Gia đình của cha Đại Ngốc có điều kiện tốt như thế, lẽ nào thật sự không có tiền chữa trị cho Đại Ngốc à? Chẳng qua là dùng tiền tương đối nhiều, lão ta không chịu bỏ ra thôi.
- Ngươi bị ném ở đây mấy ngày rồi? - Thẩm Lãng hỏi.
Đại Ngốc nỗ lực đưa ngón tay tính nhẩm thế nhưng ngay cả tay cũng không nâng lên nổi.
Lúc trước gã cường tráng biết bao nhiêu?
- Một bàn tay cũng không đủ. - Đại Ngốc đáp.
Nói cách khác, gã bị ném ở trong khe suốt này chừng sáu ngày trở lên.
Không ăn không uống, mặc cho gã chảy máu, để mặc xương cốt gãy, bỏ mặc cho gã chờ chết.
Thẩm Lãng đã kiểm tra vết thương của Đại Ngốc, gãy năm xương sườn, gan, dạ dày, phổi đều bị nội thương.
Thương thế này rất nặng, thế nhưng chỉ cần sẵn lòng dùng tiền nhất định là cứu lại được, vấn đề cha gã không thèm bỏ một xu mới quăng gã vào trong khe suối này chờ chết.
Nhưng đặc biệt may mắn, xương sườn rạn nứt chưa hề đâm vào cơ quan nội tạng.
Đại Ngốc sở dĩ hấp hối hấp hối, hoàn toàn là bởi vì bị ném ở trong khe suối dãi gió dầm mưa, hơn nữa mấy ngày mấy đêm không có ăn uống gì, mới bị sốt cao không giảm, cực kỳ suy yếu.
- Nhị Ngốc, ta sắp chết rồi. - Đại Ngốc hướng Thẩm Lãng cười:
- Lúc đầu ta còn lo lắng cho ngươi bị người ta ăn hiếp, hiện tại tốt rồi, ngươi trở nên lợi hại hơn.
Tiếp đó, gã khẽ nhắm mắt lại, hô hấp dần dần suy yếu.
Đại Ngốc cũng có lưu luyến với cuộc sống, thế nhưng cũng không phải là quá sợ chết, chẳng qua là trong lòng có chút buồn bã.
- Không, ngươi sẽ không chết, ngươi cũng không cho chết, ta cứu ngươi, ta mang ngươi đi. - Thẩm Lãng nói.
Tiếp đó, từ trong ngực móc ra nhân sâm cắt miếng, bỏ vào trong miệng Đại Ngốc.
Ánh mắt Đại Ngốc vẫn dại ra, không còn ý chí muốn sống.
Không gì đáng buồn bằng cõi lòng đã chết.
Từ lúc bị phụ thân vứt bỏ, gã cũng đã không muốn sống.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn gã đều bị cha mẹ ngược đãi, cũng ăn không đủ no, phụ thân đối với hắn cũng rất lạnh nhạt, nhưng Đại Ngốc vẫn luôn kiên định cho rằng phụ thân là thương yêu gã, chẳng qua không biết cách thể hiện.
Hơn nữa, gã thật sự là ăn quá nhiều.
Mặc dù gã mỗi ngày đều ở chịu đựng đói bụng, mỗi bữa đều ăn không vượt qua hai chén bắp, mỗi ngày đều đang ra sức làm việc.
Gã chỉ muốn để phụ thân biết, gã hữu dụng.
Thế nhưng gã vì cứu em trai mà bị thương nặng, phụ thân không muốn dùng tiền cứu trị, vứt gã trong khe suối, gã rốt cục biết rõ phụ thân cũng không thương mình.
Cho nên, gã không còn sợ chết nữa.
Thẩm Lãng vỗ vào mặt Đại Ngốc, lớn tiếng nói:
- Đại Ngốc, ta bị người khác ăn hiếp, ngươi phải giúp ta.
Đại Ngốc giống như phản xạ có điều kiện vậy, mở choàng mắt, còn muốn dang hai cánh tay đem Thẩm Lãng bảo vệ vào trong ngực.
Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, ngươi không thể liền chết như vậy, ngươi nhất định phải để cho cha ngươi thấy ngươi lợi hại cỡ nào, để lão ta hối hận, đúng hay không?
Lời nói này chạm đến lòng Đại Ngốc, gã ngây người trong chốc lát, sau đó dùng sức gật đầu.
- Đúng, ta muốn cho cha biết ta hữu dụng, lúc ông ấy già ta có thể nuôi. - Đại Ngốc lẩm bẩm:
- Ta không thể chết được, ta còn muốn nuôi cha ta cha, còn đệ đệ bướng bỉnh thế này, sau khi lớn lên chắc chắn mặc kệ cha.
Đến lúc này, Đại Ngốc còn muốn sau này nuôi phụ thân gã, để Thẩm Lãng không biết nói ra làm sao.
- Mang hắn lên xe ngựa. - Thẩm Lãng hạ lệnh.
Hai võ sĩ phủ Bá Tước kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:
- Vâng!
Hai người mang Đại Ngốc lên trên chiếc xe ngựa to đùng.
. . .
Thẩm Lãng trở lại trong nhà Đại Ngốc, gương mặt lạnh băng.
Mẹ kế Đại Ngốc ngượng ngùng cười nói:
- Trong nhà thực sự không có tiền trị Đại Ngốc, mới bị bất đắc dĩ làm như vậy, hơn nữa người sống trên núi đều là như vậy, lại không chỉ là nhà ta.
- Hừ! - Em trai cùng cha khác mẹ Đại Ngốc cười lạnh nói:
- Thằng ngu như vậy, chết thì chết, còn có cái gì đáng tiếc? Mày cũng giống vậy thôi.
Thằng ngu này không thể cứu vãn rồi.
Thẩm Lãng không nói hai lời, tiến lên chợt đá vào một phát.
Cú đá đoạn tử tuyệt tôn!
- A. . . – Thằng em của Đại Ngốc gào thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, đau đến mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Đại Ngốc mẹ kế một tiếng thét to:
- Thẩm Lãng ngươi làm gì thế? Đừng tưởng rằng ngươi trở thành người ở rể nhà họ Từ ta sợ ngươi, ta muốn đi cáo ngươi, ta muốn đi thưa ngươi!
Bà ta thậm chí còn không biết Thẩm Lãng đã trở thành cô gia phủ Bá Tước.
- Ta không đánh đàn bà. - Thẩm Lãng cười nói.
Hắn cầm một chậu gỗ, từ tốn rót đầy nước vào.
- Ngươi đừng sợ, ta nói rồi không đánh đàn bà.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đè đầu của mẹ kế Đại Ngốc vào trong nước, để cho bà ta không cách nào thở.
- Ư.. ư. . .- Người phụ nữ hung ác này ra sức vùng vẫy, nhưng trước sau không cách nào thoát khỏi.
Hai gã võ sĩ phủ Bá Tước nhìn thấy một màn này, khuôn mặt khẽ run lên, lại không nói gì thêm.
Ước chừng hai phút.
Mẹ kế Đại Ngốc cảm thấy mình nhất định phải chết, hoàn toàn không cách nào hít thở, trực tiếp sợ đến cứt đái đều xuất hiện.
Thẩm Lãng túm tóc của bà ta, lôi đầu ra khỏi mặt nước, bà ta giờ đây mới khôi phục hô hấp ra sức ho, lớn tiếng khóc nỉ non.
- Mấy ngày nay, Đại Ngốc chính là tuyệt vọng như vậy đợi tử thần đến, ta chỉ để ngươi nhấm nháp chút mùi vị đó thôi. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Chờ chồng ngươi sau khi trở về, nói cho hắn biết ta đây ở phủ Bá Tước Huyền Vũ, ông ta có thể đi tìm ta bất cứ lúc nào.
Dứt lời, Thẩm Lãng nghênh ngang mà đi.
Mang theo Đại Ngốc, trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
. . .
Lúc mặt trời xuống núi, Thẩm Lãng chạy về phủ Bá Tước.
Người bình thường là không thể vào lâu đài phủ Bá Tước, nhưng Thẩm Lãng là cô gia, đương nhiên có thể qua.
Nhưng hắn lại nhanh chóng bị người ngăn cản.
Một tên quan quân trẻ tuổi, dẫn đầu mấy chục tên võ sĩ đi tuần, nhìn thấy Thẩm Lãng sau khi đi vào trực tiếp quát bảo ngưng lại.
- Đứng lại!
Thẩm Lãng ngó kỹ cũng chẳng biết người này là ai.
Gã này tên Kim Trình, là thủ lĩnh nội vệ trong phủ Bá Tước, chức vụ và quân hàm là phó Thiên Hộ, chức vị thực tế là quan Bách Hộ.
Đương nhiên gã đã từng còn có một thân phận khác, đó chính là một trong năm ứng cử viên ở rể phủ Bá Tước, gã từ nhỏ được nuôi trong phủ Bá Tước, võ công đặc biệt cao, lấy tài nghệ của gã hoàn toàn có thể thi đậu võ thuật, thế nhưng gã từng nói suốt cả đời cũng sẽ không rời khỏi phủ Bá Tước.
Kim Trình nhìn phía Thẩm Lãng với ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Lấy tư cách thanh niên anh tài lớn lên ở phủ Bá Tước, gã dĩ nhiên đối với Kim Mộc Lan kính yêu như thần, đam mê từ linh hồn và xương tủy.
Cho nên, ánh mắt gã nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy sự lạnh lẽo phức tạp.
Nếu như là bại bởi Vương Liên cùng Mạc Dã, gã không còn gì để nói.
Nếu bại bởi Kim Sĩ Anh, vậy trong lòng gã chỉ có chút chua xót đồng thời cũng chỉ có chúc phúc, bởi vì đó là thần tượng, đại ca, tấm gương cho gã.
Nhưng hết lần này tới lần khác bại bởi Thẩm Lãng.
Mộc Lan là nữ thần, là chủ tử, Kim Trình trong lòng không dám bất mãn.
Thế nhưng với Thẩm Lãng, gã rõ ràng tuyệt đối xem thường và khinh miệt.
Thẩm Lãng nhà ngươi xem như là cái thứ gì?
Dốt nát, tay trói gà không chặt, còn là một tên nhà quê sa cơ thất thế.
Những thứ này đều không nói, then chốt Thẩm Lãng nhà ngươi tham mộ hư vinh, vừa mới ăn cắp tiền nhà họ Từ, trêu ghẹo tỳ nữ bị đuổi ra, không đến ba ngày lại tới phủ Bá Tước ở rể.
Thiên hạ còn có đàn ông ham hư vinh vô sỉ hơn ngươi sao?
Cho nên dù cho Thẩm Lãng hiện tại trở thành cô gia phủ Bá Tước, Kim Trình cũng vô pháp ức chế địch ý trong lòng cùng xem thường.
Lúc này thấy Thẩm Lãng mang người khác tiến vào phủ Bá Tước, liền trực tiếp tiến lên ngăn cản.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi là ai? Vì sao ngăn cản ta?
Nhìn Thẩm Lãng ra vẻ ông chủ, Kim Trình trong lòng phẫn nộ hơn nữa, lạnh giọng nói:
- Ngài đương nhiên có thể tiến vào, nhưng trên xe ngựa ngài là vật gì? Ta phải kiểm tra!
Đại Ngốc quá nặng, Kim Trình liếc mắt liền nhìn ra trong xe ngựa này vận tải vật nặng.
Kim Trình tiến lên xốc lên rèm xe ngựa, gặp phải một người hấp hối, toàn thân bê bết máu.
- Thẩm Lãng, ngài thật to gan đấy. - Kim Trình lạnh giọng nói:
- Ngài ở rể phủ Bá Tước không giả, nhưng ngài có quyền lực gì mà tùy tiện đem người mang vào phủ Bá Tước, ở đây có phải sân nhà ngài đâu?
Từ trình độ nào đó, Kim Trình nói không có sai, thân phận người ở rể cũng chỉ cao hơn một chút so với người hầu, nhiều lắm xem như là gần phân nửa chủ tử.
