Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì đoán đề tủ, Thẩm Lãng hướng trí não bên trong thâu nhập vô số số liệu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thích xem sách gì, thích nói lời nào.

Mấu chốt là tính cách của và thói quen của ông ta

Vị quốc quân chí cao vô thượng kia là tính cách gì ta?

Thông minh, cực đoan, cay nghiệt thiếu tình cảm.

Trong lịch sử quân chủ, càng cay nghiệt thiếu tình cảm, càng là muốn hướng thiên hạ chứng minh ông ta nhân hậu đến cỡ nào.

Ví như hoàng đế Gia Tĩnh, rõ ràng xa hoa lãng phí vô độ, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng cố tình làm ra một bộ ta làm đạo quân, phong khinh vân đạm, ra vẻ không bon chen gì với thế gian.

Vì muốn níu kéo cái xu hướng tàn lụi của triều đại, vào thời Ung Chính Mãn Thanh, đám văn nhân trong thiên hạ công kích ông ta cay nghiệt thiếu tình cảm, hại huynh hại đệ, mưu phụ hại mẫu, giết trung thần để kẻ gian hoành hành, trong lòng không cam lòng, viết ra một quyển 《Đại Nghĩa Giác Mê Lục》 để tự biện cho mình.

Mà quốc quân hiện giờ, mạnh mẽ thúc đẩy tân chính, ồ ạt tiêu diệt quý tộc lâu đời, cướp đoạt đất phong, thu hồi binh quyền, phá hoại lần lượt những quý tộc trăm năm chết đi.

Chắc chắn cũng có người chửi thầm ông ta cay nghiệt thiếu tình cảm thủ đoạn độc ác, quốc khố trống rỗng, liền giết những dòng quý tộc lâu đời dành ăn tết.

Cho nên vị quốc quân đó sẽ hướng thiên hạ chứng minh, ông ta rõ ràng là người nhân hậu mà.

Phổ biến tân chính cũng hoàn toàn là vì nước vì dân, vì muôn đời cơ nghiệp Việt quốc.

Hình thưởng trung hậu chi chí luận!

Nói chính là quan hệ biện chứng giữa trung hậu cùng thưởng phạt.

Ý ở trong lời, hoàn toàn phù hợp kỹ thuật biện giải của chính bản thân quốc quân mong muốn.

Cho nên trong đám mười chín đề sách luận Thẩm Lãng dự đoán, nó liền xếp hạng thứ hai.

Còn đề thứ hai, lấy Huyền Vũ làm thơ.

Vậy thật rõ ràng bỡn cợt.

Mấy trăm năm trước thiên hạ đại loạn, tứ phương tranh giành, tổ tông gia tộc họ Kim chi hết gia tài, chiêu mộ võ sĩ, không vì tranh bá, chỉ vì giữ lại biên cương dân chúng an ổn.

Chém giết hai mươi mấy năm.

Thiên hạ vô số gia tộc hưng suy thành bại, liên tục không ngừng, như cá chép qua sông.

Duy chỉ có gia tộc họ Kim dẫn đầu mấy nghìn võ sĩ bảo vệ đất đai xung quanh trăm dặm thành Huyền Vũ, không có mở rộng, cũng không lùi bước.

Ta không đi trêu chọc người khác, các ngươi cũng đừng tới trêu chọc ta.

Thật sự giống như con rùa đen.

Người khác không phải là chưa tới đánh với thành Huyền Vũ quá, nhưng thực sự đánh chẳng nổi.

Bởi những người này vì gìn giữ nhà cửa bình yên dân chúng, thực liều mạng ra sức.

Lâu ngày, mọi người cũng không muốn tới đánh, dù sao thì người này chỉ núp ở trong ổ chả nhúc nhích, sẽ không tới đoạt địa bàn mọi người.

Tiếp đó, gia tộc họ Kim liền nổi danh.

Tất cả mọi người xưng là gia tộc Ô quy (gia tộc rùa đen).

Chả qua là tên con rùa đen đọc kiểu gì cũng nghe không hay mấy, cộng thêm gia tộc họ Kim giữ gìn biên cương bảo vệ dân là việc làm vì chính nghĩa.

Mọi người liền nói đùa đây là Huyền Vũ mà.

Sau thiên hạ dần dần bình định, đế quốc Đại Viêm đoạt được thiên hạ đỉnh cao, phía nam quốc gia lãnh thổ bị gia tộc họ Ninh đoạt được, thành lập Việt quốc.

Đời thứ nhất quốc quân Việt quốc là một quân nhân, giống Bá Vương (*tức Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ) kia.

Ông ta đánh hạ được đại bộ phận đất đai phía nam sau, phái người tới hỏi gia tộc họ Kim, có nguyện ý hay không cùng ta bình định thiên hạ không.

Gia tộc họ Kim trả lời được thôi, từ nay về sau nhà họ Kim biến thành họ Ninh phong thần.

Đời thứ nhất quốc quân Việt quốc mừng rỡ, nghe nói gia tộc họ Kim là rùa lớn Huyền Vũ, thế là tuyệt bút vung lên, trực tiếp sắc phong làm Bá Tước Huyền Vũ, nơi dừng chân mệnh danh là thành Huyền Vũ.

Đây là khởi nguyên của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thế nhưng đời thứ nhất quốc quân không có học thức, hơn nữa còn không thích nghe văn nhân cằn nhằn lải nhải bên tai.

Đời sau quốc quân thì có văn hóa a.

Huyền Vũ chính là tứ linh của trời, một trong thần thú thời thượng cổ, sao có thể làm phong hào cho một quý tộc chứ?

Bằng không thế nào cũng sẽ thấy Thanh Long Hầu, Chu Tước Hầu thì sao?

Cho nên mỗi thế hệ quốc quân đều muốn muốn sửa lại phong hào này.

Mấu chốt là kinh đô còn có Huyền Vũ môn kia, mỗi lúc đi qua như thế, đều có một loại cảm giác qua cổng gia tộc họ Kim.

Cho nên sau quốc quân liền thăm dò qua một hai lần, đều bị cự tuyệt.

Nhất là lúc Bá Tước Kim Trụ còn tại vị, vì đổi tên còn gây ra tranh chấp to lớn.

Từ đó về sau, chuyện đổi tên liền bỏ mặc, rốt cuộc Việt quốc còn chưa phải là quân lâm thiên hạ thiên tử quốc gia.

Phía dưới phong thần không muốn, ngươi còn đi cưỡng bách mãnh liệt chăng.

Lúc đó còn chưa có tân chính, chính quyền trung ương cũng chưa có bắt đầu.

Thế hệ này quốc quân cay nghiệt thiếu tình cảm, trong lòng đối với lần này hiển nhiên cũng canh cánh trong lòng.

Cho nên khi ra đề mục, bản năng liền ra đề Huyền Vũ.

Lúc quốc quân quyết định đề, đương nhiên cũng suy xét đến áp đề, ông ta tuyệt đối không thể để đề bài bị người ta đoán trước được.

Cho nên, đề bài phần thứ nhất dĩ nhiên là đặc biệt hiếm hoi lắc léo, căn bản khiến người ta không thể đoán đề trước được.

Mà đề dự phòng là không dùng được, sẽ theo tâm tình mà làm, lời ở trong ý.

Như vậy, liền xuất hiện hai hàng đề bài đều bị Thẩm Lãng đoán trúng tủ.

Thậm chí đề thứ hai lấy Huyền Vũ làm thơ, muốn đoán được đề đó ra e là rất khó khăn.

...

- Đường thế tử, Kim thế tử, nhị vị nhưng thấy rõ ràng đề bài sao? - Ninh Khải bèn hỏi.

- Đã thấy rõ, cảm ơn Vương thúc. - Đường Doãn nói.

Mà tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông.

Gã đã khẩn cấp, vùi đầu múa bút thành văn.

