- Hống sĩ xá giới (*)? - Tứ hoàng tử Ninh Chân nói:
(*) Nôm na là nâng giá con gái mình lên vùn vụt
- Thẩm Lãng nhà ngươi có biết nếu nữ tử trong thiên hạ nghe những lời này đều xem ngươi là thù địch. Tài năng như ngươi lẽ nào chỉ làm ra được ngữ điệu thấp hèn bỉ ổi thế à? Chỉ một câu nói này thôi đủ cho ta nắm mồm của ngươi đấy.
Lời này quả thực dung tục cực kỳ.
Xá là gì vậy?
Chính là cái chỗ của con gái không thể nói ra khỏi mồm được.
Đây mới thực là ba đường dưới (*).
(*) Ba đường trên (đầu, cổ họng, ngực), ba đường dưới (bụng, đáy quần, chân), ngoài ra ba đường dưới còn ám chỉ khu vực hạ thể.
Thẩm Lãng cười, không nói gì nữa.
Trong lòng của tê Chúc Văn Hoa có chút hả hê, nhìn Thẩm Lãng nhà ngươi vừa đắc ý, Tứ điện hạ phải tự mình đến giáo huấn ngươi.
Thẩm Lãng gặp việc này, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.
Tứ hoàng tử Ninh Chân rõ ràng là trợ giúp, cường điệu điểm ra bốn chữ Thẩm Lãng nói dung tục cực kỳ, thế nhưng cuối cùng nó sẽ lưu truyền ra.
Những từ tục tĩu cũng sẽ trở thành điển cố.
Cổ đại có thật nhiều thành ngữ, chính là trong lúc lơ đãng nói ra, tiếp đó lưu truyền rộng rãi, biến thành điển cố, rồi trở thành cái được gọi là thành ngữ.
Thẩm Lãng nói bốn chữ này, quá tục tĩu, nhất định sẽ được người trên phố phường tán dương.
Kể từ đó, Chúc Văn Hoa sẽ trở thành đại danh từ chó liếm, Trương Xuân Hoa sẽ trở thành đại danh từ hàng nâng giá.
Cho nên, Trương Xuân Hoa mới có thể tức giận như thế.
Thử hỏi lúc này, Tổng đốc Chúc Nhung làm cách nào trộn vào bãi nước đục này?
Lẽ nào, ông ta cũng muốn trở thành một nhân vật trong cái điển cố ác tục này sao?
Chúc Tổng đốc muốn làm chính là một đời danh thần, chẳng dại gì dây vào cái chuyện thối tha này cả.
Nếu như ông ta làm mai mối cho Chúc Văn Hoa, chẳng phải là cũng trở thành một trong những kẻ nâng giá gái lên vùn vụt?
Huống hồ, tứ hoàng tử đã mở miệng trợ giúp, cho nên chuyện làm mai mối đành dừng lại vậy thôi.
Chúc Văn Hoa vẫn còn chưa tự ý thức, hướng Thẩm Lãng nói:
- Nếu huynh thấy rằng thơ của ta làm chưa hay, vậy trước mặt mọi người ở đây, mời huynh hãy làm một bài thơ tặng cho tiểu thư Trương Xuân Hoa, ta muốn xem thế nào là xuất sắc, thế nào là đúng mực?
Rõ ràng bản lĩnh này quá tầm thường.
Chúc Văn Hoa vẫn còn ở tư duy chó liếm điểm hình.
Nếu như bài thơ của Thẩm Lãng hạ thấp Trương Xuân Hoa thì có vẻ Chúc Văn Hoa ta đây đối với Trương tiểu thư đặc biệt tốt? Nàng xem một chút đi, Thẩm Lãng vậy mà dám làm thơ mắng nàng đấy.
Nếu bài thơ này của Thẩm Lãng lại tâng bốc Trương Xuân Hoa, vậy Thẩm Lãng nhà ngươi cũng là một con chó liếm.
Thẩm Lãng cười nói:
- Nói đến đây, chỗ của ta cũng thật có sẵn một bài thơ.
Lỗ tai của Trương Xuân Hoa dựng thẳng lên.
Với thơ của Chúc Văn Hoa, nàng không quan tâm, không chú ý, nghe xong đã chán ghét.
Còn đối với thơ của Thẩm Lãng, nàng rõ ràng tràn đầy mong đợi, cho dù là một bài thơ hạ lưu, nàng cũng nghe thấy kích thích hơn nhiều.
Bởi vì, đây là một gã cặn bã đầy tài hoa,
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà bài thơ này không phải làm cho tiểu thư Trương Xuân Hoa, mà là làm cho tiểu thư Trì Dư.
Nghe những lời này, Trương Xuân Hoa trực tiếp bẻ gãy chiếc đũa, Thẩm Lãng ta một ngày nào đó phải giết chết ngươi.
Lâm Đại Ngọc phiên bản Trì Dư không khỏi kinh ngạc, nói:
- Nhưng mà, ta cùng với Thẩm công tử không có quen nhau mà.
Nàng là con gái nhà buôn, vốn chẳng tán thưởng với dạng đàn ông như Thẩm Lãng, thứ đàn ông nàng chuộng là dạng có thể kiến công lập nghiệp như Trương Tấn, cho nên phải vội phủi sạch bất luận mối quan hệ gì có thể gây hiểu lầm.
Thẩm Lãng nói:
- Trì tiểu thư tuy rằng không biết ta, nhưng ta đối với nàng giống như tri kỷ từ rất lâu rồi.
Lại một người bạn tri kỷ đã lâu.
Trì Dư trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nhưng trong lòng đã đầy sự lạnh lẽo.
Bởi vì Thẩm Lãng đang đùa giỡn nàng.
Thẩm Lãng nhà ngươi là loại con nhà bình dân, Trì Dư ta cũng chẳng thể nhìn hơn được.
Điểm ấy thật đúng là tính cách chung của con buôn, đều mưu cầu danh lợi truy đuổi quyền lực.
Ngược lại dạng thiên kim quyền quý như Kim Mộc Lan càng thêm chú trọng tướng mạo cùng tài hoa nam nhân.
Rõ ràng thiếu cái gì liền bổ sung cái nấy, ví như tên Kim Mộc Thông vậy.
Trương Xuân Hoa nói:
- Thơ của Thẩm công tử, ta cũng là muốn nghe một chút, Trì tỷ tỷ tú ngoại tuệ trung (*ngoài xinh đẹp trong trí tuệ), phảng phất như tiên giáng trần, khen như thế nào cũng không quá đáng.
Thẩm Lãng nói:
- Bài thơ này tên là 《 Tặng Trì Dư 》.
Tất cả mọi người lỗ tai dựng thẳng lên, trong lòng đều xem thường.
Đây không phải là Tần Lâu Sở Quán (tức ám chỉ chốn thanh lâu), bất luận làm loại thơ gì cho đàn bà, dù ca ngợi hay gièm pha, cũng là vớ vẩn.
Chúc Văn Hoa càng khinh thường, Thẩm Lãng nhà ngươi la liếm Trì Dư thì có ích lợi gì? Người ta muốn gả cho Trương Tấn, còn khuya mới ngó loại mặt hàng bình dân như nhà ngươi.
Lâm Đại Ngọc phiên bản Trì Dư cúi đầu xuống như không muốn lắng nghe, cũng không cố chống cự, có vẻ gió nhẹ mây nhạt.
Thẩm Lãng thì thầm:
Từ cổ cầu quý phóng quyền môn
Trương quân hữu tài khước vô thành
Khả liên dạ bán kinh diễm khởi
Bất kiến Thiên Thiên kiến quỷ hồn
Giá thủ thi nhất xuất, trương tấn đốn thì biến liễu kiểm sắc
(*Tạm dịch thơ: Họ Từ dân buôn muốn cậy quyền
Trương quân có tài chẳng chính chuyên.
Thương thay nửa đêm lửa bùng cháy.
Nào thấy Thiên Thiên quỷ hồn phiền. )
Bài thơ này vừa ra, Trương Tấn tức khắc đổi sắc mặt.
Bài thơ này ngoài sáng là đưa cho Trì Dư, trên thực tế là trào phúng Trương Tấn phóng hỏa giết vợ.
Nói Từ Quang Doãn vì ham phú quý mới tìm nhà quyền thế như Trương Xung kết thông gia, thế nhưng tên Trương Tấn có tài mà không có đức, Từ Quang Doãn mới giơ tay chẳng những không mang dến phú quý cho gia tộc, ngược lại rước lấy họa diệt môn.
Bài thơ này viết rõ ràng vô cùng hay.
Nhất là một câu cuối cùng, Bất kiến Thiên Thiên kiến quỷ hồn, nói Từ Thiên Thiên tan hương nát ngọc, đã biến thành vong hồn.
Trì Dư nhà ngươi không phải phải muốn gả cho Trương Tấn à? Xem thảm kịch của Từ Thiên Thiên lúc trước đi.
Tổng đốc Chúc Nhung lần đầu tiên nhìn thẳng Thẩm Lãng.
Ông ta biết cái quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, cũng biết Thẩm Lãng nhanh trí đến cỡ nào.
Chân chính gặp mặt, phát hiện ngoài tài thi văn, quả thực cao minh.
Then chốt Thẩm Lãng đây không phải là làm thơ khoe khoang, mà dùng làm vũ khí.
Toàn tràng tĩnh lặng, không người thảo luận.
Mà sắc mặt của Trì Dư cuối cùng không phải gió nhẹ mây nhạt mà lộ ra có chút quạnh quẽ.
...
Kế tiếp, ước chừng một lúc lâu, bầu không khí bữa tiệc mới khôi phục.
Chúc Văn Hoa nhìn thấy Tổng đốc đại nhân thật lâu không có đứng ra làm mai mối, trong lòng mới biết, hôm nay cầu hôn không giải quyết được gì, tức khắc với Thẩm Lãng càng thêm tràn trề hận ý.
Mà Tử tước Chúc Lan Đình càng giận dữ ra mặt.
Phá chuyện tốt chẳng khác gì giết cha mẹ người ta.
Con trai Chúc Văn Hoa của ta lấy Trương Xuân Hoa gây ảnh hưởng gì đến Thẩm Lãng nhà ngươi? Vì sao ngươi phải đứng ra cản trở?
Nguyên bản Chúc Lan Đình còn không muốn dùng bản lĩnh kịch liệt như vậy, nhưng bây giờ Thẩm Lãng nhà ngươi ép ta.
Chợt cắn răng một cái, hơi do dự chỉ chốc lát, Tử tước Chúc Lan Đình đứng lên nói:
- Tứ điện hạ, thần có một chuyện bẩm báo.
Tứ hoàng tử Ninh Chân kinh ngạc, nói:
- Lan Sơn mời nói.
Xưng hô tên ngoài tước hiệu, coi như là một loại thân mật.
Chúc Lan Đình nói:
- Thẩm Lãng đã từng viết quá một quyển sách 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Việc này mọi người đều biết, hơn nữa đều nhìn rồi.
Thì tính sao?
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Ở trong quyển sách này, Tây Môn Khánh có một tiểu thiếp tên gọi Lý Bình Nhi, mà ta vừa lúc biết được Tứ điện hạ cũng có một tiểu thiếp, nhũ danh ở nhà mẹ đẻ gọi là Bình Nhi. Quyển sách này của Thẩm Lãng là bôi nhọ điện hạ, bôi nhọ thiếp thị của ngài. Ở trong quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》có cảnh thái giám dùng miễn linh (*một loại chuông tròn) ngược đãi Lý Bình Nhi, khiến nàng mắc phải chứng bệnh phụ khoa, chuyện này bất kính đến thế nào? Xin điện hạ giáng tội.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng trong lòng chửi ầm lên.
Rõ ràng đ*t mẹ ngươi, Chúc Lan Đình.
Quỷ biết nhũ danh của tiểu thiếp Ninh Chân lúc đó là Bình Nhi a.
Nếu viết thế này cũng có tội, chắc các tác giả ngày xưa chết hết ráo rọi rồi.
Tứ hoàng tử Ninh Chân không khỏi cau mày không hài lòng.
Ngay sau đó Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Đồng dạng có tội còn có cái tên thương nhân Đặng Tiên in quyển sách này, thần đã bắt được người này.
Đặng Tiên này là anh của tiểu thiếp Thái thú quận Dương Vũ, cũng là người có chỗ dựa vững chắc, không phải Chúc Lan Đình muốn bắt thì bắt.
Thế nhưng bây giờ Chúc Lan Đình trực tiếp đem đu bám tứ hoàng tử kéo , Thái Thú quận Dương Vũ cũng sẽ không dám ngăn trở, ông ta tuy rằng cùng Trương Xung bất hòa, nhưng lại là thuộc về phe thái tử, tứ hoàng tử là phụ tá đắc lực của thái tử, ông ta đương nhiên không thể đắc tội.
Cho nên, ông chủ tranh khiêu dâm Đặng Tiên họa trời giáng, bị bắt qua đây, rõ ràng vạ lây cá trong chậu.
Chẳng bao lâu Đặng Tiên bỉ ổi nọ được dẫn vào, hai tay bị dây buộc chặt, toàn thân mang thương tích, hiển nhiên đã bị chịu đòn, càng thê thảm.
Sau khi đi vào, Chúc Văn Hoa tiến lên đá một cái, để Đặng Tiên quỳ xuống.
Đặng Tiên nhìn thấy Thẩm Lãng, tức khắc như là nhìn thấy cứu tinh vậy, lớn tiếng cầu khẩn:
- Thẩm công tử, cứu ta!
Tứ hoàng tử Ninh Chân trong lòng cũng đặc biệt không hài lòng.
Chúc Lan Đình nhà ngươi tìm cái chuyện gì? Chọc phiền toái gì vậy.
Làm như cái quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 này lẽ nào ta không có xem qua à?
Ta chẳng lẽ không biết bên trong Tây Môn Khánh có một tiểu thiếp gọi Lý Bình Nhi à?
Ta đều giả vờ không biết, ngươi còn cố đâm cái gì?
Đây tuyệt đối không phải tứ hoàng tử Ninh Chân khoan dung rộng lượng, mà là Việt quốc gần như rất ít khi gán tội cho lời nói hay văn chương.
Nếu cứ hễ bắt được vài chữ công kích đã gán cho người ta văn tự ngục tội chết, sẽ để cho toàn bộ người đọc sách thần hồn nát thần tính.
Ninh Chân còn không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Mấu chốt là tên tiểu thiếp này, gã một tháng trước mới nạp vào cửa, Thẩm Lãng cũng không phải thần tiên, sẽ biết nhũ danh của nàng gọi Bình Nhi.
Lúc trước Thẩm Lãng trong sách giấu bốn chữ “trời tru vua Căng”, Lý Văn Chính bị hại được còn chưa đủ thảm à?
Thế nhưng bây giờ bị Tử tước Chúc Lan Đình đâm phá chuyện này, lại không thể mặc kệ, không thể không nghiêm phạt.
Bác bỏ lại có người phải cảm thấy Ninh Chân mềm yếu có thể lấn, bản thân tiểu thiếp bị người khác nhục nhã cũng thờ ơ.
Chúc Lan Đình cũng không phải không biết điểm này, cho nên ngay từ đầu ông ta không dùng công kích Thẩm Lãng, như vậy ngược lại sẽ khiến cho tứ hoàng tử không hài lòng.
Thế nhưng bây giờ, ông ta thực sự không nhịn được.
Thẩm Lãng nhà ngươi phá hư chuyện tốt của ta, cũng đừng trách ta xuất thủ hèn hạ.
Nhưng mà, Chúc Lan Đình cũng biết, chỉ bằng vào chuyện này không thể không biết làm gì Thẩm Lãng.
Ở trước khi phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt, Thẩm Lãng mặc kệ có làm thế nào cũng không có việc gì.
Tất cả mọi người chờ gia tộc họ Kim diệt vong, cũng không cần phức tạp. Nếu ngươi giết Thẩm Lãng, Bá tước Huyền Vũ mượn cơ hội phát tác chiến đấu tranh chấp đảo Kim Sơn chúng ta không thể tránh phải làm sao đây.
Cho nên Thẩm Lãng nhất định phải chết, nhưng không thể chết bây giờ!
Thế nhưng nếu có thể đủ giết chết Đặng Tiên, coi như là đánh một bạt tai thật mạnh ở trên mặt Thẩm Lãng.
Đặng Tiên là nhà phát hành sách của Thẩm Lãng nhà ngươi, mà bây giờ nhưng bởi vì ngươi mà chết, Thẩm Lãng nhà ngươi sai lầm đến nước nào? Ngay cả chó chạy của mình cũng gánh không nổi.
Tứ hoàng tử Ninh Chân là thật không muốn nhận cái việc này, nhưng dù cho vì thể diện cũng muốn nghiêm phạt tên xui xẻo Đặng Tiên này một cái.
Gã quyết định, tùy tiện đánh hai ba mươi gậy cho xong.
Thứ nhất cũng đủ nghiêm phạt, thứ hai cũng không hiện lên hắn cay nghiệt nhỏ mọn.
Thế là, khi gã định ra lệnh phạt roi Đặng Tiên.
Lúc này Trương Xung bỗng nhiên cười nói:
- Tứ điện hạ, việc này nói là có sai cũng có thể, nói không sai cũng có thể, ta ngược lại có một chủ ý.
Ninh Chân nói:
- Mời Trương Thái Thú nói.
Trương Xung nói:
- Thẩm Lãng ngươi không phải tài hoa hơn người am hiểu làm thơ à? Cho ngươi trước khi Đặng Tiên bị bắt đi phải làm một bài thơ biện giải cho hắn, chỉ cần thơ đủ hayra trước khi đi làm một bài thơ vì hắn biện giải, chỉ cần thơ làm tốt, làm đặc sắc, Đặng Tiên liền vô tội, như thế nào?
Tứ hoàng tử Ninh Chân không giải thích được, vì sao Trương Xung phải như thế?
Trương Xung nói tiếp:
- Đương nhiên bài thơ này không chỉ biện giải cho Đặng Tiên, hơn nữa còn phải biểu đạt tình cảm của ngươi với phủ Bá Tước Huyền Vũ, cuối cùng tranh chấp đảo Kim Sơn đang ở trước mắt, thời khắc quyết định vận mạng gia tộc họ Kim sắp đến, chắc ngươi cũng đủ xúc động rồi chứ.
Thẩm Lãng lập tức cảnh giác.
Trương Xung đây là đang thăm dò hư thật.
Tất cả mọi người cảm thấy tranh chấp đảo Kim Sơn, phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Trương Xung cũng cho là như vậy.
Thế nhưng biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Thơ được sinh ra từ trái tim, có thể phản chiếu tâm tình của một ngươi.
Nhất là ở trong tình huống vội vã như thế, càng khó gọt giũa tạo hình, chỉ có thể phát ra từ đáy lòng.
Cho nên, Trương Xung muốn qua thơ từ đi dò xét ý tưởng chân thật trong lòng Thẩm Lãng.
Ninh Chân lập tức hiểu Trương Xung nhận xét, gật đầu nói:
- Được, cứ dùng biện pháp này, hơn nữa cũng là một chuyện thanh nhã không phải sao? Thế nhưng ta phải cảnh cáo trước, nếu bài thơ này Thẩm Lãng nhà ngươi làm không hay, vậy Đặng Tiên liền tăng thêm một bậc, phạt năm mươi trượng.
Đánh tiếp năm mươi trượng, là sẽ chết người.
Đặng Tiên nếu là vì Thẩm Lãng ra sách mà bị đánh chết, vậy hắn còn có tâm tình kiên nhẫn đâu kia chứ?
Cho nên, bài thơ này nhất định phải làm được vô cùng hay, có thể khiến mọi người sửng sốt.
Mà bất luận thơ có hay đến đâu, cũng không dựa vào tạo hình, mà là tình cảm phát ra từ nội tâm.
Cho nên bài thơ này lại nhất định phải khắc họa tình yêu và bi quan của Thẩm Lãng với phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Như thế mới có thể để đám người Trương Xung càng thêm phán đoán chắc chắn, tranh chấp đảo Kim Sơn phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Bởi vì ngay cả thành viên chủ chốt của phủ Bá Tước như Thẩm Lãng cũng tuyệt vọng bất lực như vậy.
Trương Xung lạnh giọng nói:
- Lôi Đặng Tiên ra, phạt trượng năm mươi, đánh chết không kể lể gì nữa.
Mấy tên võ sĩ vào đây, trực tiếp lôi Đặng Tiên kéo ra ngoài.
Đặng Tiên sợ hãi hô to:
- Thẩm công tử cứu ta, cứu ta với...
Một khi Đặng Tiên bị bắt ra ngoài, nếu Thẩm Lãng không kịp làm ra bài thơ xin tha thứ thật hay, vậy cho dù sau đó nghĩ ra được, Đặng Tiên sẽ bị đánh chết.
Thời gian vô cùng gấp gáp.
Căn bản không thể nào suy tính.
Cũng chỉ có thời gian mấy giây mà thôi, Đặng Tiên sẽ nhanh chóng bị lôi ra cửa đánh chết..
- Thẩm công tử cứu ta, cứu ta!
Thẩm Lãng chợt đứng lên nói:
- Chậm!
Trương Xung nói:
- Chính là trong lòng có thơ? Vậy đọc ra, nếu làm tốt Đặng Tiên liền vô tội thả ra, làm không tốt Đặng Tiên sẽ phải chịu tội.
Thẩm Lãng tâm tình bi thương.
Nhìn vào một ngọn đèn dầu trong đại sảnh, lúc này ban đêm, trời còn chưa có hoàn toàn tối đen, cho nên ánh đèn có vẻ không quá sáng rực.
Bên ngoài mặt trời chiều ngã về tây, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc màn đêm sẽ phải buông xuống thật nhanh.
Trong thơ hắn có tiếng thì thầm bi thương:
Bán vãn đăng bất lượng
Cô thân hiện hồng yến
Tịch dương vô hạn hảo
Chích thị trụy hoàng hôn.
(* Tạm dịch thơ:
Muộn rồi đèn không sáng
Một thân ở tiệc hồng
Ánh chiều dài vô tận
Chẳng qua hoàng hôn rơi)
Sau khi ngâm xong bài thơ này, tất cả đều tĩnh lặng!
Trương Xuân Hoa gần như run rẩy cả ruột gan, nam nhân như vậy thật sự làm cho người ta... say mê.
Trương Xung cùng Tổng đốc Chúc Nhung, hoàng tử Ninh Chân liếc nhau.
Tài làm thơ của Thẩm Lãng này thật sự để cho người ta ngạc nhiên cực kỳ.
Thậm chí có chút không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Bài thơ này rõ ràng kinh điển.
Chí ít mọi người tại đây không có người nào có thể làm ra nổi.
Đầu tiên, trong bài thơ này muốn cho Đặng Tiên thoát tội.
Lấy chữ thứ ba trong mỗi câu của bài thơ này từ trên xuống sẽ theo thứ tự là: Đăng (灯dēng), hiện (现xiàn ), vô (无wú), trụy(坠zhuì).
Đây là đồng âm, Đặng (邓dèng) Tiên (先xiān) vô (无wú) tội (罪zuì)!
Đem bốn chữ này giấu vào trong thơ không khó, then chốt phải phù hợp ý cảnh.
Xem tình cảnh này.
Bởi vì ban đêm, sắc trời tối xuống, cho nên nội dung chính ngọn đèn phía trên.
Thế nhưng chưa đến nửa đêm, nên ngọn đèn có vẻ không sáng.
Cho nên đây câu đầu tiên, Bán vãn đăng bất lượng (nửa muộn đèn không sáng), có vẻ càng chuẩn xác.
Câu thứ hai, cô thân hiện hồng yến.
Mọi người tại đây đều là kẻ địch của Thẩm Lãng, xưng là Hồng Môn Yến (*) không quá đáng.
(*) Chú thích của Bánh: đương nhiên Hồng Môn Yến là điển cố thời Tây Hán, xem như sai lầm tham ô nho nhỏ đi.
Hai câu trước cũng không tính, hai câu cuối cùng mời thực sự gây sửng sốt.
Tịch dương vô hạn hảo, chích thị trụy hoàng hôn.
Điều này biểu đạt Thẩm Lãng với phủ Bá Tước Huyền Vũ nhiệt tình yêu thương vô tận, thế nhưng với tương lai gia tộc họ Kim tỏ ý bi quan cùng tuyệt vọng.
Mặt trời lặn về hướng tây, ai cũng không cứu vớt được.
Đây giống như chiều hướng phát triển hủy diệt của phủ Bá Tước Huyền Vũ, người nào cũng vô pháp bù đắp lại, Thẩm Lãng có tài đến đâu cũng bất lực.
Then chốt lúc này sắc trời bên ngoài, đúng là mặt trời chiều ngã về tây.
Tình cảnh này, tâm tình cảm xúc này, cả bài thơ đều tràn đầy bi quan cùng thê lương.
Chơi chữ như vậy thật hiếm có. Rõ ràng tài văn chương trời phú, kỹ xảo tự nhiên có.
Thật là làm cho người ta phải than thở, để cho người ta chấn động.
Thẩm Lãng biết, muốn gặp chuyện tốt phải biết đường mà thu, đừng làm quá mức.
Ngày hôm nay nhiệm vụ yến hội hoàn thành, không tiết lộ bất luận cái gì hư thật, tiếp tục để cho địch nhân cảm thấy phủ Bá Tước Huyền Vũ tất bại.
Như thế lúc tranh chấp đảo Kim Sơn thắng lợi, mới có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
Thế là Thẩm Lãng mặt mũi bi thương, cất giọng buồn bã.
- Lãng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đành phải cáo từ lúc này, bốn ngày sau trên chiến trường luận võ gặp lại.
- Đến lúc đó phủ Bá Tước Huyền Vũ ta sống hay chết đều do ý trời, thế nhưng thiên đạo sao mà bất công thế!
Sau đó, hắn đứng dậy lảo đảo rời đi, bóng hình đơn côi, mệt mỏi lẻ loi, giống như dự báo được ngày tận thế phủ Bá Tước Huyền Vũ đã tới.
Thế nhưng trong lòng Thẩm Lãng chỉ có một câu nói: Bốn ngày sau, xem ta làm sao mà nghiền các ngươi.
Chúc Lan Đình Chúc Văn Hoa coi như các ngươi mạng lớn, hôm nay không chết được. Sau khi tranh chấp đảo Kim Sơn, ta không giết chết các ngươi, ta đi f*ck mẹ ngươi.
...