Cho nên, Thẩm Lãng là tuyệt đối không có quyền lực đem người ngoài tùy tiện mang vào phủ Bá Tước.
- Bây đâu, ném cái tên không rõ lai lịch này ra ngoài, không được tiến vào. - Kim Trình trực tiếp hạ lệnh.
Tức khắc, hai gã võ sĩ dưới trướng gã tiến lên, muốn ném Đại Ngốc chỉ còn hơi tàn ra ngoài.
Đại Ngốc hấp hối, hơi thở mong manh, cần lập tức được cứu trị, không để chậm trễ được, hơn nữa cũng không thể dày vò, bằng không bất cứ lúc nào đều có thể khó giữ được tánh mạng.
- Ai dám?
Thẩm Lãng lạnh nhạt nói, tiếp đó hạ lệnh hai gã võ sĩ sau lưng:
- Mang người bị thương này vào.
Hai võ sĩ phủ Bá Tước theo Thẩm Lãng về nhà liếc nhau, không có nhúc nhích, lập tức không biết nên nghe ai, bởi vì Kim Trình là trưởng quan của bọn họ.
Kim Trình lạnh nhạt nói:
- Thẩm Lãng, ngươi còn chưa phải là chủ tử phủ Bá Tước, còn chưa tới phiên ngươi ra lệnh, tuần phòng phủ Bá Tước do ta quyết định. Các ngươi vẫn chờ làm gì, còn không ném cái tên không rõ lai lịch ra ngoài hả?
Thẩm Lãng nhìn Kim Trình, ước chừng một lúc lâu, hắn gật đầu nói:
- Được rồi, ta mang theo huynh đệ ta đến Huyền Vũ trị thương vậy.
Tiếp đó, hắn trực tiếp ngồi ở vị trí đánh xe, quay đầu xe chuyển hướng về phía thành Huyền Vũ.
Lúc này, Bá Tước đại nhân cùng Kim Mộc Lan chạy tới thật nhanh.
Kim Trình tiến lên phía trước nói:
- Chủ nhân, tiểu thư, cô gia muốn dẫn người xa lạ tiến vào bên trong phủ Bá Tước, bị tiểu nhân ngăn cản, cái này không phù hợp phép tắc.
Bá Tước Huyền Vũ nhướng mày, hỏi:
- Thẩm Lãng, chuyện gì xảy ra?
Thẩm Lãng cũng chả hề cáo trạng, phong cách như vậy có vẻ quá kém, bèn nói thẳng:
- Người nằm trên xe là bạn tốt duy nhất của con, nếu như không mang vào phủ Bá Tước trị thương thì con chỉ có nước mang hắn vào thành trị mà thôi.
Muốn chữa Đại Ngốc cho khỏe cần dược liệu rất nhiều, chỉ có bên trong phủ Bá Tước đầy đủ hết.
Nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, Bá Tước đại nhân trực tiếp hạ lệnh:
- Nhanh đi mời An đại phu, cứu người quan trọng hơn.
- Ta đến. . .- Mộc Lan tiến lên, tự mình cùng Thẩm lãng nâng cáng đỡ thân thể Đại Ngốc, hướng đi về lâu đài trong phủ.
Lúc này, Thẩm Lãng thực sự cảm động, Mộc Lan hiện tại đẹp quá.
Mộc Lan đây đang dùng hành động hướng Thẩm Lãng xin lỗi, hắn thậm chí có thể đọc ra ánh mắt của Mộc Lan.
- Thật xin lỗi phu quân, để cho chàng chịu thiệt thòi.
Lúc này, Kim Trình ở bên cạnh nói:
- Tiểu thư, cái này không hợp phép tắc, người ngoài là không thể tùy ý tiến vào phủ Bá Tước chúng ta.
Mộc Lan nghe xong lời sàm tấu của gã, để cáng Đại Ngốc xuống.
Nàng cũng không nói gì, đi tới trước mặt Kim Trình, liền xuất ra roi, chợt quất tới.
Được rồi, Mộc Lan lúc này, đẹp nhất!