Thằng bé ngốc ghếch, ngươi nên gỉa bộ suy nghĩ trước nửa canh giờ, sau đó hẵng viết chứ.

Vừa nhìn thấy đề bài, ngươi đã đặt bút viết như thần nhập hay sao?

Vương Thúc Ninh Khải trông thấy mà tức cười, cũng không thèm để ý.

Đối với thanh danh Kim Mộc Thông, lão từng nghe qua.

Thành thật nói, lão không ghét đứa trẻ như thế, thậm chí còn vô cùng thích, trung hậu thành thật, có triển vọng phong thần tốt nhất.

Thế nhưng khí thế tân chính hừng hực, trung hậu thành thật như thế đối với gia tộc mà nói coi là một loại sai lầm.

Cho nên, trong lòng Vương Thúc Ninh Khải lại thêm một phần đồng tình.

Bá Tước Tấn Hải ngó Kim Mộc Thông một cái, trong lòng càng thêm khinh thường.

Mới vừa thấy đề bài rõ ràng xong ngươi đã bắt đầu viết, thằng này phế vật đến cỡ nào.

Hoàn toàn không đi lập dàn ý, điều này đại biểu cái gì?

Đây giống như lúc đang thi, học sinh đứng đầu khác cũng là coi đề thi từ đầu tới đuôi trước một cái, trong lòng có dự kiến trước mới đáp đề bài thi.

Học dốt chẳng cần nhìn.

Hơn nữa cũng chả thèm suy nghĩ.

Bởi vì lập dàn ý được hay không đều giống nhau, dù sao đều không biết làm.

Một mạch cầm bút lên viết bừa là được.

Có chút thiên tài thậm chí xuất hiện múa bút thành văn một giờ, một bài thi số học viết đầy tràn, sau cùng được 0 điểm vì hành động vĩ đại đó.

Mười câu đáp án đều không đúng.

Mà ở trong lòng tất cả mọi người, Kim Mộc Thông có thể chính là loại siêu cấp học dốt ấy.

Bá Tước Huyền Vũ cùng Bá Tước Tấn Hải đi ra.

Đường Doãn tiếp tục suy nghĩ.

Kim Mộc Thông tiếp tục hạ bút như bay.

Nguyên lai đây chính là văn chiến á, sao ta cảm giác cùng bình thường sao chép bài tập giống nhau thế nhỉ.

Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn một chút.

Ba vị đại nhân giám thị, lặng yên ngồi ở phía trên.

Xuống dưới đi coi hai người làm bài thi hả?

Không được đâu, phải tránh hiềm nghi.

15 phút sau!

Tên mập đã viết xong!

Bài sách luận《 Hình Thưởng Trung Hậu Chi Chí Luận 》 này, gã viết như vậy.

A không đúng, gã sao chép như vầy.

Thời các vua Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành, Khang sao mà yêu dân, lo cho dân thâm thiết và lấy cái đạo của bậc trưởng giả, quân tử đãi với dân như vậy! Dân có một điều hay thì nhân đó mà thưởng rồi lại nhân đó mà ca vịnh, tán thán để người đó vui vẻ trong lúc đầu rồi gắng sức cho đến cuối. Dân có một điều bất thiện thì nhân đó mà phạt rồi lại nhân đó mà thương xót, răn bảo để người đó bỏ tật cũ mà bắt đầu một đời sống mới. Cho nên những tiếng than thở, gọi thưa, vui vẻ, bi thảm còn thấy trong sách các đời Ngu, Hạ, Thương, Chu.

Khi vua Thành, vua Khang đã mất, Mục Vương lên ngôi thì đạo nhà Chu bắt đầu suy, nhưng nhà vua còn sai bề tôi là Lữ Hầu, khuyên phải khéo dùng hình phạt, lời có ý lo mà không buồn, có vẻ uy mà không giận, từ ái mà lại cương quyết, có lòng xót xa thương kẻ vô tội. Cho nên Khổng Tử cho là còn khả thủ.

Đương nhiên phía sau còn có mấy đoạn nữa, nhưng sợ bị chửi lừa gạt số lượng từ, cũng không thể viết ra.

Đoạn văn là ai viết hả?

Trong lịch sử đại văn hào suốt mấy nghìn năm ở Trung Quốc, chính là bậc thầy Tô Thức (*) đứng vào top 3.

(*) Còn gọi là Tô Đông Pha, đại văn hào vào thời Tống. Đương nhiên cũng là nhân vật nghĩ ra món thịt Đông Pha nổi tiếng.

Mà áng văn chương này lợi hại bao nhiêu à?

Nó tiêu diệt mấy cái đại thần này, Trình Hạo, Tằng Củng, Tằng Bố, Lữ Huệ Khanh, Chương Đôn!

Mà mấy đại thần đó đều trúng trạng nguyên, nội làm tể tướng liền có mấy người. Tùy tiện lấy ra một người, đều chí ít có thể vượt qua Đường Doãn hai con phố.

Bất quá, khoa thi lần đó Tô Thức không có đạt hạng nhất.

Bởi vì chủ khảo đại nhân là siêu cấp đại thần Âu Dương Tu, lúc ông thấy áng văn chương này đã bị sốc.

Lợi hại thế? Viết hay vậy?

Chẳng lẽ là đệ tử Tằng Củng của ta đi?

Không được không được rồi, ta phải tránh bị hiềm nghi, áng văn chương này không thể xếp đệ nhất, chỉ có thể xếp hạng nhì.

Thế là, đại thần Tô Thức gặp bi kịch.

Thẩm Lãng lấy ra thiên văn chương này, nếu không vượt qua Đường Doãn mười con phố, tám phố vẫn còn có thể.

... ... ...

Lấy Huyền Vũ làm thơ.

Thẩm Lãng chọn đương nhiên là bài《 Quy Tuy Thọ 》(*) của đại thần Tào Tháo.

Thần quy tuy thọ, do hữu cánh thời.

Đằng xà thừa vụ, chung vi thổ khôi.

Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý.

Liệt sĩ mộ niên, tráng tâm bất dĩ.

Doanh súc chi kỳ, bất đan tại thiên;

Dưỡng di chi phúc, khả đắc vĩnh niên.

Hạnh thậm chí tai, ca dĩ vịnh chí.

(*Bài thơ này được Tào Tháo làm năm 63 tuổi để tỏ ý chí của mình. Bản dịch thơ của Thiên Tường:

Rùa thần tuy thọ, cũng phải lìa đời.

Rắn bay cưỡi gió, thành cát bụi thôi.

Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm

Anh hùng bóng xế, tráng chí không vơi.

Phần số dài ngắn, không chỉ do trời

Nuôi dưỡng phần phúc, an hưởng muôn đời

Bài thơ này tuy rằng không bằng 《 Đoản Ca Hành 》(*cũng là một tác phẩm của Tào Tháo), nhưng lại tươi đẹp vượt trội, nổi tiếng hiếm có bất hủ.

Lại nói dù cho ra đề bài có thể sao chép 《 Đoản Ca Hành 》 Thẩm Lãng cũng không dám chép đâu.

Khí phách vô song thế này? Ngươi muốn làm phản hả?

Khí phách lộ ra ngoài, tự đâm đầu vào chỗ chết!

...

Thời gian thi văn quy định ba canh giờ, cũng chính là sáu tiếng.

Thế nhưng, tốc độ viết chữ của tên mập Kim Mộc Thông thực sự quá nhanh, 15 phút liền chép xong.

Hơn nữa chữ ngay ngắn đều đặn, rất đẹp.

Trời!

Kế tiếp còn hơn 5 tiếng đồng hồ, nên làm gì đây ta?

Tên mập Kim Mộc Thông vò đầu bứt tai.

Lẽ nào ta... ta liền nộp bài thi luôn?

Không được, không được, tỷ phu sẽ đánh chết ta.

Bằng không, ta tiếp tục chép đi.

Tiếp đó, tên mập Kim Mộc Thông tiếp tục chép sách.

Lần này, gã ra sức kềm chế tốc độ của mình, trau chuốt từng chữ từng chữ.

Gần như mỗi một chữ đều phải khắc ra hoa luôn.

Tiếp đó, lại một lần nữa say mê mà không thể tự kềm chế.

Ôi!

Nhân sinh không thú vị, vẫn là chép sách có ý tứ nhất.

Bên trong thư phòng đó, đại văn hào chưa có sinh ra.

Thế nhưng một nhà thư pháp, lại muốn từ từ xuất hiện.

Đại gia mập Kim Mộc Thông ta đây tuy thiên phú không cao, nhưng... một tháng ta viết chữ, liền đủ các ngươi viết cả đời.

Ta một tháng chép năm mươi vạn chữ.

Thử hỏi ai có thể cùng ta đánh một trận?

Còn có ai?

...

Ước chừng suy nghĩ một lúc lâu sau!

Đường Doãn hiểu thấu đáo nắm chắc lí lẽ, nở nụ cười như gió nhẹ mây nhạt.

Sau đó cực kỳ tiêu sái mà mài mực, nhẹ nhàng lựa lấy cây bút lông sói trong đống bút lộn xộn.

Dùng tính thủ pháp nghệ thuật, nhúng bút lông no mực nước, sẽ gạt đi ba phần.

Tiếp đó...

Hạ bút như có thần!

Vô cùng ra vẻ đúng không?

Thế tử Đường Doãn ta đây đến từ quý tộc trăm năm, là Thám Hoa kỳ thi Đình của Việt quốc.

Con người của ta vừa mới sinh ra đã nhất định ánh sáng vạn trượng.

Nhất cử nhất động của ta, đều giống như tản ra ánh sáng.

Các ngươi cảm thấy ta đang ra vẻ hả, nhưng... đây chẳng qua là một đoạn sinh hoạt ngắn ngủi bình thường nhất của ta mà thôi.

Ưu tú cùng tao nhã, ngạo mạn cùng thành kiến, đã sớm ghi khắc vào huyết mạch cùng trong xương cốt của ta.

Không sai, chính là thành kiến!

Đường Doãn ta đây coi khinh bất kỳ người nào của các ngươi.

Thiên hạ so với ta có văn tài, dáng dấp không đẹp trai như ta.

Ngoại hình đẹp trai hơn ta, chưa chắc có tài hoa như ta, không ai có gia thế hiển hách như ta.

Ở trong mắt ta, những kẻ đang ngồi đều là cặn bã, bao gồm cả ngươi đấy, Thẩm Lãng.

Còn Kim Mộc Thông?

Xin lỗi, ngươi ngay cả cặn bã cũng không bằng, ngươi chẳng qua là giòi bọ dựa vào ăn rác rưởi mà sống thôi.

Ngươi dựa vào được Thẩm Lãng, viết cái gì 《 Phong Nguyệt Vô Biên 》, không phải là con ruồi ăn rác sao?

Đường Doãn càng viết, càng cảm thấy văn chương của mình tuyệt vời không thể tả.

Thật là tuyệt.

Thật hay quá đi mà.

Chữ viết đẹp thế kia, văn chương hay cỡ vậy, dàn ý sâu sắc thế này, làm thế nào ta nghĩ ra được nhỉ.

Quá ngầu.

Ta còn bội phục cả bản thân ta nữa mà.

Ta cũng khâm phục bản thân ta a.

Đường Doãn ơi, tài ba của ngươi đến tột cùng nơi nào là cực hạn chứ? Vì sao ta ra sức khai thác, vẫn sâu không thấy đáy như cũ vậy?

Càng viết, Đường Doãn cảm thấy toàn thân mình đều nhẹ bỗng.

Dường như muốn bay lên rồi.

Ta viết được thiệt hay quá đi.

Ta muốn thành đại thần rồi!

Lúc thi Đình nếu ta có trạng thái như vầy, có văn chương như thế, nào chỉ là Thám Hoa thôi?

Trạng Nguyên đều dễ như trở bàn tay a!

Ngày đó ta thực sơ xuất quá, phát huy thất thường.

Nhưng phần sách luận này viết cho tới khi nào xong thôi.

Đường Doãn cảm giác tuyệt vời đến cực hạn.

Ý tứ văn chương lai láng, tràn trề như nước tiểu bắn ra.

Muốn dừng cũng không được.

Một bài thơ tinh diệu vô song, sôi nổi trên giấy.

Rõ ràng viết thật tốt quá mà.

Bản thân ta đọc còn cảm thấy ba tháng chả biết mùi thịt đó.

Đáng tiếc quá đáng tiếc.

Văn chương thơ từ tinh diệu vô song như thế, lại dùng để văn chiến tranh đảo Kim Sơn như vậy.

Lại cùng một giòi bọ như Kim Mộc Thông so sánh.

Sỉ nhục quá!

Văn chương như mình, nên xuất hiện trong đại điện Viêm Long ở đế quốc Đại Viêm mới đúng.

Việt quốc đã không chứa nổi ta.

Chỉ có vương triều Đại Viêm, mới có thể chứa chấp tài năng tuyệt đỉnh ta đây.

Sau khi viết xong, Đường Doãn lại xem văn chương của mình ba lần.

Càng xem càng hay.

Một chữ cũng không thể sửa, một chữ đều sửa không được.

Quá hoàn mỹ.

Quá khứ Đường Doãn, Đường Doãn sau này, có thể đều không viết ra được dạng văn chương hoàn mỹ tới vậy.

Tiếp đó, Đường Doãn đứng dậy, hướng ba vị trọng tài chí cao vô thượng khom mình hành lễ, phiêu nhiên mà đi.

Từ đầu tới đuôi, gã chẳng thèm nhìn Kim Mộc Thông.

Gã cảm thấy một người dù cho phía trên nhà xí, cũng sẽ không xem chăm chú vào một con giòi bọ.

Lúc một người đi đường muốn giẫm chết con kiến, chẳng lẽ còn phải giơ chân lên xem xác con kiến sao?

Đương nhiên không rồi, tùy tùy tiện tiện giết chết, sau đó lơ đãng chà đế giày để xác con kiến rơi ra là được.

Tối đa sẽ cảm thán một câu.

Con kiến Kim Mộc Thông, ngươi có thể chết ở dưới chân Đường Doãn ta đây, thật là vinh hạnh lớn lao cho ngươi đó.

...

Mà tên mập Kim Mộc Thông vẫn tỉ mẩn khắc từng chữ ra hoa.

Ôi chao.

Ta hình như lại phát hiện cảnh cổng thế giới mới rồi.

Tạo hình từng bước từng chữ như thế, mỗi một câu, mỗi hoa đều trút xuống hết thảy tinh thần, quả thực là thú vị.

Chơi vui ghê!

Chơi thật khá thiếu điều ta quên mình đang thi, quên mất ta đây chép sách.

Vương Thúc Ninh Khải ngẩng đầu nhìn một cái.

Phát hiện Kim Mộc Thông vẫn đang nắn nót viết từng nét.

Tốc độ kia chậm đến cực hạn.

Đây không phải là tay què, đây là não què, cho nên mới chậm thế.

Thế là, Vương Thúc Ninh Khải đồng tình than thở một tiếng.

Tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Lại qua một canh giờ.

Khoảng cách cuộc thi kết thúc chỉ có nửa canh giờ.

Cuối cùng, Kim Mộc Thông khắc xong một chữ cuối cùng.

Thật là sảng khoái.

Dễ nghiện.

Mệt mỏi quá trời.

Cái loại cảm giác suy yếu như vầy, giống lần đầu tiên của đêm hôm đó thấy tỷ phu vẽ những cô gái kia vậy.

Khắc xong một chữ cuối cùng rồi, Kim Mộc Thông ngẩng đầu nhìn lên.

Ồ?

Đường Doãn cái tên hay ra vẻ lại đi?

Đi mất khi nào thế?

Vậy ta cũng đi thôi!

Kim Mộc Thông đứng dậy, hướng ba vị giám thị đại nhân khom người thi lễ một cái.

Dưới chân một trận lảo đảo.

Mỏi eo đau lưng, yếu lắm luôn.

Tiếp đó, thân thể mập mạp của Kim Mộc Thông lảo đảo rời đi, nhìn trông có vẻ bi thương.

Vương Thúc Ninh Khải nói:

- Văn chiến kết thúc, vào đi!

Bá Tước Huyền Vũ, Bá Tước Tấn Hải vào tới.

Cùng nhau vào còn có mấy người thái giám, mỗi một người đều mi thanh mục tú, mang theo phong độ của người trí thức.

Bọn họ là thái giám nội đình chuyên chịu trách nhiệm sao chép.

Vương Thúc Ninh Khải nói:

- Tấn Hải, Huyền Vũ, hai người các ngươi chỉ định một thái giám sao chép, đi chép lại văn chương cùng thơ của hai vị thế tử một lần, tiếp đó niêm phong tên phía trên, cuối cùng giao cho chúng ta chấm bài thi.

- Dạ !

Bá Tước Huyền Vũ cùng Bá Tước Tấn Hải chỉ định một thái giám sao chép.

Tên thái giám rất mi thanh mục tú này đi tới, trước sao chép văn chương cùng thơ từ của Đường Doãn.

Mặt không cảm xúc.

Tiếp đó, gã lại đi chép văn chương cùng thơ từ Kim Mộc Thông.

Sắc mặt thoáng thay đổi một chút.

Tiếp đó, tiếp tục mặt không cảm xúc mà chép lại.

Chi tiết này bị mọi người thấy, ngươi vừa thấy văn chương Kim Mộc Thông trên mặt biểu hiện đều đang thay đổi.

Đây là viết đến dở ẹc đến cỡ nào chứ, hoàn toàn khó coi đi.

Rõ ràng khó khăn cho ngươi.

Văn chương dở vậy ngươi cũng muốn kiên trì sao chép cho xong, giống như lần đầu ăn đậu hũ loại thúi nhất, nhắm mắt lại ăn quách cho xong vậy.

Hai phần bài thi đều sao chép hoàn tất, che kín tên.

Còn bài thi gốc của Kim Mộc Thông cùng Đường Doãn, tạm thời bị phong ấn lại.

Chờ chấm bài thi xong xuôi, mới có thể hủy đi tiến hành đối chiếu, xác nhận không có sai lầm.

Cho nên, văn chiến công bằng công chính rõ ràng không có vấn đề.

Sao chép che lại tên trên đề thi, sẽ thả vào bên trong rương tối để không làm xáo trộn thứ tự.

Cuối cùng lại lấy bài thi ra chấm.

...

Chấm bài thi chủ yếu là do Vương Thúc Ninh Khải cùng Hầu tước Tác Huyền hoàn thành.

Công tước Uy vũ là võ tướng, đối với phương diện này không có hứng thú.

Hầu tước Tác Huyền xem là sách luận cùng thơ từ của Đường Doãn.

- Hay!

- Viết thật xuất sắc quá.

- Ngắt đề, hành văn, dàn ý, không một không tốt.

- Phần sách luận đây đừng nói đặt ở văn chiến hôm nay, dù cho đặt trong thi đình khoa cử cũng dư xài.

- Tài ba lắm, thiếu niên đáng sợ ghê.

- Tuổi còn trẻ lại có thể viết ra văn chương như vậy, thật là làm cho người vỗ án tán dương a.

- Bài thơ này cũng hay đấy, lợi hại, lợi hại a!

Mặc dù không có hô lên tên, nhưng trong lòng Hầu tước Tác Huyền vẫn cảm thấy, đây nhất định là văn chương của Đường Doãn.

Cựu Thượng Thư lệnh đại nhân Tác Huyền cảm thấy, thắng bại căn bản không có tí ti hồi hộp nào.

Có thể nói, thắng bại đã sớm chú định.

Duy nhất lo lắng chính là Đường Doãn phải viết ra văn chương như thế nào?

Hôm nay, thật là không khiến lão thất vọng a, quá xuất sắc.

Còn Kim Mộc Thông?

Cái loại văn chương của phế vật kia, cũng chỉ khả năng khiến người ta buồn nôn đi.

Không nhìn cũng được, không xem cũng thế.

...

Mà một bên Vương thúc Ninh Khải, lấy mẫu ngẫu nhiên chính là bài thi của Kim Mộc Thông.

Lão tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!

Ngay từ đầu, lão muốn vỗ án tán dương.

Thế nhưng tay còn chưa có vỗ xuống, liền ngừng.

Bởi vì như vậy quá lổ mãng.

Có chút văn chương để cho người ta khen ngợi không dứt.

Mà có chút văn chương, thì để cho người ta chấn động, để cho ngươi mặc cảm.

Trước mắt phần sách luận này chính là như thế.

Điều đáng quý chính là, phần sách luận không có bất kỳ từ ngữ trau chuốt hoa lệ.

Nhưng dàn ý khắc sâu, hoàn toàn không có loại văn chương kiểu dáng nơm nớp lo sợ nịnh nọt lấy lòng đó.

Thật sự là gió mát trăng thanh, linh cảm ập đến tạo thành tác phẩm văn chương tuyệt tác.

Chỉ có sáu trăm chữ nhưng đọc lên vang như tiếng chuông đồng.

Đọc xong phần sách luận này.

Vương Thúc Ninh Khải không kịp chờ đợi mà xem bài thơ kế tiếp 《 Quy Tuy Thọ 》này.

Xem một chút, lão lại không tự chủ được đọc ra.

- Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm, Anh hùng bóng xế, tráng chí không vơi.

Rất có ý nghĩa đến mức từng đợt rợn cả tóc gáy.

Trên người nổi da gà lên hết rồi.

Viết thật hay quá.

Đại khí hào hùng, nhưng lại dẫn dắt cho người suy nghĩ sâu xa.

Nhất là Vương Thúc Ninh Khải đang độ tuổi bảy mươi tám, càng là cảm động như bản thân mình.

Liền chỉ cần bài thơ này, để lão cảm giác nhận tri âm sâu sắc.

Tài ba, ôi tài ba!

Cái này đã không thể dùng hình dung là viết xuất sắc nữa, quả thực để cho người ta cúng bái, hận không thể thắp hương tắm gội sau lại đến quỳ lạy.

Đường Doãn lại tài như thế sao?

Thực sự không giống!

Bản năng Vương Thúc Ninh Khải cảm thấy đây nhất định là tác phẩm của Đường Doãn, rốt cuộc Kim Mộc Thông chỉ là một phế vật.

Thế nhưng, văn chương của Đường Doãn Vương Thúc Ninh Khải là xem qua.

Không phải loại phong cách này.

Lòng dạ gã tràn đầy gấm vóc, lại quá sáng lạn, biết cách phóng ra mà không biết thu vào.

Là đứng đầu văn chương, nhưng không cách nào làm tông sư vấn đỉnh.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh Hầu tước Tác Huyền nói:

- Vương Thúc Ninh Khải, ngài mau nhìn xem áng văn chương trong tay ta này, viết thật hay đến sững sờ.

Tiếp đó, hai người trao đổi bài thi.

Vương Thúc Ninh Khải mở ra sách luận Đường Doãn, đọc thoáng qua.

Tức khắc cau mày.

Nếu như là lúc bình thường , lão còn có thể sửng sốt một chút.

Mà vừa rồi xem qua bài thi của Kim Mộc Thông xong, lại đọc văn chương của Đường Doãn, tức khắc cảm thấy có chút khó coi.

Chỉ biết giả vờ ra lời kinh người, lòe thiên hạ, hạ phẩm tầm thường.

Cái thứ đồ chơi quỷ quái gì chứ hả?

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK