Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười tên ăn mày này xin thề, hai ngày hai đêm này bọn họ sở gặp phải đau đớn và dằn vặt, vượt qua nửa đời người cộng lại.

Gần như mỗi một phút mỗi một giây đều đắm chìm trong đau khổ như địa ngục.

Hơn nữa giống như vĩnh viễn nhìn không thấy phần cuối.

Loại đau đớn này từ tủy xương tuôn ra, từ bên trong mạch máu tuôn ra, hoàn toàn không cách nào chống lại, không cách nào áp chế.

Quả thực muốn để người ta hồn phi phách tán.

Thật sự có một loại cảm giác như thể đánh tan cơ thể bọn họ rồi tổ hợp lần nữa.

Bọn họ thực sự hận không thể lập tức chết đi.

Hoặc là bất tỉnh đi cũng tốt.

Nhưng hoàn toàn không có, đau đớn vẫn vọt tới như là dời núi lấp biển vậy.

Mà Thẩm Lãng cũng gặp được một màn trước nay chưa từng có.

Đồng dạng là một màn không phù hợp khoa học hiện đại, y học hiện đại.

Mười tấm thân ăn mày vặn vẹo tàn tật giống như bị hoàn toàn kéo dài kéo thẳng ra vậy.

Từ dưa méo táo nứt, biến thành bộ dạng người bình thường.

Chuyện này không khỏi để Thẩm Lãng nhớ lại Bàn đầu đà (đầu đà mập) và Sấu đầu đà (đầu đà ốm) trong《 Lộc Đỉnh Ký 》, một người vốn cao ngang nhiên bị ép cho béo lùn, một người từ lùn bị kéo dài ra như cây tre.

Hắn chỉ ở trong mật thất dưới đất nửa canh giờ, tiếp đó ra khỏi.

Bởi vì những tiếng kêu này thật sự là quá thảm thiết.

Hơn nữa mười người này cứ như vậy mãi hét thảm hai ngày hai đêm.

....

Lúc Thẩm Lãng cải tạo huyết mạch cho mười tên ăn mày này, Lan Phong Tử lần đầu tiên không có đùa giỡn Hàm Nô, cũng không xem tiểu thuyết. Mà là cầm lên một quyển kinh Phật, xem cẩn thận.

Bộ dạng hèn hạ trên mặt, cũng đã biến mất rất nhiều, ánh mắt càng phức tạp.

Thẩm Lãng nói:

- Lan Phong Tử, hình như ngươi không nỡ gặp một màn này sao?

Lan Phong Tử nói:

- Sao dám, sao dám.

Quả thật gã có chút không muốn nhìn thấy một màn này, gã hao tốn gian mười mấy năm thời, cuối cùng tìm được đám đồng bọn trôi dạt khắp nơi này.

Nhưng sau khi tìm được, gã cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng trong lòng vẫn muốn ẩn núp như cũ.

Ẩn núp tới khi nào?

Gã hoàn toàn không biết, cũng không có đáp án.

Khi kịch biến xảy ra, tuổi gã còn quá nhỏ, trong lòng căn bản cũng không có cảm xúc sứ mệnh gì cả.

Cũng chỉ muốn tìm những người bạn thuở ấu thơ, tiếp đó bảo vệ.

Gã đi tới quý phủ Ninh Chính, chủ yếu cũng chỉ là muốn ăn nhờ ở đậu, cho các huynh đệ tìm nơi đặt chân.

Nhưng cứ như vậy trổ hết tài năng, gã thật sự là không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Thẩm Lãng hỏi:

- Chuyện lúc còn nhỏ, ngươi còn nhớ không?

Lan Phong Tử đáp:

- Chuyện chúng ta lúc còn nhỏ kỳ thực không có ký ức gì, từ nhỏ lớn lên ở trên một ngọn núi, trải qua sinh hoạt chẳng buồn cũng chẳng lo.

- Không buồn không lo? - Thẩm Lãng hỏi.

Lan Phong Tử đáp:

- Đúng vậy, không buồn không lo, chơi thỏa thích. Đương nhiên cũng ở đây học tập, nhưng học mà chơi, chơi mà học.

Thẩm Lãng hỏi:

- Phụ mẫu các ngươi ở đâu?

Lan Phong Tử nói:

- Phụ mẫu cũng ở trên núi, có người dạy học, có người dạy võ, có ngưới vá áo, nấu cơm, cày cấy.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Thoạt nghe dường như là một xã hội không tưởng tồn tại, đối với người cao thượng mà nói, quả thực vô cùng tốt đẹp.

Thẩm Lãng hỏi:

- Sau đó thì sao?

Lan Phong Tử nói:

- Sau đó liền xảy ra chuyện, đại nhân liền mang theo chúng ta bỏ chạy, chạy mãi về phía đông, muốn rời biển đi xa. Thế nhưng chạy ra khỏi vài trăm dặm liền liên tiếp bị truy sát rất nhiều lần.

Thẩm Lãng hỏi:

- Bên nào truy sát?

Lan Phong Tử đáp:

- Không biết, toàn bộ cũng là cao thủ võ đạo đỉnh cấp.

Thẩm Lãng hỏi:

- Sau đó thì sao?

Lan Phong Tử đáp:

- Những phụ mẫu vì bảo hộ chúng ta, liền xông ra cùng kẻ địch chiến đấu, thúc thúc mù lòa mang theo chúng ta bỏ chạy. Cứ mãi trốn tránh, chạy mãi, lại bị đuổi giết. Hơn nữa khắp nơi đều có binh hoang mã loạn, khắp nơi đều có dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, thế là chúng ta bị tách nhau ra hoàn toàn.

Thẩm Lãng hỏi:

- Tiếp đó ngươi liền tốn thời gian mười mấy năm tìm được bọn họ sao?

Lan Phong Tử đáp:

- Chúng ta tổng cộng có ba mươi mấy người, nhưng ta chỉ tìm được mười, còn dư lại cũng không tìm được nữa.

Thẩm Lãng nói:

- Lúc đó ngươi là đứa trẻ lớn nhất à?

Lan Phong Tử lắc đầu:

- Không phải, huynh trưởng Lan Ma lớn nhất, năm đó huynh ấy đã mười ba tuổi, còn có Lan Mê tỷ tỷ, thế nhưng hai người kia đều không thấy, ta liền trở thành người lớn tuổi nhất, cho nên ta có nghĩa vụ bảo hộ đệ đệ này.

Thẩm Lãng nhắm mắt lại suy tư, bèn hỏi:

- Khổ Đầu Hoan, Lam Bạo cũng là dân chạy nạn chiến tranh có huyết mạch đặc biệt xuất sắc, bọn họ là huynh đệ của các ngươi à?

Lan Phong Tử lắc đầu đáp:

- Không phải.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy Đại Ngốc thì sao?

Lan Phong Tử nói:

- Càng thêm không phải.

Thẩm Lãng lúc này với nghiên cứu võ đạo huyết mạch đã đặc biệt sâu.

Hiểu càng nhiều, thì càng khiếp sợ.

Hoàng Kim Huyết Mạch của Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi, tuyệt đối độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.

Huyết mạch thiên phú Khổ Đầu Hoan rất cao, Thần nữ Tuyết Ẩn cũng vậy, nhưng khoảng cách Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi vẫn có một đoạn khoảng cách rất xa.

Huyết mạch Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi, thực sự cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.

Thẩm Lãng nói:

- Mười người này đều xem như là đệ đệ của ngươi đúng không?

Lan Phong Tử gật đầu.

Thẩm Lãng hỏi:

- Ngươi không muốn nhìn thấy bọn họ trở nên nổi bật à?

Lan Phong Tử nói:

- Quá nguy hiểm.

Thẩm Lãng nói:

- Sẽ không, nguy cơ trí mạng về huyết mạch đã qua. Lam Bạo, Trác Nhất Trần đều bình an vô sự, Thiên Nhai Hải Các đã bảo đảm cho đám người huyết mạch thiên phú cực cao các ngươi, các ngươi thoải mái mà kiến công lập nghiệp.

Tiếp tục Thẩm Lãng nói:

- Hàm Nô cũng là một thành viên trong các ngươi à?

Lan Phong Tử lắc đầu đáp:

- Không phải.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ngươi vì sao nhìn chằm chằm vào nàng?

Lan Phong Tử nói:

- Chúng ta từ nhỏ liền không nhà để về, lênh đênh phiêu bạt, bản năng muốn tìm được đồng loại ôm nhau sưởi ấm, Hàm Nô có quá khứ bi thảm giống như ta, trái tim của chúng ta mới có thể cận kề cùng một chỗ.

Mà ngay tại lúc này.

Hàm Nô nổi giận đùng đùng vào đây, chợt chỉ một cái vào Lan Phong Tử.

- Công tử, cái tay hèn hạ bại hoại nhìn lén ta tắm.

Lan Phong Tử nói:

- Không, không, không, Hàm Nô cô nương, ta căn bản cũng không phải là nhìn lén cô nương tắm. Ta chỉ là phải nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của cô nương, bởi vì mỗi một ngày kế tiếp cô nươngđều có thể trở nên vô cùng xinh đẹp, cho nên hình dáng mỗi ngày của cô nương đáng giá kỷ niệm lắm đó.

Thật biết nói chuyện, lời dỗ ngon dỗ ngọt nói lưu loát cực kỳ.

Thế nhưng, không có ích lợi gì.

Hàm Nô không nói hai lời, trực tiếp xông lên, một tay lấy gã đập xuống đất.

Cầm lấy một cây trúc nhỏ, hướng về phía quần Lan Phong Tử đánh lia lịa.

- A... A... A...

Lan Phong Tử phát ra tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết.

Thẩm Lãng thấy da đầu tê dại, vội vàng lui ra.

Cái này là một khoản sổ sách lung tung.

Hàm Nô ra tay cũng rõ ràng tinh chuẩn, bảo đảm có thể làm cho Lan Phong Tử đau muốn chết, nhưng vừa đủ lực để không bị hỏng.

Giữ chừng mực thế này, quá khó khăn.

Bất quá mười huynh đệ của gã lúc này đều bị tra tấn như địa ngục, Lan Phong Tử cũng cần phải cùng bọn họ đồng cam cộng khổ.

Hai ngày hai đêm trôi qua.

Tiếng kêu thảm thiết dưới tầng hầm cuối cùng kết thúc.

Mười tên ăn mày này đã ngủ say.

