết, quả thực tiêu hao được lợi hại.
Nhưng bệnh đến nghiêm trọng như vậy quả thực giả, là uống một loại thuốc chuyên biệt xong mới có vẻ hấp hối đến nơi.
- Thái tử điện hạ, thần không thể hành lễ cho ngài
Ninh Dực nói:
- Cữu cữu không cần đa lễ, những việc cữu cữu làm cho con đều ghi tạc trong lòng.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Hai mươi vạn đại quân Việt quốc của ta bao vây hơn ba vạn tàn quân vua Căng đã sắp một tháng, nhưng Thái tử ngài không đến một trận chiến này không dám đánh.
Đương nhiên không dám đánh.
Nhỡ ra Thái tử không có tới, đại chiến liền hoàn toàn thắng, liền tiêu diệt vua Căng, vậy thì lúng túng.
Ta còn chưa nổ súng thì ngươi đã ngã, có vẻ khả năng bắn súng của ta đặc biệt thiện xạ sao?
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Điện hạ, hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu đã chuẩn bị mọi việc toàn bộ, chỉ còn thiếu gió đông, mà gió đông này chính là ngài.
Thái tử nói:
- Tất cả vật tư đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa?
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Toàn bộ thỏa đáng, chỉ có nhiều, không có ít.
Cái này kỳ quái.
Lúc trước lúc khai chiến, gia tộc họ Chúc dốc hết toàn lực, vật tư còn có vẻ khá hồi hộp.
Hôm nay hai mươi vạn đại quân bao vây vua Căng, vật tư ngược lại dư dả
Kỳ thực một chút đều không kỳ quái.
Lúc trước mọi người không biết thắng thua, sợ vốn đầu tư của mình sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Mà bây giờ mắt thấy sẽ phải thắng, thương gia, quý tộc thiên hạ, kể cả hội Ẩn Nguyên đương nhiên an tâm thoải mái chịu nợ.
Mỗi một ngày đều có vật tư chồng chất như núi chở vào chiến trường nước Nam Ẩu, chuyện thêm gấm thêm hoa ai cũng nguyện ý làm.
Chúc Nhung nói:
- Vì một trận chiến này, gia tộc họ Chúc của thần cơ hồ dốc hết của cải mấy thập niên.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Ân tình của tổ phụ và cữu phụ, Ninh Dực vĩnh viễn không dám quên.
Chúc Nhung nói:
- Điện hạ, thần nói những lời này không phải kể ơn mà là muốn nói cho ngài, cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa!
Thái tử Ninh Dực nói:
- Con hiểu mà, cữu phụ.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Đi nước Nam Ẩu, sau đó ở mặt chiến sự phải tin tưởng Chúc Lâm, tin tưởng Nam Cung Ngạo, bọn họ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường.
Nghe những lời này, trong lòng Thái tử Ninh Dực hơi có chút không hài lòng.
Chúc Nhung à, những lời này của ông có ý gì, không tin ta sao?
Nói trắng ra là chính là để đi làm một pho tượng Bồ Tát, để cho người ta cúng?
Chúc Nhung thật sự đúng là có ý này.
Thái tử ngài chỉ cần hiện diện là được rồi, còn về phần trí tuệ của ngài vẫn nên giữ lại về sau dùng đi.
Lúc này nên an vị hưởng kỳ thành.
Xem Ninh Dực ta đây như con nít ba tuổi à?
Nhưng Chúc Nhung không dám không cẩn thận, tầm hai mươi vạn đại quân, một khi hao tổn, mấy thập niên gia tộc họ Chúc tích cóp ở Việt quốc đều thả luôn xuống sông.
Địa vị Thái tử, cũng gần như sẽ phải khó giữ được.
Ninh Dực nói:
- Cữu phụ hãy yên tâm, lúc này đây con đi nước Nam Ẩu, chỉ mang mắt cùng lỗ tai, không mang theo miệng.
Chúc Nhung biết trong lòng Thái tử không thích, vội vàng dùng giọng điệu hòa hoãn nói:
- Điện hạ nói quá lời, nói quá lời!
Thái tử bỗng nhiên hỏi:
- Thẩm Lãng nói, vua Căng có thể có âm mưu, cữu cữu cảm thấy thế nào?
Tổng đốc Chúc Nhung lặng im chốc lát nói:
- Người làm Soái, mọi việc đều phải lo lắng chu toàn. Thẩm Lãng nói vua Căng có âm mưu, là vì dẫn xà xuất động, nhưng đương nhiên hoang đường, cuối cùng hắn hao tổn hai phần ba đại quân. Nhưng vẫn không thể không đề phòng, cho nên thần với Thái tử chỉ có một lời, giặc cùng đường chớ đuổi, một khi vua Căng trốn vào trong nước Đại Nam, đại quân chúng ta tuyệt đối không nên cản, không nên tiến vào rừng rậm, không nên tiến vào núi lớn.
Thái tử Ninh Dực gật đầu nói:
- Con hiểu.
Tổng đốc Chúc Nhung lại một lần nữa tầng tầng lớp lớp nhấn mạnh:
- Ở trong nước Đại Nam, khắp nơi đều có rừng rậm núi cao, đại quân chúng ta căn bản không thi triển được, sẽ bị kéo chết sờ sờ. Một khi vua Căng đột phá vòng vây đào tẩu, tuyệt đối không thể đuổi kịp.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Con hiểu!
...
Ngày kế!
Thái tử Ninh Dực dẫn một vạn binh sĩ tiến vào phía trong nước Nam Ẩu!
Đến tận đây toàn bộ quân đội nước Việt trên chiến trường, đạt tới con số khủng khiếp hai mươi mốt vạn.
Năm ngày sau đó!
Thái tử Ninh Dực chạy tới chiến trường!
- Thần Chúc Lâm, tham kiến Thái tử điện hạ.
- Thần Nam Cung Ngạo, tham kiến Thái tử điện hạ.
Mấy đại tướng này còn tính là thận trọng, mà quan lớn tướng lĩnh còn dư lại la liếm liền đặc biệt trực tiếp.
- Chúng thần mong chờ Thái tử như là con trông cha mẹ, điện hạ tới, đại cục liền định rồi.
- Đúng đúng đúng, Thái tử điện hạ tới, lòng của chúng thần cũng liền an!
Thái tử Ninh Dực cẩn thận hoàn lễ, sau đó nói:
- Đại tỷ, Chúc Lâm tướng quân, Nam Cung tướng quân, các vị cũng là một đại danh tướng, một trận chiến này phải đánh thế nào, cô (cách Thái tử xưng) hoàn toàn dựa vào các vị, ta tới học tập, chỉ mang mắt cùng lỗ tai, không mang theo miệng!
Nghe những lời này, tất cả mọi người thở dài một hơi.
Người làm tướng sợ nhất chính là cấp trên chỉ huy tầm bậy.
Thái tử có thể có thái độ như vậy, không thể tốt hơn.
Thế nhưng trên đầu môi, mọi người đương nhiên muốn nịnh bợ tán loạn.
Thái tử điện hạ anh minh, thần sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chỉ cần Thái tử điện hạ ra lệnh một tiếng, xông pha khói lửa, không chối từ.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Ở kinh đô liền nghe đồn, vua Căng thiếu lương, đây là thật là giả?
Công chúa Ninh La nói:
- Là thật, bởi vì... Bọn họ đã bắt đầu ăn đồng loại.
Nghe những lời này, mọi người nhịn không được buồn nôn.
Đại tướng quân Chúc Lâm nói:
- Tất cả thương binh tộc Sa Man, đều bị giết, chế thành thịt khô.
Ninh Dực nói:
- Vậy đại quân của vua Căng bạo phát bệnh dịch, thật hay giả?
- Là thật. - Nam Cung Ngạo nói:
- Chúng ta ở chỗ cao thấy rất rõ ràng, thi thể sắp xếp chỉnh tề, tiếp đó toàn bộ bị đốt rụi, vô số kể, nếu không có bệnh dịch, sẽ không như thế!
...
Như vậy trong quân vua Căng, bắt đầu ăn thịt người là thật hay giả?
Giả!
Nói thật, trước kia tộc Sa Man quả thực trải qua việc này.
Thế nhưng sau khi vua Căng thống nhất tộc Sa Man, chuyện thứ nhất liền định ra luật pháp, ai ăn thịt người sẽ phải chết!
Như vậy Việt quốc trinh sát thấy cái gọi là ăn thịt người đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Là dùng bộ nhào làm người giả.
Một đao cắt xuống tới, bỏ vào trong nồi nấu, tiếp đó chia ăn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa chuyện này quá mức sợ hãi, cho nên không ai hoài nghi tính chân thực của chuyện này.
Huống chi tộc Sa Man từng xảy ra việc này trước kia.
Như vậy bệnh dịch sự việc thật hay giả?
Trong quân phát sinh bệnh dịch, là khá bình thường chuyện.
Nhất là loại quân đội như tộc Sa Man này, tình trạng vệ sinh tương đối kém.
Thế nhưng vua Căng nối ngôi, sau đó chỉ cần quân đội gã ở chỗ, toàn bộ nước đều phải được nấu lên, đây là học từ Thẩm Lãng.
Dĩ nhiên, võ sĩ tộc Sa Man đã sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ này, đã sớm luyện liền đồng bụng sắt dạ dày, dù cho uống bẩn cũng không có chuyện gì.
Cho nên rất nhiều người cảm thấy uống nước sôi, hoàn toàn là làm điều thừa.
Vì thế!
Vua Căng thậm chí vận dụng thủ đoạn đặc biệt.
Ví như hạ độc trong nước lã, để võ sĩ tộc Sa Man phát sinh bệnh trên diện rộng.
Thứ này đương nhiên là chữa hết, nhưng lại là để lại dấu vết đáng sợ tình cảnh vô cùng thê thảm.
Từ đó về sau, đại quân tộc Sa Man cũng bắt đầu uống nước đã đun sôi.
Không chỉ có như thế, vua Căng còn tiến cử mấy trăm tên y tăng từ Đại Kiếp Tự.
Cho nên trên cơ bản sẽ không bạo phát đại quy mô bệnh dịch.
Như vậy tại sao có thể có tiếng đồn bệnh dịch kia chứ?
Rất đơn giản!
Để một đám người bao vây toàn thân, đi thiêu hàng loạt xác chết cũng được.
Lần này khai chiến, đại quân tộc Sa Man có vô số người đã chết.
Lúc trước có thuyết pháp tộc Sa Man đều lưu hành thổ táng, không thiêu xác.
Bây giờ vua Căng hạ lệnh, đại quy mô hoả táng thi thể.
Mỗi ngày đều đốt, hơn nữa ngày càng nhiều hơn.
Hơn nữa những người hốt xác, đốt xác đều bao cả người từ đầu đến chân.
Từ một ngày đốt mấy chục xác giả đến một ngày đốt mấy trăm xác.
Việt quốc trinh sát thấy được, đương nhiên phán đoán đây nhất định là có bệnh dịch.
Con người là thứ chủng loài rất kỳ quái, bọn họ đặc biệt sẵn lòng tin tưởng chuyện mình thấy, lại thêm tin tưởng chuyện mình sẵn lòng tin tưởng.
Ví như tộc Sa Man ăn người, vậy khẳng định là thực sự, nhất định là thiếu lương.
Nếu như không phải có bệnh dịch, tại sao muốn đốt xác, hơn nữa còn trùm nghiêm nghiêm thật thật.
Cho nên vua Căng lợi hại.
Hoàn toàn phát huy chiến thuật tâm lý đến cực hạn.
Coi như là diễn trò, cũng diễn đến cực hạn.
...
Thái tử Ninh Dực nghe mừng rỡ hết sức.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, đều ở bên phía ta.
Lần này muốn không thắng cũng khó.
- Mấy vị tướng quân, vậy khi nào có thể khai chiến hả? - Thái độ của hắn vẫn đặc biệt khiêm cung.
Nam Cung Ngạo không tiện mở miệng, đưa mắt nhìn về hướng Chúc Lâm.
- Chúng ta đã sớm chuẩn bị hoàn tất, bất cứ lúc nào đều có thể khai chiến. - Đại tướng quân Chúc Lâm nói:
- Ba ngày sau khi là mùng chín tháng mười hai, hoàng đạo giờ lành, có thể khai chiến!
Nam Cung Ngạo gật đầu.
Công chúa Ninh La gật đầu.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Vậy được, liền mùng chín tháng mười hai! Toàn quân khai chiến, tiêu diệt vua Căng!
Công chúa Ninh La nói:
- Hôm nay dũng tướng trên chiến trường như mây, cũng không thiếu hạng người nữ lưu như ta, ta đây lại trở về đô thành nước Nam Ẩu.
Mọi người gật đầu đồng ý!
Ngày kế, công chúa Ninh La dẫn đầu một vạn đại quân, trở về đô thành nước Nam Ẩu!
...
Nếu như quan sát toàn bộ chiến trường, bất luận kẻ nào đều có thể bị chấn động.
Tung hoành mười mấy dặm trên mặt đất, chi chít khắp nơi đều có quân doanh, khắp nơi đều có chiến hào, khắp nơi đều có thành lũy dựng tạm thời bằng gỗ.
Thật là vô biên vô hạn, che khuất bầu trời.
Hai mươi mốt vạn đại quân nước Việt, thật sự bao vây trại Hắc Thủy chặt chẽ.
Toàn bộ trại Hắc Thủy, chỉ xây một phần năm, đã trải qua hai mươi mấy năm sụp đổ rất nhiều, hôm nay còn dư lại không đủ ba nghìn mẫu mà thôi.
Tường trại này toàn bộ cũng là gỗ xây, khoảng chừng hai trượng.
Độ cao là vậy là đủ rồi.
Thế nhưng đi qua hai mươi mấy năm gió táp mưa sa, đều đã bắt đầu mục nát, gió thổi qua thậm chí bắt đầu lay động.
Muốn dựa vào cái tường trại này tiến hành phòng thủ? Cơ hồ là không thể nào.
...
Trong ba ngày nay!
Bên trong đại doanh trại Hắc Thủy vua Căng có vẻ đặc biệt yên lặng.
Hơn nữa cũng không có ăn người, cũng không có đốt xác.
Nhưng đây càng thêm để quân đội nước Việt tin tưởng, tộc Sa Man thiếu lương, hơn nữa bạo phát bệnh dịch.
Sở dĩ không còn ăn người, là bởi vì biết quyết chiến phải tới, cho nên phải thả lương thực dùng còn dư lại ra hết.
Còn không còn đốt người.
Cũng là bởi vì biết quyết chiến lập tức bạo phát, bệnh dịch dù cho sẽ lan tràn cũng không tính là gì.
Nhìn một cái, vua Căng đều không cần diễn trò, Việt quốc bên này cũng có thể đủ tiến hành não bổ.
Như vậy vua Căng bên này vì sao biết đại quyết chiến lập tức sẽ phải tới ở đâu?
Kẻ ngu si đều biết, bởi vì cờ Thái tử Ninh Dực đã đứng sững ở mỗi một xó của trại lính Việt quốc trại lính, cao cao tại thượng.
...
Thời gian ba ngày, trôi qua thật nhanh!
Ngày chín tháng mười hai, hai mươi mốt vạn đại quân nước Việt đội chính thức phát động tổng tiến công với trại Hắc Thủy.
Đại quyết chiến giữa Thái tử Ninh Dực cùng vua Căng sẽ phải chính thức bạo phát!
Dựa theo Ninh Dực tưởng tượng, giữa gã và vua Căng cần phải vua gặp vua.
Cần phải như là trong sử sách vậy, giữa khai chiến vua hai nước gặp nhau tỉnh táo, thoại một phen, uống rượu mấy ly.
Nếu như vậy, Ninh Dực nhất định tiếp.
Kết quả vua Căng căn bản không có lộ diện, điều này làm cho Thái tử Ninh Dực rất thất vọng, điều này làm cho gã bỏ lỡ một lần cơ hội biểu hiện phong thái vương giả.
Hướng về phía mặt trời sắp dâng lên!
Tướng lĩnh Việt quốc chăm chú vào Thái tử Ninh Dực.
Đợi gã ra lệnh một tiếng!
Thái tử Ninh Dực, leo lên soái đài từng bước một!
Cái soái đài này đặc biệt cao, tầm vài chục trượng, gần như có thể quan sát toàn bộ chiến trường.
Cũng có thể thấy quân đội tộc Sa Man bên trong trại Hắc Thủy.
Ninh Dực đi lên mỗi một bậc thang, trong lòng vô cùng phóng khoảng, giống như sớm đi lên ngai vàng vậy.
Sau trận chiến này!
Ai có thể ngăn trở lên đến đỉnh của Việt quốc?
Ai cũng không thể!
Phụ vương Ninh Nguyên Hiến cũng không thể, huống chi là cái thứ vô dụng như thằng hề Thẩm Lãng kia?
Chờ ta nối ngôi, Ninh Chính phải chết, Thẩm Lãng phải chết, Kim Trác phải chết!
Kim Mộc Lan, dù cho năm năm, mười năm, sau đó nàng vẫn là của ta.
Yên tâm, chờ được đến cùng!
Lúc này, Thái tử Ninh Dực thậm chí ở bên trong lòng cảm kích vua Căng.
Cám ơn ngươi cường đại như vậy, thần kỳ như vậy, lúc này mới tạo nên công lao sự nghiệp bất thế của ta.
Sa Căng, ngươi nhất định là hòn đá để ta đạp bể.
Ngươi lúc trước biểu hiện càng huy hoàng, lại càng phát ra làm nổi bật thiên mệnh vốn thuộc về Ninh Dực ta đây.
Chờ Thái tử lên đỉnh soái đài!
Mặt trời chợt xuất hiện một cái.
Trùng hợp à?
Dĩ nhiên không phải, Ninh Dực tính toán thời gian leo lên bậc thang.
Hơn nữa, luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên trực tiếp soi trên cái soái đài này, chiếu rọi trên người Thái tử Ninh Dực.
Trong phút chốc, toàn thân v gã àng óng ánh, quý khí vô song.
Mấy chục tướng lĩnh, vô số tướng sĩ Việt quốc, ngẩng đầu ngắm nhìn.
Mười mấy vạn đại quân, ngửa đầu nhìn Ninh Dực.
Chân chính muôn người chú ý.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Thái tử Ninh Dực thật giống như mặt trời đang từ từ mọc lên để cho người ta không thể ngăn trở.
Ninh Dực thoáng áp chế nội tâm dâng trào.
- Vua Căng ở đâu? Vì sao còn không xuất hiện, còn không cho cô xem ngươi?
Hít một hơi thật sâu.
Ninh Dực hét lớn:
- Hôm nay đánh một trận, để Việt quốc của ta ổn định và hoà bình lâu dài vài thập niên!
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!
- Việt quốc vạn thắng, Việt quốc vạn thắng!
Hai mươi vạn đại quân, cùng kêu lên hô to!
Thanh âm rung trời!
Thái tử Ninh Dực chợt rút kiếm, dùng hết toàn bộ sức lực hô to nói:
- Khai chiến, đem tộc Sa Man phản bội chém giết sạch sẽ!
Tức khắc!
Trống trận vang lên động trời!
Mười mấy vạn đại quân nước Việt, như thủy triều hướng yếu đuối không thể tả trại Hắc Thủy vọt tới!
Đại quyết chiến bạo phát!
Giết, giết, giết!
...
Chiến đấu, ngay từ đầu liền tiến vào trạng thái ban ngày!
Tường gỗ trại Hắc Thủy, quả thực không thể chịu một kịch!
Chỉ không đến một khắc đồng hồ, tất cả tường trại liền cơ hồ bị đẩy ngã hết.
Vô số Việt quân dũng mãnh vào trong trại!
- Vù vù vù vù...
Tộc Sa Man xuất hiện mưa tên!
Quả nhiên sắc nhọn vô cùng!
Nhưng mưa tên như vậy, có thể thi triển mấy đợt?
Mặc dù mang đến thương vong to lớn, nhưng so với số lượng đại quân nước Việt, lại coi là cái gì?
Hai đội quân, chẳng bao lâu đánh giáp lá cà!
Trận giáp lá cà!
Việt quốc gần hai mươi vạn, tộc Sa Man không đến bốn vạn!
Thế nhưng...
Sức chiến đấu kinh người của tộc Sa Man đột ngột hiển lộ ra.
Quân lực cách xa như thế lại đánh ngang tay.
Không có bất kỳ mưu kế, chính là đánh bằng máu tươi cùng sinh mạng
Toàn bộ chiến trường, giết đến thiên hôn địa ám.
Huyết khí tận trời!
...
Thái tử Ninh Dực đứng ở trên đài cao, thở dài một hơi.
Ở trước khi khai chiến, gã thực sự lo lắng vua Căng ở bên trong trại Hắc Thủy sẽ có âm mưu gì.
Thậm chí trong đầu gã gã còn nhảy ra mấy hình ảnh đáng sợ.
Ví như đại quân nhảy vào, sau đó phát hiện bên trong gần như không có một bóng người, đại quân tộc Sa Man chạy trốn toàn bộ.
Hay là vọt vào vào, sau đó phát hiện khắp nơi đều có cạm bẫy.
Thậm chí đặt mình vào góc độ cái nhìn của vua Căng phải làm thế nào đánh một trận chiến này.
Ví như, đào thật nhiều địa đạo, mấy vạn người trong thời gian một tháng cũng đủ đào thông bốn phương dưới đất cả trại Hắc Thủy.
Một khi tiến vào nói bên trong, ưu thế về số lượng của đại quân nước Việt hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
Ở bên trong địa đạo chật hẹp, hoàn toàn có thể phát huy sự linh võ sĩ tộc Sa Man đến mức tận cùng!
Lại ví như dùng chiến thuật bệnh dịch truyền nhiễm.
Toàn bộ bên trong trại Hắc Thủy cũng là xác chết đã bị nhiễm bệnh.
Tóm lại, trong đầu Ninh Dực không biết đã suy tính bao nhiêu biện pháp mà vua Căng có thể đưa ra.
Bởi vì gã cảm thấy vua Căng là một người rất lợi hại, nhất định sẽ có âm mưu quỷ kế.
Kết quả, hoàn toàn không có!
Lại chính là chiến đấu dã man nhất, trực tiếp nhất, máu tanh nhất.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt!
Cứ như vậy đánh giáp lá cà, ta gấp mấy lần binh lực với ngươi, có gì để sợ kia chứ?
Vua Căng, đều nói ngươi lợi hại, cũng bất quá như thế mà thôi.
Trận chiến này, ta thắng chắc!
Theo đại quân nước Việt tiến vào bên trong trại Hắc Thủy, vòng vây càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Thế nhưng...
Ninh Dực chẳng mấy chốc đã không cười được nữa.
Từ tình cảnh bên trên, quân đội nước Việt đương nhiên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Giống như nước biển mênh mông, bao vây một mảnh đá ngầm vậy.
Nhưng là như là sóng to gió lớn đánh đá ngầm, trong nháy mắt tan nát!
Ở vị trí hai quân giao chiến.
Dĩ nhiên là quân đội nước Việt rơi vào hạ phong!
Võ sĩ tộc Sa Man lại cường hãn như vậy?
Không đến bốn vạn, đối chiến gần hai mươi vạn mà vẫn chưa thua sao?
Điểm này đều không kỳ quái.
Lúc đó mười vạn đại quân vua Căng tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu, quân phòng thủ Chúc Lâm cũng có mười vạn, có thành kiên cố trong tay đều thiếu chút nữa bị công thành hạ thủ.
Hơn nữa mấy trận đại chiến lúc trước, Việt quốc lấy tư cách là bên giữ thành, thương vong lại so với Việt quốc còn nhiều hơn hai ba vạn.
Lúc này tác chiến trên đồng trống, sự dũng mãnh thiện chiến của võ sĩ tộc Sa Man hoàn toàn phát huy đến cực hạn.
Ở trong lòng chư tướng Việt quốc.
Đại quân của vua Căng lại là từng trải qua sự kiện thiếu quân lương, lại là đã trải qua bệnh dịch, chắc chắn đại lượng giảm quân số, hơn nữa sĩ khí hạ.
Trên thực tế, người ta căn bản không có giảm quân số, sĩ khí vẫn tăng vọt.
Đám người kia cũng là người điên, từ nhỏ đều sống sót trong tuyệt vọng và sợ hãi.
Thậm chí còn trải qua khốn cảnh tuyệt vọng hơn so với bây giờ nhiều, điểm ấy có tính là chi?
Bị kẻ địch gấp bốn năm lần bao vây đương nhiên đáng sợ, thế nhưng so sánh có đáng sợ bằng mười mấy con sói hung dữ vây quanh được sao?
...
Chiến đấu kịch liệt vẫn tiếp tục!
Chém giết rung trời, máu chảy thành sông.
Quân đội nước Việt gần như biến mất bằng tốc độ khủng khiếp.
Đại quân tộc Sa Man của vua Căng tuy rằng cũng thương vong, hơn nữa số lượng kinh người.
Thế nhưng, bọn họ càng chết càng điên cuồng.
Cuối cùng quả thực giống như dã thú điên cuồng, chủ động xông lên muốn chết vậy.
Mỗi người, đều dường như mang tư thế muốn đồng quy vu tận.
Mà quân đội Việt quốc, càng đánh càng kinh hãi.
Thậm chí bắt đầu nhìn chung quanh, nhìn người phía sau còn nhiều hay không, cần tìm kiếm cảm giác an toàn.
Loại chiến tranh đẫm máu hết sức này đúng như cùng mặt trời chói chang nung chảy tuyết.
Mỗi một phút mỗi một giây, đều có vô số người chết đi!
Đại tướng quân Chúc Lâm da đầu tê dại, Nam Cung Ngạo kinh hồn táng đảm.
Đám người kia vì sao không dứt hy vọng hả?
Các ngươi bị bao vây hơn một tháng, vì sao không uể oải hả?
Đứng ở chỗ cao Ninh Dực thực sự kinh hãi, gã thậm chí run rẩy hướng Chúc Lâm nói:
- Sẽ không thua chứ?
Những tên võ sĩ tộc Sa Man lại thực sự mạnh mẽ đến nước này?
Đại tướng quân Chúc Lâm nói:
- Thần thỉnh xuất chiến!
Thái tử Ninh Dực gật đầu nói:
- Chuẩn!
Tức khắc, đại tướng quân Chúc Lâm dẫn đầu thân vệ, xung phong liều chết vào chiến trường!
Ông ta suất lĩnh là võ sĩ tinh nhuệ nhất gia tộc họ Chúc, quả nhiên dừng lại xu hướng suy tàn.
Quân đội Việt quốc lại một lần nữa chiếm cứ thượng phong!
Thế nhưng...
Lại qua hai khắc đồng hồ!
Đại quân nước Việt lại một lần nữa xuất hiện rối loạn.
Bởi vì bọn họ không có trải qua chiến đấu điên cuồng như vậy.
Đối mặt căn bản không phải quân đội, mà là một đám dã thú.
Có một nhánh quân đội nước Việt chịu không nổi đáng sợ chém giết như vậy, xoay người bỏ chạy.
Toàn bộ cục diện, lại một lần nữa lung lay sắp đổ.
Nam Cung Ngạo nói:
- Thái tử điện hạ, thần thỉnh xuất chiến!
- Chuẩn!
Nam Cung Ngạo dẫn đầu mấy nghìn thân vệ xuất chiến.
Lại một lần nữa dừng lại xu hướng sắp thua.
Thái tử Ninh Dực rõ ràng cả người rét run.
Không nghĩ tới đại quân của vua Căng không có bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, ở binh lực cách xa đến thế, vẫn hung hãn như vậy, lại thúc ép hai đại tướng tự mình xuất chiến.
Lại qua hai khắc đồng hồ!
Việt quốc lại có một nhánh quân đội sĩ khí tan vỡ, xoay người bỏ chạy.
Đội chấp pháp đã ra sức giết người, vẫn không ngăn được bọn họ bỏ chạy.
Một nhánh quân đội bỏ chạy, liền có thể có thể ý nghĩa toàn bộ chiến cuộc tan vỡ, dù cho bây giờ đại quân nước Việt vẫn gấp mấy lần đại quân của vua Căng.
- Thái tử điện hạ, thần thỉnh xuất chiến!
Người này là phe phái của Thái tử, vốn là Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu.
Ông ta thống suất một vạn kỵ binh, đã là quân đội sau cùng của Việt quốc.
Nhánh quân đội này là một nửa là Thái tử từ kinh đô mang tới, một nửa kia là kỵ sĩ tinh nhuệ của con em quý tộc Việt quốc đầu nhập vào.
Một vạn kỵ binh này là áp trận, căn bản sẽ không xuất chiến, mục tiêu duy nhất chính là bảo hộ Thái tử.
Nhưng bây giờ không có cách nào!
Chiến cuộc sắp hỏng mất.
Trương Triệu hướng Thiên Nhai Hải Các Lý Nam Phong nhìn lại!
- Yên tâm, hai trăm tên Võ sĩ Thiên Nhai Hải Các của ta, nhất định có thể bảo hộ Thái tử điện hạ!
Lý Nam Phong có lòng tin tuyệt đối, ông ta suất lĩnh hai trăm tên võ sĩ đứng đầu cũng là cao thủ nhất đẳng, coi khinh thiên hạ võ đạo.
Có thể không thích hợp ra chiến trường, nhưng bảo hộ Thái tử an nguy, tuyệt đối không có vấn đề!
- Chuẩn!
Thái tử Ninh Dực hạ lệnh.
Trương Triệu dẫn đầu một vạn kỵ binh, nhảy vào chiến trường!
Cuối cùng, lại một lần nữa dừng lại xu hướng tàn lụi!
Thái tử Ninh Dực toàn thân đều ướt đẫm, toàn bộ da đầu đều tê rần.
Trước đó gã hoàn toàn không nghĩ tới, chiến cuộc sẽ hiểm ác như vậy, kinh người như vậy.
Ba viên Đại tướng, toàn bộ xuất chiến.
Thậm chí trung quân bản thân đều đè lên.
Cuối cùng!
Sức chiến đấu đại quân tộc Sa Man của vua Căng bị chèn ép đến cực hạn.
Toàn bộ chiến trường tiến vào một điểm thăng bằng bằng khác.
Đại quân nước Việt, lại một lần nữa chiếm cứ thượng phong.
Thái tử Ninh Dực không biết, tình hình đôi bên thương vong đến tột cùng thế nào.
Thế nhưng bên người Lý Nam Phong nhìn ra, đại quân tộc Sa Man thương vong cần phải ở hơn một vạn, đại quân nước Việt thương vong tầm ba bốn vạn
Nghe thế cái thương vong đối lập, Thái tử Ninh Dực đổ hít một hơi khí lạnh.
Binh sĩ nước Việt lại phải ba chọi một?
Hơn nữa càng thêm đáng giận ở chỗ, đại quân nước Việt dù cho thương vong ba bốn vạn, tối đa cũng không vượt qua một phần tư chiến tổn, còn có mười sáu vạn, lại nhiều lần muốn tan vỡ.
Mà thương vong đại quân tộc Sa Man của vua Căng vượt qua một phần ba, vẫn sĩ khí dồi dào.
Sức chiến đấu quân đội hai bên chênh lệch quá lớn.
May là chuẩn bị đầy đủ, may là chuẩn bị hai mươi vạn đại quân.
Bằng không một trận chiến này, rõ ràng sống chết chưa biết.
Lúc này, trên cơ bản thắng cục đã định.
Đây là một loại thế!
Một khi cây cân chiến tranh bắt đầu nghiêng, đang dưới ảnh hưởng không có ngoại lực, sẽ rất khó bù đắp lại thế cục.
Lúc trước chiến cuộc Việt quốc vài lần muốn tan vỡ, đều có quân mới gấp rút tiếp viện, ngừng xu hướng thua cuộc.
Nhưng vua Căng cũng không có viện quân!
Cho nên, một trận chiến này phải thắng.
- Không tốt, vua Căng muốn đột phá vòng vây! - Lý Nam Phong bỗng nhiên nói.
Quả nhiên!
Còn lại hơn hai vạn đại quân tộc Sa Man muốn chuẩn bị phá vây rồi.
Hơn nữa còn là chủ soái cùng đại tướng giết ở nơi gần nhất, tạo thành một trận hình mũi tên tiến hành đột phá vòng vây!
Người cầm đầu kia, mang theo mặt nạ màu bạc, cầm trong tay một cây thương bạc, dũng mãnh vô địch, cỡi chiến mã, gần như không có địch nào cản trở.
Đó chính là vua Căng à?
Bóng dáng hình như có chút quen thuộc!
Nhưng Thái tử Ninh Dực không quản được nhiều như vậy.
Lớn tiếng hạ lệnh:
- Ngăn chặn hắn, ngăn chặn hắn, cần phải không cho kẻ địch đột phá vòng vây!
Thế nhưng...
Không có ích lợi gì!
Sức chiến đấu binh sĩ hai bên chênh lệch quá mức.
Đại tướng quân Chúc Lâm, đại tướng quân Nam Cung Ngạo tự mình xung phong, ngăn trở chủ soái kẻ địch.
Vẫn không có ngăn cản!
Quân đội nước Việt trong lòng đã sợ.
Nhìn thấy đại quân tộc Sa Man đột phá vòng vây, ngược lại thở dài một hơi.
Vừa rồi chiến đấu vô cùng thê thảm, thực sự để cho người ta sợ hãi, bọn họ không phải thánh nhân, cũng không phải dã thú, bọn họ biết sợ.
Cứ như vậy!
Chủ soái của tộc Sa Man dẫn đầu hơn hai vạn đại quân, dễ dàng ở Việt quốc vòng vây xé ra một lỗ hổng, trực tiếp đột phá vòng vây, giết đi ra ngoài!
Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo dẫn đầu kỵ binh truy kích!
Thế nhưng bên trong trại Hắc Thủy, coi như là bằng phẳng.
Ra khỏi phạm vi trại Hắc Thủy, khắp nơi đều có rừng rậm cùng núi lớn.
Căn bản không lợi cho kỵ binh truy kích.
Những võ sĩ tộc Sa Man này, xé chẵn ra lẻ, chui vào núi lớn, chui vào bên trong rừng cây, tốc độ như bay, như giẫm trên đất bằng.
Căn bản đuổi không kịp!
Loại địa hình này, đối mặt loại quân đội này, thật sự khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Rõ ràng có kỵ binh, rõ ràng có mười mấy vạn đại quân, vẫn chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ đột phá vòng vây, chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Nhưng mà...
Thái tử Ninh Dực trong lòng cũng không có bao nhiêu uể oải.
Thắng là được, thắng là được!
Gã thiết thực lắm.
Bị mấy canh giờ chiến đấu kịch liệt làm cho phải hoảng hốt.
Đã không nghĩ muốn tiêu diệt vua Căng.
Có thể đuổi gã ra khỏi nước Nam Ẩu, có thể đẩy lui gã, chính là to lớn thắng lợi.
Dù sao tin chiến thắng tùy tiện Ninh Dực viết kia mà.
Thắng chính là thắng!
Dù chưa tiến công toàn bộ, nhưng vẫn là thắng lợi vĩ đại.
Nhưng mà vào lúc này!
Vị chủ soái tộc Sa Man kia ngược lại quay người trở về.
Người cưỡi trên con ngựa cao lớn kia, ngắm Thái tử Ninh Dực từ xa.
Thái tử Ninh Dực kinh ngạc.
Người này chính là vua Căng sao? Vì sao mang mặt nạ màu bạc?
Trước đó, gã không cùng Ninh Dực gặp mặt, bây giờ là có ý gì?
Tuy rằng đại quân tộc Sa Man vô cùng cường đại, nhưng vua Căng nhà ngươi dù sao cũng là thất bại!
Nhưng mà vào lúc này!
Chủ soái đại quân tộc Sa Man lấy xuống mặt nạ màu bạc trên mặt.
Lộ ra khuôn mặt oai hùng bộc phát.
Thái tử toàn thân run rẩy, hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình!
Lại, dĩ nhiên là ông ta?
- Ha ha ha ha, Ninh Dực ngươi không nghĩ tới là ta đi? Ngươi không nghĩ tới ta lại không có chết sao!
Người này!
Vốn là Trấn Viễn Hầu Tô Nan Việt quốc!
Thảo nào ngân thương vô địch.
Thảo nào vừa rồi Thái tử Ninh Dực nhìn cảm thấy đặc biệt nhìn quen mắt.
Dĩ nhiên là Tô Nan?
Ông... ông ta không phải đã chết rồi sao?
Bây giờ không chỉ chưa chết, hơn nữa võ công giống như tăng thêm vậy.
Thái tử Ninh Dực toàn thân lạnh lẽo run rẩy!
Chủ soái kẻ địch lại không phải vua Căng?
Vậy, vậy vua Căng ở nơi nào? Nghĩ đến khả năng nào đó, trong lòng Thái tử Ninh Dực gần như muốn tiêu tùng.
(Tô Nan chưa chết sẽ không cho nhân vật chính ấm ức, rất có tác dụng!)