Quản gia nhà họ Từ là chủ lực của tiệc đính hôn tối nay.
Tiệc đính hôn mặc dù là tiến hành ở chỗ nhà cũ của Trương Tấn, thế nhưng đa số nhân lực vật lực, toàn bộ là nhà họ Từ cung ứng.
Từ quản gia lúc này vốn nên ở phía sau bếp loay hoay, thế nhưng ông ta nhịn không được phải ra ngó xem Thẩm Lãng gặp chuyện không may như thế nào?
Cho nên vốn dĩ ông ta không có nhiệm vụ đón khách nhưng cũng ra bên ngoài liếm mặt nghênh đón khách khứa, hơn nữa còn chuyên chọn đón loại khách có địa vị không cao nữa.
Tiếp đó, ông ta liếc mắt trước sau ngó về phía Thẩm Lãng.
Kỳ thực ông ta và Thẩm Lãng xem như là không thù không oán, hơn nữa cũng không phải chúa nhục thần chết.
Chủ yếu bởi vì Thẩm Lãng lúc trước ở rể tại nhà họ Từ, hoàn toàn là một kẻ ngu si lại thêm phế vật.
Sinh hoạt hàng ngày của nhà họ Từ là ăn cơm, đi ngủ, đạp Thẩm Lãng. (*Bánh nhắc đến câu thành ngữ internet: Ăn cơm, đi ngủ, đánh Đậu Đậu)
Thẩm Lãng hoàn toàn ở vào vị trí thấp nhất, Từ quản gia bình quân hai ba ngày không đạp Thẩm Lãng một lần liền toàn thân khó chịu.
Bây giờ Thẩm Lãng nhà ngươi lại phát đạt, bay lên trên biến thành phượng hoàng.
Này, này, sao lại có thể thế được?
Nếu nhà ngươi phát đạt, sau này ta gặp lại còn thế nào đạp ngươi nữa.
Hơn nữa loại mặt hàng dưới hầm cầu như ngươi cũng có thể phát triển, vô cùng khiêu chiến cuộc đời của ta đó.
Đều nói mâu thuẫn là nguồn gốc thù hận nhưng kỳ thực đố kỵ mới chính xác!
Lúc này, nhìn thấy Thẩm Lãng bị ả gái điếm thấp hèn bêu xấu bôi nhọ, Từ quản gia rõ ràng thật là cao hứng, thật là thoải mái quá.
Tâm lý hận không thể hô lớn: Việc này là ta làm, ta làm đó nha.
Nhưng mà Thẩm Lãng xuất chiêu như thần, trực tiếp để tình hình nghịch chuyển, ả điếm này lại cắn ngược trở lại Từ quản gia.
Tức khắc, Từ quản gia biến sắc, nổi giận nói:
- Con ả điếm thấp hèn này từ đâu tới mà ăn nói xằng bậy. Ta đường đường là Từ quản gia, làm sao có thể biết thứ đồ như ngươi?
- Ta nhổ vào! - Ả điếm nổi giận nói:
- Nhị cẩu tử nhà ngươi ba mươi năm trước là cái thá gì, cùng một làng ta có thể không biết sao?
Thẩm Lãng vung tay lên.
Dù mấy tên ăn mày cùng kẻ lang thang đầu đường xó chợ mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn đứng vững, nhưng vẫn giở trò với ả điếm đang lơ lửng trên không trung.
Từ quản gia cất giọng lạnh lùng:
- Hôm nay ngày vui của chủ nhà ta, ta không tính toán với cái loại đàn bà thấp hèn như ngươi đâu.
Dứt lời, Từ quản gia muốn tranh thủ đánh bài chuôn.
Nào ngờ ả gái điếm sợ hãi, hét toáng lên:
- Nhị cẩu tử (*), ngươi không thể đi, ngươi không thể đi. Rõ ràng là ngươi dùng tiền thuê ta tới nói xấu Thẩm Lãng, ngươi cho ta 15 lượng vàng, nói sau khi chuyện thành công đền cho ta một căn nhà.
(*Một kiểu xưng hô tiếng lóng, nôm na là thằng chó con, ngày trước thường được dân TQ ám chỉ… cảnh sát và cả phát xít Nhật. Sau này dùng để đặt tên xấu cho mấy đứa nhỏ để dễ nuôi)
- Thẩm Lãng công tử, ta bị ép buộc thôi, bị buộc đó...
- Cũng là cái tên nhị cẩu tử này, ba mươi năm trước hắn ở trong thôn đã nhìn lén ta đi cầu, sau đó vào cửa hàng trong thành làm người học việc rồi phất lên. Mấy ngày trước đã cố tìm ta, để ta bêu xấu ngài, thậm chí còn tranh thủ ngủ với ta năm lần vì bốn lần trước chẳng qua chỉ cọ cọ chứ không cứng lên nổi.
Nghe những lời này, mọi người không khỏi nhìn sang Từ quản gia.
Ngươi dầu gì cũng là người có mặt mũi, khẩu vị lại… đặc biệt như thế
Cũng do hồi ức lúc nhỏ hại chết người, năm đó ả điếm này ở trong thôn chính là một đóa hoa kia mà.
Y hệt như Nghiêm Thủ Nhất trong phim《 Điện Thoại Di Động 》sau khi phát đạt, trong lòng vẫn còn chút mộng mơ tuổi thiếu niên với bà chị dâu Điền Quế Hoa trong thôn.
Thẩm Lãng hướng ả gái điếm nói:
- Nói như vậy, ta chưa từng ngủ với ngươi à?
- Không có, không có... - Ả điếm phân bua:
- Ta cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua Thẩm công tử, là Từ quản gia dùng tiền mướn ta tới hại ngài. Hắn ta còn định thêm tiền để ta thừa nhận bản thân có hoa mai để lây cho ngài, chỉ là ta không đồng ý.
Đ*, cái này ác độc nha.
Hoa mai chính là bệnh giang mai, ở thế giới này chính là bệnh đường sinh dục vô phương cứu chữa.
Nói Thẩm Lãng khẩu vị nặng đi chơi loại gái điếm thấp hèn thế kia, người khác chẳng qua là xem thường một phen, nói hắn dính hoa mai, danh tiếng liền hoàn toàn phá hủy, đi tới chỗ nào cũng như kịch độc hình người để cho người ta chán ghét sợ hãi.
- Bay đâu, đuổi con đĩ này ra ngoài cho ta. - Từ quản gia quát lớn, tiếp đó ông ta sẽ phải chuồn vào trong sân.
- Đứng lại! - Thẩm Lãng kêu.
Từ quản gia cười lạnh nói:
- Thẩm cô gia, mặc dù ngài ở rể phủ Bá Tước, nhưng còn không quản được trên đầu nhà họ Từ ta đâu. Điệu bộ ngài như vậy, cẩn thận người khác thấy được sẽ nói phủ Bá Tước Huyền Vũ rõ ràng tàn ác, không hổ là chủ nhân thành Huyền Vũ.
Nhị cẩu tử ngươi cũng mạnh miệng nhỉ, chính là một quản gia của thương nhân, cũng học được chính trị công kích a.
Ngươi đây nói là phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta giẫm lên hành chính à?
Dứt lời vị quản gia họ Từ này xoay người rời đi.
Thẩm Lãng nhà ngươi là cô gia của phủ Bá Tước thì như thế nào? Ta phái người nói xấu ngươi, hất nước bẩn lên nhà ngươi thì sao?
Ngươi có thể làm gì được ta nào?
Ngươi có thể gây tổn thương cho một cọng lông tơ của ta à?
Ăn cơm đi ngủ đạp Thẩm Lãng, không nghĩ tới lúc này lại vẫn có thể chơi tiếp được.
Thẩm Lãng nhà ngươi biến thành cô gia phủ Bá Tước, vẫn để cho ta đạp được như thường.
Thẩm Lãng lại nói:
- Đứng lại cái nào...
Từ quản gia xoay người, thản nhiên nói:
- Thẩm cô gia, không nói đến chuyện con đĩ này ở nói bậy, lại nói loại án này là phải do phủ Thành Chủ thẩm lý, phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngài không có quyền chấp pháp.
- Nói trực tiếp một chút, Thẩm Lãng cô gia nhà ngươi không làm gì được ta, cáo từ!
Từ quản gia này nói thật không có sai.
Phủ Bá Tước là không có quyền với vị quản gia họ Từ này, cần phủ Thành Chủ thẩm án bắt người, nhưng Liễu Vô Nham cùng nhà họ Từ hoàn toàn là quan hệ mật thiết.
Tất cả mọi người ở đây nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhà ngươi nếu là ngay cả một Từ quản gia còn diệt không xong, vậy ngay cả tư cách đánh một trận tối hôm nay ngươi cũng không có.
Trực tiếp là một kẻ bất lực.
Từ quản gia gặp việc này, trong lòng càng thêm đắc ý.
Biểu diễn của ông ta càng lên cao trào, vốn là vội vã phải trốn, nhưng bây giờ lại giống như động tác chậm vậy, từ từ đi vào sân, vừa đi vừa quay đầu lại.
Chính là muốn để tất cả mọi người thấy, Thẩm Lãng không làm gì được một quản gia thương nhân như ta đấy.
Có thể làm khó dễ được ta? Có thể làm gì ta nào?
Từ quản gia ta đây trung thành thế này, chính là ra sức tát vô mặt Thẩm Lãng vì chủ nhân đó.
Phủ Bá Tước không có quyền chấp pháp, không có quyền chấp pháp.
Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên cũng không ra được, trốn ở phía sau viện xem cuộc vui.
Thẩm Lãng thở dài một tiếng nói:
- Nương tử, ở đây thật nhiều người xấu, bọn họ tối hôm nay muốn hại ta, ta rất sợ hãi, chúng ta về nhà đi!
Mộc Lan đáp:
- Được, chúng ta về nhà.
Tiếp đó, Thẩm Lãng dắt tay Mộc Lan xoay người rời đi.
Tức khắc, Trương Tấn hoảng hồn.
Lúc này mới còn chưa có gì mà.
Chiêu tạt nước bẩn đầu tiên chẳng qua là món phân khai vị, chẳng qua là làm Thẩm Lãng chán ghét một chút mà thôi.
Kế tiếp, còn có đòn trí mạng đối phó Thẩm Lãng mà, còn có đòn trí mạng với phủ Bá Tước Huyền Vũ mà.
Nếu như Thẩm Lãng ra đi, tuy lưu lại một danh tiếng uất ức, thế nhưng lông tóc không bị hư hại gì cả.
Màn diễn tập bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ tuyệt đối không thể đầu voi đuôi chuột như thế mà kết thúc.
Phế đi tâm lực sắp xếp lớn như vậy, tuyệt không có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tức khắc, Trương Tấn đi ra, vừa cười vừa nói:
- Kim tiểu thư, Thẩm công tử, tiệc còn chưa có bắt đầu, vì sao gấp đi như vậy chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Bên trong có người muốn hại ta, thật là xấu.
Trương Tấn nói:
- Vậy Thẩm công tử như thế nào mới có thể không đi vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Ngài đập gãy hai chân lão già kia, ta sẽ không đi.
Thẩm Lãng chỉ một cái vào Từ quản gia.
- Nằm mơ. - Từ quản gia trong lòng cười lạnh nói, ta là tâm phúc của Từ gia chủ, muốn để Trương Tấn đại nhân đánh gãy hai chân của ta, làm sao có thể được?
Nhưng mà, kế tiếp ông ta sợ hãi phát hiện, Trương Tấn lại thực sự đang trầm ngâm.
Từ gia chủ chạy vội ra, hạ giọng quát lên:
- Còn ở lì ra đấy làm cái gì, đi nhanh lên.
Từ quản gia cong lưng, lập tức sẽ phải trốn thật nhanh.
Mà Thẩm Lãng nhanh hơn, trực tiếp đi ra, bước lên xe ngựa phải trở về nhà.
Trương Tấn biến sắc, Thẩm Lãng tuyệt đối không thể đi, tối hôm nay màn diễn tập bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ không thể nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bằng không phụ thân sẽ thất vọng đến cỡ nào.
Vì cho Thẩm Lãng cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ một đòn trí mạng, hy sinh một chút đáng giá, huống chi chẳng qua là chỉ là một quản sự của nhà họ Từ mà thôi.
Trương Tấn tức khắc biến sắc, cất giọng lạnh lùng:
- Từ quản gia, ai cho ngươi lá gan như vậy, dám thu mua một ả gái điếm đi nói xấu Thẩm công tử? Quả thực không biết sống chết, bay đâu, bắt hắn lại cho ta.
Tức khắc, hai tên võ sĩ tiến lên, chợt bắt Từ quản gia.
Sắc mặt Từ Quang Doãn kịch biến, tiến lên phía trước nói:
- Hiền tế à...
Trương Tấn vung tay lên, cất giọng lạnh lùng:
- Hôm nay là lễ đính hôn của ta, lại có đầy tớ bởi vì oán thù riêng mà làm ra chuyện không thể nào chịu nổi như thế, như không phạt cảnh cáo, như thế nào ăn nói với khách khứa ở đây? Ai còn tới dám uống rượu mừng của Trương Tấn nữa?
- Đè cái tên quản gia họ Từ xuống đất, bẻ gãy hai chân!
Tức khắc, vị quản gia họ Từ này chợt bị đè xuống đất.
Toàn bộ quan niệm cuộc sống của ông ta trong nháy mắt hỏng mất.
Ta... Ta...
Trương Tấn đại nhân, ta đang làm việc cho ngài mà.
Thế nào muốn đánh gãy chân của ta vậy?
Lại có người chủ nhân giết chó của mình, lột da ăn thịt vậy sao.
Một tên võ sĩ giơ gậy gỗ lên thật cao, phải đánh xuống.
- Chậm đã... - Thẩm Lãng can.
Trương Tấn nói:
- Thẩm công tử, ngài muốn thế nào đây?
Thẩm Lãng nói:
- Không phiền các ngươi cố sức, ta tự mình tới, tự làm được...
Tiếp tục, Thẩm Lãng lại nói:
- Cũng mang nốt ả điếm này lại đây, cùng Từ quản gia ở cùng một chỗ, mọi người cuối cùng vẫn là cùng thôn mà.
Tức khắc, ả điếm được cứu khỏi vòng vây đám lang thang đầu đường xó chợ cùng ăn mày, bị đè xuống đất song song với Từ quản gia.
- Thành chủ Liễu Vô Nham, một ả gái điếm thấp hèn trả đũa nói xấu quý tộc, dựa theo luật pháp Việt quốc, phải trừng trị bằng cách nào? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Liễu Vô Nham không muốn mở miệng, nhưng không mở miệng không được.
- Giao cho quý tộc bị hại trừng trị.
Việt quốc pháp luật với bình dân vẫn có bảo vệ tương đối, nhưng đối với đám người đặc biệt, trên cơ bản sẽ không xem mạng người là quan trong.
Thẩm Lãng tiến đến trước mặt ả điếm, thản nhiên nói:
- Con người của ta đối với đàn bà cũng có chút khoan dung, cho nên ta cuối cùng không thể nhìn ngươi bị mấy chục ăn mày cùng kẻ lang thang đầu đường xó chợ giày vò đến chết.
Thẩm Lãng hạ lệnh Kim Hối nói:
- Đánh! Đừng đánh chết, chỉ cần đánh tàn phế tứ chi của nàng ta thôi!
- Vâng. - Kim Hối đáp.
Thế là, Thẩm Lãng giơ lên thật cao gậy gỗ, nhìn Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên, còn có Liễu Vô Nham nói:
- Là các ngươi để ta đánh đó nha, ta đây không tính là trái với luật pháp đi?
Khuôn mặt của Trương Tấn vừa sưng phồng vừa co giật.
- Ta đánh thiệt nha...
- Ta đánh thiệt nha...
Đủ thứ trên mặt co giật một hồi, con mẹ nó ngươi mau đánh đi, đừng nói nhảm nữa.
Thẩm Lãng nhặt lên hai cục gạch, đệm ở trên đùi Từ quản gia, hình thành một điểm tựa.
- Ngoan, đừng nhúc nhích à nha!
Tiếp đó.
Thẩm Lãng chợt đập xuống một gậy, dùng hết khí lực được ăn vợ yêu trong mơ.
- Răng rắc...
Hai xương đùi Từ quản gia rõ ràng bị đập gãy!
...