Vũ Liệt mang theo mười mấy người nữ võ sĩ đi vào, tắm rửa thân thể cho mỗi người, tiếp đó đắp lên thuốc mỡ, mớm canh vào.

Cứ như vậy, đám người kia mãi ngủ.

Tầm ngủ năm mươi tiếng đồng hồ, tiếp đó mới theo thứ tự tỉnh lại.

Mở mắt!

Tức khắc cảm nhận được một loại kỳ diệu trước nay chưa từng có.

Ở trong thân thể giống như có gió thổi, cả người dường như bay lâng lâng vậy.

Cái loại cảm xúc đầy sức mạnh, cái loại cảm giác khỏe mạnh này.

Cái loại cảm giác tùy tâm sở dục tự do này.

Chỉ cần dùng lực nhẹ thôi.

Cả người tức khắc trực tiếp bắn lên, tiếp đó rơi trên mặt đất.

Những tên ăn mày này tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Lúc trước thân thể của bọn họ vặn vẹo, còng xuống, như là tàn tật vậy.

Đừng nói đứng, ngay cả ngồi đều vô cùng khổ cực, cho nên đại đa số thời điểm bọn họ đều nằm.

Bước đi, vậy càng là căm thù đến tận xương tuỷ.

Bởi vì không có sức, hơn nữa thân thể không cân bằng, xiêu xiêu vẹo vẹo, quá đau khổ khó chịu.

Rõ ràng thân thể hơn một trăm cân, lại giống như nặng như nghìn cân vậy, tùy tiện đi vài bước đều dường như muốn té ngã trên đất.

Mà bây giờ.

Toàn thân đều nhẹ bỗng, dường như muốn bay lên vậy.

Lúc này, Khổ Đầu Hoan nói:

- Trước mặt các ngươi có gương đấy, mỗi người xem tường tận hình dáng mới mẻ của mình chút đi.

Những người này ngẩng đầu nhìn lên.

Quả nhiên có mấy cái gương, loại cao hơn cả người.

Chỉ nhìn thoáng qua, những người này đều kinh ngạc sững sờ.

Thân thể xấu xí méo mó lúc trước đâu rồi? Thân thể nửa tàn tật lúc trước đâu vậy?

Toàn bộ đều không thấy nữa.

Mỗi người đều khôi phục thân thể bình thường, trở nên thẳng tắp vô cùng.

Thậm chí so với người bình thường còn thẳng hơn, như là trường thương vậy.

Hơn nữa khuôn mặt cũng thay đổi, lúc trước khuôn mặt mỗi người ít nhiều gì đều có biến dạng.

Hoàn toàn xấu xí không thể tả.

Mà bây giờ hết thảy đều khôi phục bình thường.

Tức khắc, mười người trào nước mắt.

Ngay từ đầu vẫn cố nhịn, sau đó bắt đầu gào khóc.

Mười mấy năm.

Gần như kể từ lúc bắt đầu có ký ức, thân thể của bọn họ liền dần dần không bình thường, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng biến thành bất thường.

Bọn họ vốn tưởng rằng đời này cứ như vậy, hoàn toàn phế đi.

Cuộc sống không có tia hy vọng, nhất định là chán chường sa đoạ.

Cho nên bọn họ mới có thể thời thời khắc khắc nằm trên mặt đất khoác lác, bởi vì chỉ có cuộc sống như vậy mới vui vẻ, không cần đối mặt hiện thực.

Thế nhưng, bây giờ tất cả mọi người thu được tân sinh.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Từ giờ trở đi, từ giờ khắc này, các ngươi thu được tân sinh.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là ăn mày, không còn là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, mà là quan quân Bách hộ dưới trướng Ngũ vương tử.

- Hy vọng các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, vĩnh viễn nhớ kỹ là ai cho các ngươi tân sinh.

- Từ nay về sau, nếu ai dám can đảm phản bội, trời tru đất diệt.

- Người nào dám can đảm ham ăn biếng làm, trời tru đất diệt.

- Kẻ tham lam gian trá, trời tru đất diệt!

Lúc này, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đi đến!

Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Lúc trước thân thể không tốt nên quỳ không nổi, bây giờ nhìn thấy chủ quân, các ngươi chẳng lẽ còn không quỳ à?

Tiếp đó gã quì một gối:

- Bái kiến điện hạ, bái kiến Thẩm công tử.

Thế là mười tên ăn mày quỳ xuống chỉnh tề nói:

- Bái kiến điện hạ, bái kiến Thẩm công tử.

Thẩm Lãng xem mười người này cho kỹ, chậm rãi nói ra:

- Lúc trước các ngươi cũng là ăn mày, cũng là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, cho nên cũng không có tên. Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là quan quân Bách hộ dưới trướng Ninh Chính điện hạ, tương lai sẽ biến thành Thiên hộ, du kích tướng quân, tham tướng, thậm chí trở thành Đề đốc một phương, phong tước bái tướng, cho nên các ngươi cần phải có một cái tên.

- Lan Phong Tử là đại ca của các ngươi, vậy các ngươi đều theo hắn họ Lan, khác nhau gọi Lan Nhất, Lan Nhị, Lan Tam... Mãi cho đến Lan Thập.

Ninh Chính không khỏi nhìn phía Thẩm Lãng một cái.

Tên đơn giản thế này kia à? Có phải quá tùy ý hay không, sao mà như con mèo con chó vậy.

Không có gì không tốt, gọi danh tự như vậy, sẽ thời thời khắc khắc đều nhắc nhở bọn họ là huynh đệ. Vĩnh viễn cũng là một thể, vĩnh viễn không phản bội lẫn nhau.

Thẩm Lãng nói:

- Không nói lời thừa thãi nữa, còn có hai mươi chín ngày, cuộc thi võ thuật ân khoa bắt đầu!

- Nếu các ngươi thi đậu, như vậy thì một bước lên mây, Ninh Chính điện hạ chính thức có vốn liếng tranh ngôi.

- Nếu các ngươi thi không đậu, bệ hạ sẽ chém giết sạch sẽ bọn ngươi, chuyện Ninh Chính điện hạ tranh ngôi hoàn toàn biến thành trò cười, mà ta cũng ảo não trở lại thành Huyền Vũ.

- Ta hy vọng một màn này không nên phát sinh.

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng sinh cùng tử, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

- Trác tướng quân, kế tiếp tất cả giao cho huynh.

Khổ Đầu Hoan dập đầu nói:

- Vâng!

- Tất cả mọi người, toàn bộ mặc quần áo, ra đi ăn cơm!

- Sau nửa canh giờ, bắt đầu huấn luyện.

- Cuộc thi võ thuật chia thành bốn môn: cử trọng, bộ xạ, kỵ xạ, mã chiến (*)!

(*) cử tạ, bắn bia di động, cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa chiến đấu!

- Những người khác phải luyện tập mười mấy năm, mới có thể tham gia cuộc thi võ thuật.

- Mà các ngươi, cũng chỉ có hai mươi tám ngày.

- Cũng chỉ có hai mươi tám ngày, nếu có thể đủ hoàn thành, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông. Nếu không thể hoàn thành, toàn bộ đều chết hết đi!

- Lập, đi!

...

Kế tiếp, mười tên ăn mày này, bắt đầu điên cuồng huấn luyện.

Không, đã không thể gọi bọn họ là ăn mày.

Cần phải xưng là huynh đệ họ Lan, có thể người có dòng máu họ Lan, thiên tài họ Lan.

Khổ Đầu Hoan một mình huấn luyện mười người.

Mỗi ngày huấn luyện chín canh giờ!

Từ sáng đến tối mười hai canh giờ, lại huấn luyện chín canh giờ, còn lại ăn uống ngủ nghỉ đi ngủ cộng lại mới sáu giờ (ba canh giờ).

Tưởng chừng như chính là huấn luyện vào chỗ chết.

Mà kết quả huấn luyện...

Tưởng chừng như để Thẩm Lãng không đành lòng nhìn thẳng.

Không phải là bởi vì quá kém.

Mà là bởi vì quá... ngầu.

Để loại gà xìu như Thẩm Lãng hoàn toàn nhìn không được, đồng thời bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Võ đạo thế giới này thực sự quá không công bằng.

Người có thiên phú cao, tưởng chừng như chính là muốn làm gì thì làm.

Thật là đáng sợ.

Cuộc thi võ thuật, phần thi đầu tiên, cử tạ.

Mười người này hoàn toàn không cần luyện.

Sau khi Thẩm Lãng dùng cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch kích hoạt sức mạnh huyết mạch của bọn họ, bọn họ trong cơ thể trực tiếp bộc phát lực lượng cường đại.

Khi lần đầu tiên giơ tạ đã vượt xa yêu cầu của cuộc thi rồi.

Một khắc đồng hồ đều không cần luyện, trực tiếp vượt qua.

Kế tiếp là bắn tên.

Dựa theo nhận định của Thẩm Lãng xem ra, bắn tên cùng huyết mạch thiên phú quan hệ cũng không lớn.

Nhưng mà hoàn toàn không phải như thế.

Bắn tên đầu tiên dựa vào lực, hai là dựa vào ổn định, ba dựa vào mắt, bốn dựa vào tinh thần.

Dĩ nhiên người hiện đại bắn tên còn cần dựa vào tĩnh, dựa vào cảm giác.

Thế nhưng đối với những người có thiên phú huyết mạch cực cao như thế này liền hoàn toàn không tồn tại.

Đầu tiên bọn họ lực lớn vô hạn, tiêu chuẩn cuộc thi võ thuật là cung một thạch. Thế nhưng đối với cao thủ mà nói, chọn cung càng mạnh càng chuẩn.

Cho nên Khổ Đầu Hoan trực tiếp bắt đầu huấn luyện chính là một thạch rưỡi, cái này thì tương đương với siêu cường cung 200 pounds của thế giới hiện đại.

Người có thể giương được cung cỡ đó cực kỳ ít. Năm đó cung của Henry VIII chỉ có 180 pounds mà thôi.

Thế nhưng cường giả huyết mạch như huynh đệ họ Lan, không cần tốn nhiều sức trực tiếp giương ra.

Sau khi giương cung, còn có thể ngắm giữ ổn định không nhúc nhích.

Đương nhiên, nếu cứ mãi giương cung thời gian dài mà không bắn như vậy sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cây cung.

Thế nhưng không hề gì.

Có hội Thiên Đạo.

Cường cung một thạch rưỡi bọn họ chuẩn bị mấy trăm cái, chuyên để huynh đệ họ Lan dùng luyện tập.

Một người luyện phế mười cây cũng không vấn đề.

Loại cường cung này, khoảng cách cực hạn có thể bắn ra hai trăm năm chục mét trở lên, nhưng khoảng cách chân chính gây hiệu quả sát thương, cũng chỉ có chừng một trăm mét.

Khoảng cách bắn di động của cuộc thi là một trăm hai mươi bước, có thể tầm tám mươi năm mét.

Mà Khổ Đầu Hoan với mười người này yêu cầu càng cao, trực tiếp bắt đầu từ một trăm năm mươi bước.

Hình dung như thế nào về sự tiến bộ của những người này?

Tưởng chừng như chính là đột nhiên tăng mạnh!

Với huyết mạch bình thường, mỗi ngày luyện tập bắn tầm một trăm mũi tên.

Bởi vì loại cường cung như vậy sẽ tiêu hao thể lực phi thường.

Mà đám người kia liền không ngừng giương cung, không ngừng bắn.

Nửa ngày, phải bắn ra chừng năm trăm mũi tên.

Mấy con số này tưởng như nghịch thiên.

Nếu người bình thường gặp phải cường độ huấn luyện cao như vậy, e rằng gân cốt sẽ vặn vẹo, xương sống thắt lưng cũng hoàn toàn biến hình.

Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, chỉ là có chút đau nhức mà thôi, buổi tối ngâm thuốc, ngày thứ hai lại sinh long hoạt hổ, trong thân thể và gân mạch, giống như có sức mạnh vô hạn vậy.

Buổi sáng bắn tên, buổi chiều cưỡi ngựa.

Bắn tên đối với bọn họ mà nói, còn có một chút độ khó.

Cưỡi ngựa đối với bọn họ mà nói, gần như không phí nhiều sức.

Khi bọn họ được kích hoạt huyết mạch, lực lớn vô hạn, tứ chi cường tráng, cảm giác đặc biệt nhạy.

Nhanh chóng có thể tìm tới cảm giác nhân mã hợp nhất.

Vẻn vẹn ba ngày, những người này chẳng những có thể ở trên lưng ngựa ung dung như thường, hơn nữa còn có thể tự do lên xuống lưng ngựa, cưỡi ngược khi phi nước đại.

Lẽ nào cưỡi ngựa cũng có thể dựa vào năng khiếu võ đạo?

Đến ngày thứ tử, hoàn toàn không cần hai tay, dựa vào hai chân hai chân, là có thể ung dung khống chế những thứ Thiên Lý Mã này.

Hai tay trống trải, có thể dễ dàng giương cung bắn tên.

Tiến độ bắn tên sẽ hơi chậm một chút.

Nhưng vẫn vô cùng kinh người.

Ngày đầu tiên, trên cơ bản toàn bộ có thể trúng bia.

Ngày thứ hai, trên cơ bản toàn bộ đều có điểm số.

Ngày thứ ba, trên cơ bản đã có thể bắn trúng ở hồng tâm.

Ngày thứ mười thời gian, kỹ thuật bắn tên của những người này hình như tiến vào trạng thái bình cảnh.

Khổ Đầu Hoan giảm bớt thời gian huấn luyện điên cuồng.

Bắt đầu truyền thụ tu luyện nội công.

Đương nhiên cái gọi là nội công, hoàn toàn là tăng lên tinh thần, tăng lên cảnh giới yên tĩnh như nước.

Sau khi học tập được hai cuốn bí tịch.

Xạ thuật của đám người này, lại một lần nữa đột nhiên tăng mạnh.

Nữ võ sĩ dưới trướng Vũ Liệt, võ sĩ gia tộc họ Kim dưới trướng Thẩm Lãng đều nhìn ngạc nhiên.

Nhất là Thẩm Thập Tam, gã lại một lần nữa rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Ta có cần luyện võ không vậy?

Thế giới này cũng không tránh khỏi quá không công bằng đi.

Có huyết mạch thiên phú, lại thực sự có thể như thế muốn làm gì thì làm.

Những thiên tài các ngươi đây tiến triển cực nhanh, có nên cân nhắc cảm nhận của người có năng khiếu bình thường như chúng ta không vậy?

Lúc trước một Đại Ngốc, để cho gã hoài nghi nhân sinh.

Bây giờ lập tức bùng nổ mười thiên tài, đương nhiên so với cấp bậc Đại Ngốc vẫn rất xa, thế nhưng so với người thường mà nói, tưởng chừng như chính là nhất kỵ tuyệt trần (*).

(*) Nguyên văn: Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai, nghĩa là thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới. Đây là điển tích nói về Dương Qúy Phi thích ăn vải, hoàng đế sai người cưỡi ngựa vận chuyển thật nhanh đến mức người đằng sau chỉ thấy khói bụi mù mịt chứ không thấy bóng ngựa. Ngày nay có nghĩa chỉ về những người có năng lực hơn hẳn người thường ở một phương diện nào đó nên phát triển rất nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi!

Cái này giống như người thường đi đường, cưỡi rùa chạy thi.

Người có thiên phú cao, cũng chính là cưỡi một con lừa nhỏ.

Mà đám người kia, chính là cưỡi Thiên Lý Mã lao điên cuồng.

Người như Đại Ngốc còn tồi tệ hơn, tưởng chừng như chính là cưỡi chim đại bàng bay đi.

Có những thiên tài này như các ngươi, người thường chúng ta không có đường sống.

Ngũ vương tử Ninh Chính cũng hoàn toàn nhìn ngây người.

Trên cái thế giới này có nhiều thiên tài như vậy à?

Cái tiến độ này cũng không tránh khỏi quá... Đáng sợ.

Cái thứ như bắn tên vốn là mười năm như một ngày, tích lũy theo tháng ngày.

Thế nhưng những người này, tiến bộ hoàn toàn bằng mắt thường có thể thấy được.

Cái này giống như cây mọc lá, chậm chạp được lặng yên không một tiếng động, cần vài ngày sau, mới có thể thấy chúng mọc ra.

Lại giống như nuôi heo, ít nhất phải nuôi một hai tháng, mới có thể nhìn ra biến hóa rõ ràng.

Mà đám thiên tài này giống như chiếu phim tốc độ cao, trực tiếp tăng nhanh gấp mấy chục lần trở lên, lá cây đâm chồi nẩy lộc mọc ra, cánh hoa chỉ thoắt cái liền nở bung xòe.

Đối với người thường mà nói, bọn họ chẳng khác gì đang bay.

Lúc đầu Ninh Chính còn cảm thấy, bắt tập võ đầu từ con số không, trong một tháng thi đậu võ thuật là chuyện Nghìn lẻ một đêm.

Cuối cùng cuộc thi võ thuật kinh đô cường giả như mây, tinh anh vô số.

Thế nhưng cái gọi là tinh anh ở trước mặt thiên tài, hoàn toàn là mây trôi vậy.

Bốn môn thi võ, cũng chỉ có thời gian một tháng học tập, nguyên bản cảm thấy khó như lên trời, ngay cả chỉ có thể đều không học hết.

Hiện tại xem ra, thời gian lại dư sức.

Thật là đáng sợ!

Thế giới này quá điên cuồng.

Tiếp đó, trong lòng Ninh Chính thở dài.

Ninh Chính ta đây có tài đức gì, lại có thể được mười một thiên tài này thuần phục?

Thời gian mười một người lưu lạc thiên hạ mười mấy năm, không ai phát giác.

Mà Thẩm Lãng chỉ liếc mắt một cái đã khai thác ra bọn họ.

Như thế xem ra, Thẩm Lãng càng thêm lợi hại.

Đúng là thường có Thiên Lý Mã, mà không thường có Bá Nhạc.

Hơn nữa Thẩm Lãng đã kích hoạt sức mạnh từ trong huyết mạch bọn họ, cái này càng thêm nghịch thiên.

Ninh Chính ta đây có tài đức gì, lại lấy được Thẩm Lãng giúp đỡ.

Trong lòng gã nói là giúp đỡ, mà không phải phụ tá!

...

- Thế giới này không công bằng quá đi, không công bằng quá đi! - Thẩm Thập Tam thở dài nói.

Bởi vì xạ thuật của mười thiên tài họ Lan đã vượt qua gã.

Đâu chỉ vượt qua gã, hơn nữa còn vượt qua tất cả mọi người dưới trướng Vũ Liệt.

- Người thường không có cách nào sống!

Vũ Liệt nói:

- Tại sao ngươi nhất định phải chằm chằm những thiên tài vậy? Ngươi hoàn toàn có thể so sánh với người khác kia mà.

Thẩm Thập Tam bèn hỏi:

- Cùng so sánh với ai?

Vũ Liệt nói:

- Cùng so với công tử nhà ngươi, Thẩm Thập Tam nhà ngươi cũng là thiên tài tuyệt đỉnh.

Á!

Trong lòng Thẩm Thập Tam đồng ý cả hai tay hai chân, nhưng lại là không dám gật đầu.

Thứ gà siêu yếu xìu như chủ nhân, năng khiếu võ đạo đơn giản là đệ nhất thiên hạ cặn bã.

Trong đám người tùy tiện chọn một người, sợ rằng đều tìm không ra người nào còn nát hơn cả chủ nhân.

Thắng chủ nhân củi mục như vậy, thắng không anh hùng!

Vũ Liệt nói:

- Năng khiếu của Thẩm công tử chắc hẳn đi lệch mất rồi, toàn bộ đều tập trung ở trí khôn và khoản đẹp trai thôi.

Hàm Nô ở bên cạnh gật đầu nói:

- Đúng, đúng, đối với chúng ta công tử tuy rằng võ đạo cặn bã đệ nhất thiên hạ, thế nhưng tướng mạo đẹp trai đệ nhất thiên hạ. Vũ Liệt à, tỷ đã thấy nhiều người, cũng có từng thấy có người nào đẹp trai như công tử chưa?

Vũ Liệt không nói lời nào.

Thẩm Thập Tam nói:

- Thế tử Vân Mộng Trạch, phải đẹp trai tương đương chủ nhân kia chứ.

Hàm Nô lắc đầu nói:

- Không được, không được, Vân Mộng Trạch quá hèn hạ.

Thẩm Thập Tam nhủ thẩm:

- Nhưng mà, chủ nhân cũng vô cùng hèn hạ.

Đương nhiên, gã cũng chỉ dám nhủ thầm trong lòng, chẳng dám buông nửa chữ ra khỏi miệng, thậm chí biểu cảm cùng ánh mắt cũng không dám toát ra nửa điểm, nếu không gã thực sự sẽ gần chết.

Vũ Liệt nói:

- Chúc Hồng Tuyết.

Hàm Nô nói:

- Ta chưa từng thấy qua Chúc Hồng Tuyết, hắn đẹp trai cỡ công tử không vậy?

Vũ Liệt gật đầu.

Chúc Hồng Tuyết đúng là thiên hạ tuyệt đỉnh mỹ nam tử.

Hơn nữa mỹ nam đỉnh cấp, càng chủ yếu dựa vào là khí chất, mà không phải tướng mạo đơn thuần.

Bỗng nhiên Thẩm Thập Tam nói:

- Hàm Nô, ngươi gầy một chút rồi.

Hàm Nô tức khắc mặt mũi đỏ gay, ra sức lắc đầu nói:

- Không có, không có, ngươi không nên nói bậy...

Tiếp đó, nàng chạy vội trốn.

Thẩm Thập Tam kinh ngạc.

Tại sao gầy không muốn thừa nhận nhỉ?

Rõ ràng gầy rất nhiều, tầm hai mươi cân đó.

...

Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.

Cuộc sống không thể khoe mẽ lại qua đi rất nhanh!

Bất tri bất giác, trôi qua hai mươi mấy ngày.

Khoảng cách cuộc thi văn cử ân khoa, cũng chỉ có hai ngày.

Khoảng cách cuộc thi võ thuật, cũng cũng chỉ có sáu ngày.

Như vậy mười một huynh đệ họ Lan đến cùng chuẩn bị được như thế nào đây?

Lan Phong Tử đã học thuộc hết sách luận và thơ từ Thẩm Lãng chuẩn bị sớm hơn mười ba ngày.

Đọc làu làu.

Không chỉ có như thế, mỗi ngày gã còn viết mười phần sách luận, hai mươi bài thơ từ.

Quá kinh khủng.

Năng lực sản xuất cao như vậy tưởng chừng như có thể so với thập toàn lão nhân (*).

(*) Càn Long

Một thập toàn lão nhân nào đó sáng tác thơ văn chẳng cần thể diện, Lan Phong Tử cũng chẳng biết xấu hổ, chả cần cảm hứng gì cả.

Những thứ sách luận gã thuộc lòng chính là thiên cổ danh thiên, danh tác bất hủ của Trung Hoa suốt chiều dài lịch sử.

Gã hoàn toàn tùy tâm sở dục, không có dấu vết cóp nhặt sao chép vụng về nào.

Tất cả điển cố danh ngôn, hạ bút thành văn.

Nói như thế!

Nếu như làm không tệ thì trình độ sách luận của Lan Phong Tử đã vượt xa Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng đã mất đi năng lực phê chữa sách luận của gã mất rồi.

Một là bởi vì Lan Phong Tử viết quá tốt.

Hai là bởi vì gã viết bất chấp, gần như mỗi một câu đều có thể tìm thấy xuất xứ trích dẫn từ thiên cổ danh thiên mà gã học thuộc lòng.

Nói trắng ra là.

Sách luận của Lan Phong Tử kỳ thực không có linh hồn chân chính.

Cũng chỉ là một thể xác hoàn mỹ vô song.

Thế nhưng...

Thế giới này sách luận có linh hồn được bao nhiêu?

Đầu đề viết văn mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, lại có ai có thể đủ viết ra tác phẩm trực tiếp tác động linh hồn?

Cái này giống như những người nhân tạo trong bộ phim truyền hình Mỹ《 Westworld 》, họ hoàn toàn giống hệt người thật, hơn nữa lại tuyệt đẹp.

Mỹ nhân như vậy đặt ở trước mặt ngươi, không nói cho ngươi biết là người nhân tạo vừa phục chế ra.

Ngươi sẽ đè xuống hay là không?

Sách luận của Lan Phong Tử chính là như vậy, kinh ngạc vô song.

Như là những trang tuyệt sắc ở trên màn ảnh, đẹp là được, có thể cứng là được, còn quản linh hồn mất linh hồn cái gì.

Lại nói cuộc thi khoa cử, cũng không phải là một việc buôn bán sao.

Ninh Chính đọc sách mười mấy năm, học vấn rất tốt.

Gã xem qua sách luận của Lan Phong Tử, nói một câu:

- Liên tục nhìn mười phần, cảm giác có chút chết lặng. Thế nhưng chỉ nhìn một phần, cực kỳ đặc sắc!

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Có thể đậu ba hạng đầu không vậy?

Ninh Chính ngẫm lại một hồi nói:

- Những sách luận ba hạng đầu ở mỗi khoa thi kinh đô ta đã đọc rồi, luận mức độ kinh ngạc thì kém xa Lan Lĩnh, những câu hắn dùng thực sự rất hay, đám điển cố hắn dùng cũng thực sự quá chính xác.

Có thể không chính xác à?

Từng câu từng chữ mà Lan Phong Tử dùng đều từ hơn một nghìn tác phẩm bất hủ lấy ra, hơn nữa còn vận dụng linh hoạt nữa.

Dĩ nhiên, sách luận và thi từ đều khá duy tâm.

Trừ phi là tác phẩm chân chính kinh điển bất hủ, mới có thể có lực tuyệt sát trí mạng.

Thế nhưng Lan Phong Tử ở trên con đường đó hoàn toàn dùng đến cực hạn.

Cho nên cuộc thi ân khoa ba hạng đầu, không nói nắm chắc, nhưng hạng từ bảy đến mười vẫn ổn.

Huống hồ quốc quân từng nói, chỉ cần đậu hạng cao là được, không bắt buộc ba hạng đầu.

Bằng vào những thứ sách luận thơ từ này của Lan Phong Tử, có tên trên bảng tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền.

Câu cú kinh diễm tuyệt luân như vậy, vận dụng điển cố thượng cổ tuyệt diệu chuẩn xác thế này, nếu không đậu hạng cao mới có quỷ.

Lan Phong Tử bên này không có vấn đề.

Còn võ thuật của mười thiên tài họ Lan võ thuật, có vấn đề à?

...

Khổ Đầu Hoan vẫn điên cuồng thao luyện mười thiên tài này.

- Công tử, ngài mang theo Lan Phong Tử trước về quốc đô tham gia cuộc thi, cuộc thi võ thuật phải chậm hơn bốn ngày, ba chúng ta ngài mai xuất phát trở về kinh đô.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Là trình độ hỏa hậu bọn hắn còn chưa đủ sao?

Khổ Đầu Hoan nói:

- Công tử nói trình độ là chỉ cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Có tên trên bảng, đậu Cử nhân võ.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Vậy làm sao mà được? Ta muốn không chỉ có riêng đậu cao, ta phải bọn họ đè bẹp mọi người, ta phải bọn họ kinh ngạc tứ phương. Nếu là có huyết mạch thiên phú như vậy còn không đậu được võ cử nhân, vậy còn không bằng tự sát cho chết luôn.

Các ngươi lợi hại.

Đám thiên tài các ngươi nói chính là cuồng, chính là ngạo.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Tiếp đó, Khổ Đầu Hoan một khắc đồng hồ đều không để lỡ.

Tiếp tục điên cuồng thao luyện.

Mười thiên tài họ Lan ngồi trên lưng ngựa.

Cách đó trăm mét, mười con chuột chạy trốn thật nhanh.

Khổ Đầu Hoan hét lớn:

- Bắn, bắn, bắn!

- Nếu như bắn không trúng những con chuột này, nếu như có con nào chết, ta sẽ đánh các ngươi gần chết!

- Các ngươi là phế vật à? Đều luyện một tháng, ngay cả một con chuột cách một trăm năm mươi bước đều bắn không trúng? Nếu như ta các ngươi, lập tức cắt cổ tự sát, còn mặt mũi nào sống trên thế giới này? Còn mặt mũi nào ăn bổng lộc chủ quân?

Có ba người không có bắn trúng, để chuột chạy mất.

Khổ Đầu Hoan chợt xông lên, roi trong tay hạ xuống như mưa rền gió dữ.

- Sỉ nhục, sỉ nhục, sỉ nhục!

- Phế vật, phế vật, phế vật!

- Suốt một tháng nay, các ngươi mộng du à?

- Hồ ở ngay đây, các ngươi nhảy hồ tự sát đi!

Dứt lời, Khổ Đầu Hoan thực sự bắt lại ba người, trực tiếp ném tới trong hồ nước.

Trực tiếp nhận chìm bà người trong nước mấy phút, không cho đứng dậy, để cho bọn họ hưởng thụ cảm giác hít thở không thông.

- Bộ óc yên lặng một chút, yên lặng một chút cho ta!

- Một đám phế vật, một đám phế vật!

Đám người Thẩm Lãng thấy mà da đầu tê dại.

Hàm Nô cất giọng run rẩy:

- Vũ Liệt tỷ tỷ, Khổ tướng quân luyện binh đáng sợ như vậy à? Dựa theo phương pháp luyện thế này, dưới tay hắn chắc hẳn chết sạch.

Vũ Liệt nói:

- Bởi vì khác đối tượng, những người này đều là thiên tài, cho nên Khổ Đầu Hoan tướng quân dùng tiêu chuẩn thiên tài yêu cầu bọn họ, chèn ép bọn họ đến mức tận cùng.

Tiếp tục Vũ Liệt lại nói:

- Vài ngày sau cuộc thi võ thuật, chúng ta thực sự sẽ khiến cho cả nước bùng nổ.

...

Ngày kế!

Thẩm Lãng mang theo Lan Phong Tử ra đi, trở về kinh đô, tham gia cuộc thi ân khoa.

Quốc quân, Biện phi, Thái tử, Tam vương tử, còn có tất cả mọi người kinh đô.

Các người chờ đó.

Thẩm Lãng ta đây lập tức sẽ phải trình diễn một kỳ tích càng thêm kinh ngạc.

Các ngươi sẽ chờ bị nổ mắt đi.

Còn có đám ngu ngốc kinh đô.

Nhớ kỹ màn cá cược của các ngươi, nếu Thẩm Lãng ta đây thành công, nếu mười một người này tên đề bảng vàng ở cuộc thi ân khoa.

Các ngươi sẽ phải ăn hết mười cân phân.

Hố phân của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó các ngươi không ăn, ta sẽ tọng hết vào họng các ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK