Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Mộc Thông rất muốn hỏi, lúc nàng cùng ra mắt với người khác cũng hỏi mấy câu này sao?

Dĩ nhiên, gã không dám.

Trên thực tế Chúc Nịnh cũng là bởi vì cùng Kim Mộc Thông tương thân mới đặt câu hỏi như vậy.

Ai bảo Kim Mộc Thông có dáng vẻ dễ bị ăn hiếp quá đi.

Hơn nữa ai cho ngươi ngay lúc ra mắt lại thả rắm?

- Trả lời không được à? - Chúc Nịnh nói:

- Ta đi đây, ra mắt chính thức kết thúc.

Kim Mộc Thông đáp:

- Phần lớn rắm sẽ không thối, nhưng nếu như dưới tình huống ăn những món đặc biệt hoặc sắp đi ngoài thì nó sẽ khá thối. Sở dĩ thối vì bên trong có loại khí thể đặc biệt như hydro sunfua hay là khí amoniac v.v… Trên thực tế, rắm là loại khí dễ cháy, chỉ cần đầy đủ số lượng liền có thể nhóm lửa.

Sau khi trả lời xong.

Chúc Nịnh tức khắc kinh ngạc sững sờ.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có được đáp án này.

Kỳ thực ở phương diện kiến thức này, nàng cũng khá khiếm khuyết, chẳng qua là thấy được một quyển sạch đặc biệt ít người xem nên mới biết một hai.

Không nghĩ tới tại đây lại lấy được câu trả lời chuyên nghiệp như vậy từ Kim Mộc Thông chuyên nghiệp như vậy trả lời.

Vậy Kim Mộc Thông là làm sao mà biết được vậy?

Cũng là lúc Thẩm Lãng nói chuyện phiếm.

Có chút là Băng Nhi hỏi, có chút là Kim Mộc Thông hỏi, mà chủ yếu là hai cô bé Dư Hề Hề, Dư Khả Khả hỏi.

Hai cô bé này quả thực chính là mười vạn câu hỏi vì sao? (*)

(*) Quyển sách này vốn dịch từ tác phẩm Сто тысяч почему (một trăm ngàn câu hỏi tại sao) của nhà văn Mikhail ll"in thuộc Liên Xô cũ. Sau đó được ấn hành rộng rãi ở Trung Quốc và Đài Loan. Quyển sách này từng gây sốc ở Việt Nam với phần dịch đà điểu thành chim lạc đà (vì theo y chang bản tiếng trung là lạc đà điểu – camel bird).

Hơn nữa mỗi một lần Thẩm Lãng có thể bắt đầu trả lời, bọn họ liền hỏi đủ loại vấn đề.

Những thứ khác không dễ nhớ, nhưng không biết tại sao, những kiến thức này đặc biệt dễ thuộc, Kim Mộc Thông chỉ nghe một lần liền nhớ kỹ.

Chúc Nịnh gật đầu một cái nói:

- Vấn đề thứ nhất ngài thông qua, kế tiếp ta hỏi vấn đề thứ hai.

Kim Mộc Thông ngồi nghiêm chỉnh, ra sức gật đầu.

Chúc Nịnh ngẫm lại một hồi nói:

- Buổi tối chúng ta thấy sao, chúng nó là gì vậy?

Câu hỏi này đối với người của thế giới này mà nói là tuyệt đối khó khăn.

Bởi vì các vương triều phương đông cổ đại thường thích liên hệ những ngôi sao cùng các nhân vật trên mặt đất.

Vào ngày nào đó, có một ngôi sao rơi xuống, đại biểu có một nhân vật lợi hại nào đó trên mặt đất lià đời.

Đương nhiên, nếu có một ngày nào đó có một nhân vật lợi hại qua đời nhưng bầu trời không có một ngôi sao rơi xuống, vậy đại biểu cho nhân vật này chưa đủ đô.

Cái gì? Ngươi nói hắn rõ ràng rất lợi hại.

Hừ hừ, đây chẳng qua là coi như lợi hại mà thôi, trên thực tế không đủ tiêu chuẩn.

Dù sao ta giải thích thế nào đều có lý.

Kim Mộc Thông nói:

- Chuyện này phải chia làm hai trường hợp, có mấy ngôi sao đặc biệt lớn và sáng hơn những ngôi sao khác, đó là vì chúng cách hành tinh chúng ta tương đối gần nên bị ánh mặt trời phản quang nên soi sao. Thế nhưng hầu hết những ngôi sao kia có khi lại là mặt trời, chỉ đó điều chúng ở cách chúng ta cực kỳ xa, cho nên nhìn qua chỉ thấy nhỏ xíu.

Cái này đương nhiên cũng là Thẩm Lãng dạy.

Chúc Nịnh lại một lần nữa kinh ngạc.

Vấn đề này, nàng cũng thường xuyên đặt ra cho bất kỳ thanh niên tuấn kiệt nào cầu thân.

Căn bản không một ai trả lời được.

Nhưng những người này trả lời không được đã đành, còn thích không hiểu ra vẻ đổng, chi, hồ, giả, dã kéo dài đến mấy nghìn chữ.

Giống như chỉ cần số lượng từ nhiều, liền có vẻ đặc biệt lợi hại, là có thể lừa dối người khác.

Mà Kim Mộc Thông lại lại một lần nữa trả lời đúng rồi.

Không chỉ có đáp đúng, hơn nữa so với tri thức nàng đọc trong sách càng thêm toàn diện. Trên thực tế Chúc Nịnh lúc mới vừa thấy những nội dung này cũng vô cùng khiếp sợ, có ở trên trời một mặt trời là cùng, trong thần thoại truyền thuyết Trung Quốc có cảnh Hậu Nghệ bắn chín mặt trời, rất nhiều người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Không nghĩ tới, bầu trời lại lại có vô số kể mặt trời, hàng ngàn hàng vạn.

Liền đơn thuần đáp án này, thời gian để cho Chúc Nịnh trầm mê rất lâu, mỗi ngày vừa rảnh rỗi liền ngẩng đầu nhìn sao.

Tên mập này lợi hại thế sao? Loại tri thức cao cấp thần bí này đều biết?

Ước chừng một lúc lâu.

Chúc Nịnh nói:

- Câu hỏi thứ ba, lý tưởng của ngàilà gì vậy?

Vấn đề này, không coi là là vấn đề khó khăn, đây là câu hỏi bình thường khi ra mắt.

Kim Mộc Thông ngẫm lại một hồi nói:

- Lý tưởng à? Chính là việc trong lòng muốn làm nhất sao?

Chúc Nịnh gật đầu.

Kim Mộc Thông nói:

- Sáng tác viết sách trở thành một đại thần siêu cấp, chỗ nào có người sẽ có độc giả đọc sách của ta.

Chúc Nịnh kinh ngạc.

Các ngươi biết lý tưởng của nàng là cái gì không?

Vĩnh viễn ở nhà, chuyện gì cũng không cần làm, mỗi ngày có sách đọc, hơn nữa càng kỳ lạ cổ quái cũng tốt.

Lúc trước tương thân nàng cũng hỏi qua rất nhiều thanh niên tuấn kiệt, lý tưởng của ngươi là gì vậy.

Những người này có thể trả lời lưu loát hơn một nghìn từ, có ngắn ngủi ngắn gọn.

Nhưng xét đến cùng có thể chung kết trở thành một câu: Trị quốc bình thiên hạ.

Tóm lại chính là lý tưởng đặc biệt cao xa.

Nói trực tiếp một chút, vậy chính là muốn phong hầu bái tướng, ta muốn giống như gia gia nàng vậy.

Tiếp đó Chúc Nịnh liền sợ.

Nói như vậy, ta chẳng phải là muốn biến thành Tể tướng phu nhân, muốn trở thành nội trợ đảm đang siêu cấp hiền nội, mỗi ngày có ứng phó giao tế không hết?

Chẳng phải là cũng phải trở thành một thành viên trên trận chiến quyền lực sao?

Mà lý tưởng của Chúc Nịnh là ăn không ngồi rồi chờ chết, vĩnh viễn ở trong nhà, ngoại trừ người thân cận nhất ra, người nào cũng không cần tới để ý ta.

Mà tên Kim Mộc Thông trước mắt này.

Phảng phất, loáng thoáng, lý tưởng hai người lại giống.

Một người mỗi ngày muốn ở nhà đọc sách, một người muốn mỗi ngày ở nhà viết sách.

Trời đất tạo nên một đôi à?

Tiếp tục, Kim Mộc Thông giống như nhớ lại một việc, từ bên trong ngực móc ra một cái hộp.

- Đây là lễ vật tặng cho nàng.

Chúc Nịnh nhận lấy, vừa mở nhìn.

Đây là cái thứ gì vậy?

Trên cái thế giới này còn có thứ ta không biết à?

- Đây là kính mắt, mỗi ngày nàng đều đọc sách, hơn nữa buổi tối cũng đốt đèn đọc sách, cho nên mắt chắc chắn cận thị. - Kim Mộc Thông nói:

- Có phải bình thường nàng nhìn đồ vật không rõ ràng không?

Chúc Nịnh gật đầu nói:

- Đúng, vừa rồi lúc tiến vào, ta chỉ có thể có thể nhìn ra ngài rất béo, còn lại dáng dấp ra sao ta đều thấy không rõ.

Kim Mộc Thông nói:

- Vậy bây giờ ngươi thấy rõ ràng chưa?

Chúc Nịnh nói:

- Cứ như vậy ngồi đối mặt nhau, cũng không phải đặc biệt rõ ràng.

Kim Mộc Thông nói:

- Vậy nàng đeo cái kính mắt này xem nào.

Chúc Nịnh đeo kính mắt.

Tức khắc lại càng hoảng sợ.

Thế giới này từ bao giờ lại rõ ràng như vậy.

Lâu lắm rồi.

Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, mắt nàng đã hơi cận thị, chỉ cần hơi xa một chút thì nhìn không rõ.

Dĩ nhiên, kính mắt này cũng là Thẩm Lãng chế ra, có tầm bốn độ.

Đối với mức độ cận của Chúc Nịnh, hắn hoàn toàn dựa vào phỏng đoán.

Dù cho không chính xác cũng không cần vội, tóm lại chỉ cần đeo thấy rõ là được.

Ngay sau đó Chúc Nịnh hoàn toàn thấy rõ ràng Kim Mộc Thông.

Hả? Ngươi mập như vậy?

Tức khắc Kim Mộc Thông cảm thấy gã đã tặng sai quà, ngược lại để cho nữ thần thấy chân tướng không đẹp trai của mình.

Chúc Nịnh đeo kính mắt sau đó cũng không tháo xuống, rõ ràng thế giới rõ ràng quá tốt.

- Thứ này… là tỷ phu ta làm. - Kim Mộc Thông nói.

Chúc Nịnh gật đầu, sau đó lấy ra tới năm quyển sách.

Theo thứ tự là 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, 《 Tây Du Ký 》, 《 Đấu Phá Thương Khung 》.

- Những sách này đều là các ngài viết? - Chúc Nịnh bèn hỏi.

Kim Mộc Thông lắc đầu nói:

- Đều là tỷ phu ta nói, ta chịu trách nhiệm sao chép viết ra mà thôi.

Chúc Nịnh hỏi:

- Vậy ngài suy nghĩ lúc nào mới bắt đầu viết sách của chính mình?

Kim Mộc Thông đáp:

- Sau khi đọc ba mươi bản tiểu thuyết dài, ta sẽ bắt đầu tự sáng tác.

Chúc Nịnh nói:

- Ngài biết nguyên nhân Thẩm Lãng tác hợp hai người chúng ta à?

Kim Mộc Thông nói:

- Vì Ninh Chính điện hạ.

Chúc Nịnh không khỏi kinh ngạc, cái tên mập này không ngốc à.

Không sai Thẩm Lãng tác hợp Chúc Nịnh cùng Kim Mộc Thông, chủ yếu là một tín hiệu, hướng gia tộc họ Chúc thả ra một tín hiệu.

Chúc tướng, ngài không cần thiết thắt cổ chết ở mỗi thân cây của Thái tử Ninh Dực.

Ninh Chính điện hạ thượng vị, sau đó họ Chúc của ngài vẫn là lãnh tụ thiên hạ văn thần

Còn đoạn nhân duyên này có thành công hay không, Thẩm Lãng cũng không phải ôm hy vọng lớn.

Nhìn Chúc Hoằng Chủ.

Lão sẽ liều chết theo Thái tử đến cùng hay là muốn lưng chừng?

Chúc Nịnh nói:

- Ta ghét nhất chính là thông gia chính trị, người nào cũng không thể thúc ép ta gả cho bất kỳ ai. Nhưng ta mỗi một lần ra mắt cũng là nghiêm túc, tính ra ta cũng không muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại, ta muốn lập một gia đình bình thường sống đến chết. Trong toàn bộ đối tượng hẹn hò, ngài là người duy nhất qua được ba câu hỏi của ta.

Kim Mộc Thông không có cảm giác kích động mù quáng.

Chúc Nịnh thở dài nói:

- Ta xem qua rất nhiều mỹ nam tử, ví như ca ca của ta Chúc Hồng Tuyết chính là mỹ nam đỉnh cấp, cho nên ta cảm thấy ta với nam nhân bên ngoài không có yêu cầu, ta cảm thấy thứ ta thích là linh hồn thú vị, mà Kim Mộc Thông ngài đây có thể xem như là thú vị.

Người ngốc, đôi khi cũng có thể thú vị.

Tiếp tục Chúc Nịnh nói:

- Đáng tiếc ta đánh giá cao mình, ta vốn tưởng rằng bản thân hoàn toàn không chú ý đàn ông nhìn có đẹp hay không, kết quả chứng minh ta vẫn vô cùng quan tâm. Thậm chí khách quan mà nói, ta càng thêm coi trọng bề ngoài nam nhân, sau đó sẽ nhìn bên trong. Kim Mộc Thông à, bên trong của ngài coi như thú vị, thế nhưng chưa đủ đẹp trai, chưa đủ có sức hấp dẫn, vẫn không thu hút được ta, xin lỗi!

Kim Mộc Thông cúi đầu không nói.

Gã thất tình!

Tình yêu của gã gần như còn chưa có bắt đầu, cũng đã kết thúc.

Nhưng liền trong chớp nhoáng này, gã giống như trưởng thành thêm ba tuổi.

Cô gái này chí ít vô cùng thành thực.

Tiếp đó nàng tháo xuống kính mắt, lưu luyến không rời mà trả lại cho Kim Mộc Thông.

...

Bên trong vương cung!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng, ngươi cảm thấy Chúc Nịnh cùng Kim Mộc Thông ra mắt sẽ thành công?

Thẩm Lãng nói:

- Sẽ chắc chắn thất bại, nữ nhân luôn miệng nói muốn linh hồn thú vị, nhưng cuối cùng chọn lựa cũng sẽ là thứ túi da đẹp mắt. Đàn ông cũng giống như nhau, cho nên thần liền đặc biệt trực tiếp, nữ nhân mà thần thích nhất định phải là tuyệt sắc đại mỹ nhân, vóc dáng ma quỷ siêu cấp, càng bốc lửa càng tốt.

Quốc quân cười lạnh một tiếng, sự thú vị cấp thấp.

Xem Biện phi của quả nhân, liền chưa nói tới rất đẹp, vì sao quả nhân lại yêu nàng như vậy?

Cắt!

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi làm sao lấy đàn bà mà không nhìn?

Hơn nữa Biện phi cũng là xinh đẹp, chỉ bất quá không có đạt đến tuyệt mỹ mà thôi.

- Đều nói đàn bà là trường học của đàn ông, Kim Mộc Thông cần đọc tiếp mấy trường học đàn bà mới có thể tốt nghiệp, mới có thể dần dần trưởng thành. - Thẩm Lãng nói:

- Đàn ông thất tình không có gì không tốt, không đau khổ làm sao trưởng thành?

Đương nhiên quan trọng nhất là, Thẩm Lãng đã hướng Chúc Hoằng Chủ phát sinh tín hiệu.

Không chịu tiếp thu, đó chính là ý chí của Chúc tướng nhà ông.

Hai người chẳng bao lâu dứt bỏ câu chuyện Kim Mộc Thông cùng Chúc Nịnh ra mắt qua một bên.

Thẩm Lãng lại bèn hỏi một lần nữa:

- Bệ hạ, hội Ẩn Nguyên vẫn không muốn trực tiếp cho mượn số tiền quân phí này đúng không?

Mặt của quốc quân tức khắc lạnh xuống.

Hội Ẩn Nguyên chẳng những không chịu trực tiếp mượn tiền, hơn nữa đối ngoại công khai phát sinh tín hiệu, muốn cho Thái tử đứng ra mượn tiền.

Đây chẳng phải là giẫm lên uy nghiêm của Ninh Nguyên Hiến à?

- Không có hội Ẩn Nguyên, lẽ nào ta không lấy ra được số quân phí này sao? Rõ ràng buồn cười! - Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy bệ hạ suy nghĩ làm thế nào?

Thời gian đã vội vã gấp gáp vô cùng, tốc độ vua Căng bên kia thống nhất tộc Sa Man càng lúc càng nhanh.

Hơn nữa bây giờ nữ vương Khương quốc Arunana cần phải lập tức sinh nở.

Một khi bạo phát đại chiến, Khương quốc rất khó toàn lực trợ giúp.

Tám vạn đại quân tập kết hoàn tất, nhất định phải mau chóng xuôi nam.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến có chút khó có thể mở miệng.

Biện pháp gom góp quân lượng của ông quả thật có chút không muốn nói ra.

Vốn ông không muốn nói, nhưng... cắn răng, vẫn nói ra.

- Hướng sang hào môn quyền thế khắp thiên hã, một trận chiến này không chỉ đánh vì quả nhân, cũng là vì bọn họ mà đánh. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Bất kể là quý tộc lâu đời, hay tân quý tộc, hay là thế gia hào môn, thậm chí hào phú thương nhân, đều có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ góp vàng. Dĩ nhiên, quả nhân cũng sẽ với hiến cho người tiến hành khen thưởng trên danh dự.

Các vị nghe rõ chưa?

Nhưng dù sao Thẩm Lãng cũng rõ ràng.

Ninh Nguyên Hiến nói xong đường hoàng, nhưng ý kiến bên trong chỉ có một.

Ép quyên (tiền), bán tước (vị)!

Với toàn bộ quý tộc ép buộc phân chia, bằng không thì liền ép ngươi phái ra con em gia tộc cùng tư quân đi chiến trường nước Nam Ẩu chịu chết.

Đây là đại sát chiêu, năm ngoái quốc quân đã muốn dùng, nhưng chung quy vô dụng.

Còn bán tước thì càng thêm đơn giản.

Ngươi quyên bao nhiêu vàng, là có thể đổi lấy tước vị gì.

Biết Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi không có ranh giới cuối cùng, không nghĩ tới lại không có ranh giới cuối cùng đến nước này.

Trong lòng ông đã tính xong, toàn bộ quý tộc mới cũ Việt quốc, từng nhà đều phải góp tiền.

Như thế xuống tới mấy trăm hộ quý tộc mới có thể cho tới hơn một trăm vạn lượng vàng.

Đương nhiên đầu to sẽ bán tước vị cho quý tộc phía trên.

Gia tộc họ Ninh siêu keo kiệt, Trương Xung lập được công lao lớn như vậy, mà chỉ phong Tử tước mà thôi.

Ông nối ngôi hai mươi năm qua, mới sắc phong quý tộc không vượt qua mười mấy người, ngược lại tước đoạt tước vị mấy chục nhà.

Dù cho ngươi lập công lao lớn hơn nữa, quả nhân không phong tước cho ngươi.

Cho nên bây giờ bốn người Tể tướng ở Thượng Thư Đài, ngược lại có hai người không có bất kỳ tước vị.

Toàn bộ Việt quốc không biết có bao nhiêu hào môn quyền thế mới nổi đang khao khát tước vị.

Tước vị càng khan hiếm lại càng đáng giá, càng có thể bán đắt.

Dù cho ngươi có chức quan lớn đến đâu đi nữa, nếu như không có tước vị thì ra ngoài nói chuyện cũng không vang dội.

Ninh Nguyên Hiến luôn luôn ép, một mực ép, lần này suy nghĩ bán ra vài trăm cái tước vị.

Như thế, hai trăm vạn quân phí liền đi ra.

Cái thao tác này quả thực quá mắc cỡ.

Dĩ nhiên, ở trên lịch sử trái đất cũng không hiếm gặp.

Vương triều Mãn Thanh ngay cả quan chức đều bán, hoàng đế Quang Tự ném Trân phi xuống giếng, tướng quân Quảng Châu cha của bà phải bán quan. Khánh thân vương Dịch Khuông và Na Đồng chuyên phụ trách nghiệp vụ mua quan bán tước.

Đế quốc Anh cũng không ngoại lệ. Sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, Thủ tướng Anh Lloyd George cũng công khai bán tước vị để kiếm tiền. Do đó, đối tác của ông là Gregory cũng thu luôn tiền của những tên lừa đảo. Quốc vương tức giận, Thủ tướng không thể không hủy danh hiệu thăng tước của những người này. Kết quả có người trong đó còn tưởng rằng mình chưa đủ tiền, trực tiếp công khai xuất ra tờ chi phiếu nói, muốn bao nhiêu tiền thì ông cứ nói, ta sẽ chi tất.

Nhưng mặc kệ chém gió bầu trời, ép quyên cùng bán tước cũng là làm ô uế danh dự.

Có mùi vị uống rượu độc giải khát lắm.

Quốc quân đương nhiên biết, một khi hướng quý tộc ép quyên, nhất định sẽ dẫn phát rung chuyển cùng bất mãn.

Bán tước vị, càng để cho người ta nghe phải kinh sợ.

Hoàn toàn tiêu hao quyền uy vương tộc họ Ninh.

Tước vị một khi có thể dùng tiền tới mua, vậy sẽ không đáng giá.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, như thế hậu quả quá nghiêm trọng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Việc này là có tiền lệ, chỉ cần thao tác thoả đáng, hậu quả cần có thể khống chế. Hơn nữa chỉ cần một trận chiến này đánh thắng cái gì cũng dễ nói.

Ninh Nguyên Hiến nói những lời này ngược lại coi như đã biểu đạt hết mọi ý.

Chỉ cần đánh thắng, hết thảy đều tốt. Nếu như thua, vậy tước vị Việt quốc cũng không đáng giá, bán hay không cũng không sao.

Bất kể là ép quyên hay bán tước, nghe vào làm người nghe kinh sợ, nhưng chuyện tương tự đều có cổ kim nội ngoại ra rả bên tại.

Dưới ánh mặt trời vốn chẳng có cái thứ gì mới mẻ.

Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi rồi nói:

- Bệ hạ, chuyện này với danh dự của ngài tổn thương vẫn quá lớn. Ngài không phải muốn bán tước vị à? Vậy ngài bán cho mỗi mình ta được rồi, ta lấy ba trăm vạn lượng vàng mua một công tước.

Quốc quân không nói gì, tiếp đó thở dài một tiếng nói:

- Thẩm Lãng, ta biết ngươi nên vì Ninh Chính tranh thủ một tước vị. Cũng không cần ngươi dùng tiền mua, thừa dịp lần này bán tước vị, ta liền sắc phong Công tướ ccho Ninh Chính.

Quốc quân muốn cho Thái tử tức giận.

Quả nhân hướng hội Ẩn Nguyên mượn không được tiền, kết quả Thái tử có thể mượn được?

Cái này làm mất mặt quá ác.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, thần nghiêm túc, danh dự của ngài quý giá, không nên tiêu hao. Số quân phí này hãy giao cho thần đi, trong vòng nửa tháng thần sẽ kiếm cho ngài ba trăm vạn lượng vàng.

Quốc quân nhìn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng biểu cảm rất nghiêm túc.

- Thần nghiêm túc. - Thẩm Lãng nói:

- Số tiền này thần không mượn hội Ẩn Nguyên, cũng không đòi hội Thiên Đạo, thần thuần túy kiếm ba trăm vạn lượng vàng.

Quốc quân nghe không thể tin nổi, Lê Chuẩn cũng không thể tin nổi.

Thứ thương vụ làm ăn trên cõi đời này, căn bản sẽ không có nửa tháng kiếm ba trăm vạn lượng vàng.

Cho tới bây giờ cũng không có.

Lần trước Thẩm Lãng kiếm một triệu lượng vàng, đó là bán toàn bộ công nghệ gương thủy tinh cho hội Thiên Đạo.

Xem như nhận tiền một lần cho kết quả buôn bán mấy thập niên.

Công nghệ gương thủy tinh vô giá, lúc này mới bán một triệu lượng vàng mà.

Quốc quân nói:

- Không mượn từ hội Thiên Đạo, cũng không mượn từ hội Ẩn Nguyên, vậy cho dù ngươi móc sạch dự trữ của quý tộc cả kinh đô, cũng liền có thể mò ra nhiều tiền như vậy đi.

Thẩm Lãng cười thần bí nói:

- Bệ hạ, thần có thể lập quân lệnh trạng.

- Ngươi đừng xách cái quân lệnh trạng xui xẻo của ngươi nữa. - Quốc quân phất phất tay nói:

- Mỗi ngày quân lệnh trạng, ngươi tính cá cược lớn thế à?

Thẩm Lãng quả thực không cá cược thì liền khó rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, dạng này được không? Nếu như thần nửa tháng thực sự kiếm được cho ngài ba trăm vạn lượng vàng, ngài liền sắc phong Ninh Chính điện hạ là Việt quốc công, thế nào?

Nghe những lời này, quốc quân Ninh Nguyên Hiến gần như muốn nhảy dựng lên.

Thằng nhóc phá phách này to gan lớn mật.

Việt quốc công có thể loạn phong sao?

Lúc trước Việt quốc còn là công quốc, quốc quân liền được gọi là Việt quốc công.

Ngươi sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, chẳng phải là nói cho tất cả mọi người, nó có thể phải kế thừa vương vị?

Vậy Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ chỉ sợ muốn nhảy dựng lên.

- Lê Chuẩn, Ninh Chính trong khoảng thời gian này ở phủ Đề đốc Thiên Việt làm được thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Cực kỳ chuyên cần, sứt đầu mẻ trán.

- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười to nói:

- Để nó đi, chịu nhiều đau khổ lại nói.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, Thái tử vô cùng thông minh, Tam vương tử vô cùng sát phạt quyết đoán, bọn họ thiếu tinh thần vùi đầu gian khổ. Việt quốc chúng ta bây giờ cần chính là một cần quân vương chính, không thiếu thông minh, cũng không thiếu sát phạt quyết đoán.

Ninh Nguyên Hiến không khỏi trừng Thẩm Lãng một cái.

Chuyện này là ngươi chỉ vào hòa thượng chửi con lừa ngốc à?

Ý của ngươi chính là, quả nhân tại vị hai mươi năm phá sản quá ác, trị quốc cũng loạn vô cùng, cần một quân vương tích cực cần chính khôi phục nguyên khí, ngăn cơn sóng dữ.

Thẩm Lãng nói thế này là đúng.

Có một quân vương phá sản Ninh Nguyên Hiến như vậy là đủ rồi.

Nếu không phải là hắn phá của như vậy, quốc khố còn thiếu hụt đến nước này à?

Dĩ nhiên, gia tộc họ Kim có một đứa con phá của như Thẩm Lãng thế này là được rồi.

Hai người Thẩm Lãng cùng quốc quân chẳng khác nào đại ca cùng nhị đệ.

Mắng xong Thẩm Lãng, sau đó quốc quân lại rơi vào trầm tư.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Chính chấp chưởng phủ Đề đốc Thiên Việt quả thực chưa nói tới xuất sắc.

Thế nhưng lấy tư cách quân vương cần phải thấy sâu sắc, Ninh Chính chăm chỉ, tích cực, khoan dung, kiên nghị cũng là một cái không sót thứ gì.

Những thứ này đều là phẩm chất minh quân.

Thông minh thật đúng là chưa chắc là thứ một quân chủ anh minh cần nhất.

Huống hồ Ninh Chính cũng vô cùng thông minh, cái gì gã cũng hiểu, từ nhỏ đến lớn đều nếm được tư vị lòng người dễ thay đôi.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, đánh cuộc hay không?

Ninh Nguyên Hiến nhìn Thẩm Lãng nói:

- Ngươi nghiêm túc ấy à?

Thẩm Lãng gật đầu.

Ninh Nguyên Hiến lâm vào suy nghĩ.

Chuyện này quá lớn, ông nhất định phải suy nghĩ rõ ràng.

Đầu tiên cầm ba trăm vạn quân phí đặt ở trên đầu Thẩm Lãng, cũng không thể được?

Đối với năng lực của thằng lỏi phá phách này, quốc quân không có hoài nghi từ sớm rồi.

Mặc dù quốc quân không cách nào tưởng tượng, làm sao trong vòng nửa tháng kiếm được con số khổng lồ ba trăm vạn lượng vàng này.

Nhưng Thẩm Lãng nói có thể làm được, hắn liền nhất định có thể làm được.

Chính là đứa nhỏ này vô pháp vô thiên, chẳng có đường xuống chút nào, chuyện mà nó làm sẽ phá vỡ thiên đô.

Then chốt phải phá trời, sau đó chính hắn phủi mông một cái rời đi bất kể hậu quả.

Có một câu nói rất hay, sau khi ta chết đâu thèm nước lũ ngập trời.

Mà Thẩm Lãng là: Sau khi ta đi đâu quan tâm nước lũ ngậm trời.

Vĩnh viễn là giết quan mặc kệ ruộng.

Đương nhiên quan trọng nhất là sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.

Cái tín hiệu này quá mãnh liệt.

Quốc quân phát hiện Thẩm Lãng thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, từng bước ép sát.

Vì muốn đẩy Ninh Chính lên địa vị Thái tử, hoàn toàn không từ thủ đoạn, hết lần này tới lần khác một chút đều không làm cho người ta chán ghét.

Ước chừng một khắc đồng hồ.

Ninh Nguyên Hiến cầm mật báo liên quan đến Ninh Chính xem hết lần này đến lần khác.

Tiếp đó, quốc quân nghiêm mặt nói:

- Thẩm Lãng, ta có thể đáp ứng ngươi. Thế nhưng cái vụ Việt quốc công của Ninh Chính, nhất định phải chờ đánh xong vua Căng sau khi sẽ tiến hành sắc phong, bằng không gây nên gợn sóng quá lớn, không chịu nổi.

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Thần hứa.

Ninh Nguyên Hiến suy nghĩ đặc biệt chu toàn.

Quốc quân sắc phong Ninh Chính là Đề đốc Thiên Việt vốn đã khiến cho sóng to gió lớn, khiến cho tranh chấp đảng phái vốn yên tĩnh lại lần nữa nổi lên.

Nếu như trực tiếp lập tức sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, vậy Thái tử Ninh Dực cùng Tam vương tử Ninh Kỳ, chỉ sợ cũng sẽ làm ra một chút chuyệbí quá hoá liều n. Lúc này đây hội Ẩn Nguyên để Thái tử đứng ra vay tiền, vốn là một lần vồ đến cho vụ Ninh Nguyên Hiến sắc phong Ninh Chính.

Đại chiến sắp tới, bên trong thực sự không thể sẽ rối loạn.

Thế là, Thẩm Lãng chính thức cùng quốc quân lập được ước định bí mật.

Chỉ cần Thẩm Lãng ở trong vòng nửa tháng gom góp đến ba trăm vạn lượng vàng quân lương, sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.

Đây coi như là trong lòng quốc quân với Ninh Chính tiến thêm một bước chắc chắn.

Là bước một bước thật dài trên con đường tranh ngôi báu.

Đương nhiên quốc quân sở dĩ làm ra quyết định này, hợp lại không hoàn toàn bởi vì ba trăm vạn lượng vàng, mà là ông nghe lọt được lời Thẩm Lãng nói.

Việt quốc có thể thực sự cần một quân chủ chăm chỉ kiên nghị như Ninh Chính.

...

Ngay ngày hôm ấy!

Quốc quân hạ chỉ cho Ngũ vương tử Ninh Chính, sắc phong gã là Trù Lương đại thần, bảo gã trong vòng một tháng gom góp ba trăm vạn lượng vàng!

Ý chỉ này một cái, toàn bộ kinh đô lại một lần nữa dẫn phát sóng to gió lớn.

Bệ hạ đây là ý gì?

Đây là coi trọng Ninh Chính điện hạ? Hay là phải hủy Ninh Chính vậy?

Hoặc là muốn đẩy gã đi tới cùng Thái tử Ninh Dực cạnh tranh?

Mới vừa sắc phong gã làm Đề đốc Thiên Việt mới bao lâu?

Trong khoảng thời gian này, Ninh Chính làm cái chức Đề đốc Thiên Việt hoàn toàn lảo đảo, khổ cực cực kỳ.

Hơn nữa hiệu quả cũng không tốt.

Gần đây trật tự, trị an kinh đô đều giảm xuống.

Các loại sự kiện bạo lực liên tiếp phát sinh, đánh cướp trộm cướp, thậm chí vụ án giết người đều liên tiếp.

Mọi người đều tưởng nhớ trước Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu, đều ở đây chửi Ninh Chính vô năng.

Mà bây giờ bệ hạ lại muốn để Ninh Chính đi gom góp ba trăm vạn lượng vàng quân lương? Hơn nữa ở trong vòng một tháng?

Đừng nói Ninh Chính không có bản lãnh gì, cho dù có bản lĩnh cũng thiếu phương pháp phân thân.

Một tháng ba trăm vạn lượng vàng?

Nằm mơ mà!

Nhưng là bọn họ không biết, trên thực tế quốc quân cho thời gian chỉ có nửa tháng, chẳng qua là ở phía trên ý chỉ viết một tháng, đỡ phải đến lúc đó vô cùng khó coi.

Nhưng vẫn có một ít người đã nhìn ra.

Quốc quân đúng là để Ninh Chính cùng Thái tử đấu võ đài.

Lúc trước hội Ẩn Nguyên đánh quốc quân một bạt tai thật mạnh, quốc quân mượn không đến ba bốn trăm vạn lượng vàng, nhưng Thái tử Ninh Dực nhưng có thể.

Nếu như Ninh Chính ở trong khoảng thời gian ngắn gom góp đến ba trăm vạn lượng vàng, đó chính là ở trên mặt Thái tử đánh một bạt tai thật mạnh.

Thái tử đừng tưởng rằng quả nhân nhất định phải dựa vào con mới có thể làm ra số tiền này.

Ninh Chính cũng có thể!

Tức khắc ánh mắt mọi người lại một lần nữa ngưng tụ ở trên người Ninh Chính.

Nói cho đúng là ngưng tụ ở trên người Thẩm Lãng.

Nhìn hắn lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích nghịch thiên thế nào!

...

Kim Mộc Thông kết thúc ra mắt.

Hoàn toàn thất tình, một mình lẳng lặng ngồi ở bên trong nhà.

Thẩm Lãng sau khi về nhà, thấy tên mập cũng không đốt đèn, giấu ở trong bóng tối ngồi trơ ra, vẫn không nhúc nhích.

Đây đại khái là hắn trước nay chưa từng có.

Thẩm Lãng nói:

- Nhóc mập, thất tình à?

Kim Mộc Thông gật đầu.

Thẩm Lãng hỏi:

- Đau lòng không?

Kim Mộc Thông gật đầu.

Quả thực lòng đau như dao cắt, có nỗi buồn, mất mát không nói được.

Giống như thế giới xung quanh đều tối sầm đi.

- Được, vậy đệ cứ tiếp tục đau lòng đi. - Thẩm Lãng nói:

- Nếu thất tình thêm vài lần nữa, đệ sẽ dần dần quen thôi.

Tiếp đó, Thẩm Lãng nói xong liền đi, không có bất kỳ an ủi nào.

- Tỷ phu... - Bỗng nhiên Kim Mộc Thông gọi lại Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Đệ nói đi.

Kim Mộc Thông nói:

- Tỷ phu, nữ nhân không phải người nào cũng thích người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ nhất?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên.

Kim Mộc Thông nói:

- Họ nói thích nam nhân có nội hàm là gạt người à?

Thẩm Lãng nói:

- Không, không phải gạt người, là lừa gạt mình.

Kim Mộc Thông nói:

- Đệ không hiểu.

Thẩm Lãng nói:

- Rất nhiều người cũng cảm thấy bản thân không giống người thường, cảm thấy tình yêu của mình nhất định là cú đánh linh hồn, tinh thần cộng hưởng. Tuyệt đối sẽ không rơi vào sự tầm thường dung tục, sẽ không nhìn trúng dung mạo, quyền thế, tiền tài của đối phương. Nhưng đến khi chân chính chọn đối tượng, phát hiện mình căn bản sẽ không có siêu thoát như vậy.

Kim Mộc Thông hỏi:

- Đây là dối trá à?

- Không, đây mới là chân thực. - Thẩm Lãng nói:

- Dứt bỏ tiền tài cùng quyền thế không nói chuyện, một đôi nam nữ muốn yêu nhau, đầu tiên phải có bị kích động sinh sôi nẩy nở. Trước có bị kích động, sau đó sẽ nói nhân phẩm, bàn lại tinh thần cộng hưởng.

Kim Mộc Thông nói:

- Vậy đàn ông giống đệ như vậy, còn có lực hấp dẫn à?

Thẩm Lãng nói:

- Có, đệ là thế tử Huyền Vũ Hầu, đỉnh cấp quý tộc, đây đối với rất nhiều nữ nhân có lực sát thương trí mạng. Thế nhưng... loại con gái như vậy đệ lại ghét, ngoài miệng đệ không nói, thế nhưng bên trong chỉ muốn lấy một thiên kim quý tộcmôn đăng hộ đối đúng không?

Kim Mộc Thông ra sức gật đầu.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy được rồi, mọi người đều là tục nhân, đệ cũng đừng trách cứ Chúc Nịnh quá thực dụng, chẳng siêu thoát chút nào.

Kim Mộc Thông nói:

- Tỷ phu, vậy đệ còn có cơ hội lấy Chúc Nịnh à?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên là có, ví như Ninh Chính đánh bại Thái tử Ninh Dực, trở thành thiếu quân Việt quốc. Lại ví như Chúc Nịnh hủy khuôn mặt, lại ví như gia tộc họ Chúc diệt tộc. Nhưng mà nói vậy, ta lại không cho phép đệ lấy nàng, đây cũng là hiện thực.

Kim Mộc Thông nói:

- Vậy dứt bỏ cái này ra, đệ còn có cơ hội không?

Thẩm Lãng nói:

- Có, chỉ cần đệ trở nên đẹp trai, mạnh mẽ liền có cơ hội.

Tiếp tục Thẩm Lãng vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Nhóc mập, hoặc là lột xác, hoặc là tiếp tục bị người coi khinh, tự lựa chọn đi. Viết tiểu thuyết là khát vọng thật vĩ đại, nhưng đệ là thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ, đệ phải thừa kế gia nghiệp, với loại người như đệ mà nói, có khát vọng là đáng xấu hổ. Phải là nhân tài như ta mới có tư cách mơ mộng, hiểu không?

Kim Mộc Thông nói:

- Tỷ phu, vậy giấc mộng của tỷ phu là gì vậy?

- Thiên hạ không thù! - Thẩm Lãng nói:

- Thù ai thì diệt người đó, xem ai không vừa mắt liền diệt người đó!

...

Trưởng lão hội Thiên Đạo Hoàng Đồng nghìn dặm xa xôi đi tới kinh đô. (Chú thích của Bánh: gã tấn chức)

- Thẩm công tử, ba trăm vạn lượng vàng chúng ta có thể lấy ra. - Hoàng Đồng nói:

- Thế nhưng, có thể sẽ tạo thành tổn thất bảy tám triệu lượng vàng.

Những lời này người làm ăn cũng sẽ hiểu.

Hội Thiên Đạo ở vào thời hạn mở rộng, mỗi một khoản chi đều có công dụng to lớn.

Lúc này nếu như điều đi ra mấy triệu lượng vàng thì vậy rất nhiều mở rộng cùng phát triển đều có thể đình trệ.

Thẩm Lãng cười nói:

- Hoàng huynh, có lời này của huynh là đủ rồi. Ta đã nói rồi, ba trăm vạn lượng vàng này ta sẽ tự kiếm, không phải vay từ hội Thiên Đạo.

Hoàng Đồng hết hồn, tự kiếm?

Trong vòng nửa tháng kiếm ba trăm vạn lượng vàng?

Chuyện nghìn lẻ một đêm a.

Dù cho nhặt tiền cũng không có nhanh như vậy.

Cướp tiền thì xấp xỉ.

Dù cho lấy tầm mắt cùng bao nhiêu kỹ năng buôn bán tra xét hết sức phong phú của Hoàng Đồng, cũng không cách nào tưởng tượng làm sao trong vòng nửa tháng kiếm được ba trăm vạn lượng vàng.

Hoàng Đồng nói:

- Ta tuyệt đối tin tưởng bàn lĩnh của Thẩm công tử, nhưng ta thực sự tò mò, ngài dựa vào thứ gì ở trong vòng nửa tháng kiếm được ba trăm vạn lượng vàng?

Thẩm Lãng lấy ra một ống nghiệm, bên trong có chất lỏng màu vàng.

- Hoa lệ không?

Hoàng Đồng gật đầu nói:

- Hoa lệ, đẹp, đây là cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Hoàng Kim Long Huyết, từ trên người rồng dưới biển sâu lấy ra, một ống ba nghìn lượng vàng chắc giá, tổng cộng một nghìn ống, bán xong sẽ hết!

- Thời khắc cải biến vận mạng đến.

- Cơ hội đăng đài bái tướng tiến tới.

- Ba nghìn lượng vàng, đổi cho ngươi công hầu muôn đời!

- Chỉ bán mười ngày, chỉ bán mười ngày!

- Bỏ qua lần này, hối hận mười đời. Hoàng Kim Long Huyết, nhất định khiếp sợ thiên hạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK