Phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Tên đại thái giám ngạo mạn đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Chờ cánh cổng lâu đài phủ Bá Tước mở rộng ra, tiếp đó Bá tước Huyền Vũ dẫn đầu người một nhà thật chỉnh tề đến đây quỳ nghênh.
Nhưng mà khi cổng chính mở ra.
Thế nhưng đi ra cũng chỉ có hai người.
Một là phu nhân phủ Bá Tước Huyền Vũ Tô Bội Bội, hơn nữa bà ta mặc thứ gì đây hả?
Trang phục quyết đấu?
Còn có một là thế tử Kim Mộc Thông, lúc này hình dạng như xuất hồn bay ra ngoài, miệng lẫn tay dính đầy mực tàu.
Đã sớm nghe đồn thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông là phế vật, nhưng không phải người ngu.
Nhưng cái thằng mập trước mắt này, rõ ràng chính là thằng ngu đầu óc có vấn đề.
Đại thần Kim Mộc Thông viết quá nhập tâm, lúc suy nghĩ, bản năng liền liếm bút, kết quả là miệng đầy mực.
Lấy tay lau sơ thì tay đen thui luôn.
Đại thái giám nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bá Tước Huyền Vũ đây là đang coi khinh ta à? Đây chính là thánh chỉ quốc quân, Bá tước Huyền Vũ đâu rồi? Vì sao không đến tiếp chỉ à?
Tô Bội Bội nói:
- Phu quân của ta không có ở đây.
Vốn là bà phải nói là “ngoại tử” (*) nhưng Tô Bội Bội không thích cái từ nho nhã này.
(*) cũng có nghĩa là chồng/phu quân nhưng mang nghĩa trang trọng hơn.
Đại thái giám nói:
- Đi đến chỗ nào? Bảo ông ta đến tiếp chỉ.
Tô Bội Bội đáp:
- Đi đến đảo Vọng Nhai.
Mắt của đại thái giám run lên, lóe lên một chút ánh sáng tham lam.
Không đơn giản, ngay cả ông ta cũng nghe qua đảo Vọng Nhai.
Có thể thấy được việc họ Kim phát hiện mỏ vàng siêu cấp, đã truyền đi bừng bừng khí thế, ngay cả vương cung cũng biết được.
Nhưng mà dù cho biết rồi cũng không có cách nào.
Đây là tài sản phong thần, lấy tư cách quốc quân cũng không thể xuất thủ cướp giật đi, vậy tướng ăn không tránh khỏi quá khó coi.
Bá tước Huyền Vũ không ở đây, đại thái giám cũng sẽ không tiến vào lâu đài.
Đổ không phải là bởi vì nguyên nhân cô nam quả nữ, Tô Bội Bội này dù cực đẹp, nhưng ông ta cũng nào có cái đó đâu.
Mà là chủ nhân không ở đây, quy cách tiếp đãi cũng không đủ, tiến vào lâu đài liền không có ý nghĩa.
- Quốc quân có chỉ, thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông quỳ nghênh.
Tên béo ở lì trong nhà vốn đang xuất hồn bay ra ngoài, gã đang cấu tứ kịch bản? Ta phải biến thành đại văn hào, những chuyện khác đều đừng quấy rầy ta.
Cái gì là thiên tài?
Kim Mộc Thông ta đây dùng hết thời gian ăn cơm đi ị đều suy nghĩ kịch bản. Từ sau khi viết tiểu thuyết, ngay cả chuyện vui sướng nhất trong ngày cũng kiêng luôn. Trên thế giới này chuyện vui sướng nhất là viết văn.
- Thế tử Kim Mộc Thông tiếp chỉ. - Đại thái giám cao giọng nói:
- Thế tử, ngươi bất mãn với chúng ta à?
Kim Mộc Thông lúc này mới hoảng hốt, ngẩng đầu lên nói:
- Hả? Cái gì? Kết thúc rồi sao?
Đại thái giám vốn tức giận, nhưng là thấy đến tên béo ở lì trong nhà biểu lộ hình dạng thiểu năng, tức khắc cũng bất đắt dĩ.
Ta và một kẻ ngu si phân cao thấp cái gì, ngược lại đánh mất thể diện.
- Thế tử Kim Mộc Thông tiếp chỉ.
Lần này Kim Mộc Thông hết hồn, gần như muốn vãi tè cá mè.
Cho ta ý chỉ?
Kim Mộc Thông ta đây không phải không khí à?
Ta ở trước mặt cha mẹ cũng là không khí, ở trước mắt quốc quân càng có vẻ giống không khí hơn nữa.
Vì sao quốc quân sẽ cho ta ý chỉ hả? Ta rất sợ hãi đó nha.
Tiếp đó, gã nhìn khắp xung quanh.
Anh rể thì sao? Ảnh ở nơi nào? Ta bây giờ phải làm gì.
- Quỳ xuống. - Bên cạnh Tô Bội Bội nhắc nhở.
Kim Mộc Thông quỳ thẳng xuống.
Đại thái giám nói:
- Lệnh thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông vào Quốc Tử Giám đọc sách, trong vòng ba ngày phải chuẩn bị hoàn tất, không được có bất kỳ chậm trễ nào!
Đồng dạng không có khâm thử.
Thánh chỉ thế giới này, kỳ thực chỉ có hoàng đế đế quốc Đại Viêm mới có tư cách dùng hai chữ "khâm thử ".
Nhưng mà quốc quân rất nhiều quốc gia cũng sẽ dùng, nhưng chỉ có ở thánh chỉ trọng đại mới có thể dùng, biểu hiện ra sự trịnh trọng của quốc quân.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cho phủ Bá Tước Huyền Vũ mấy đạo thánh chỉ trong đó cũng không có hai chữ "khâm thử ", hoàn toàn biểu hiện ra thái độ của mình.
Sau khi nghe được ý chỉ đó, Bá tước phu nhân Tô Bội Bội ngây người.
Kim Mộc Thông càng không biết làm sao.
Quốc quân bảo ta vào Quốc Tử Giám đọc sách? Hơn nữa ba ngày sau nhất định phải xuất phát.
Đây, đây là ý gì hả?
Ta nên làm cái gì bây giờ hả?
Tỷ phu ơi, tỷ phu đang ở đâu hả?
- Tiếp chỉ đi. - Đại thái giám thản nhiên nói.
Kim Mộc Thông tiến lên, tiếp nhận ý chỉ.
- Thế tử, chuẩn bị một chút, ba ngày sau theo ta vào kinh đô. - Đại thái giám nói.
Kim Mộc Thông hỏi:
- Cái gì? Cùng đi với ông ấy à?
Đại thái giám nói:
- Ta tự mình hộ tống thế tử vào kinh đô, chẳng lẽ thế tử còn có cái gì không hài lòng à?
- Không có, không có. - Kim Mộc Thông lắc đầu nói.
Tiếp đó, đại thái giám trực tiếp đi.
- Chúng ta sẽ chờ ở ngay phủ Thành chủ Huyền Vũ.
Sau khi đại thái giám đi, Kim Mộc Thông sợ hãi nói:
- Mẹ ơi, con nên làm cái gì bây giờ hả? Con không muốn đi, conkhông muốn rời khỏi nhà, con không muốn xa cha mẹ với tỷ phu đâu.
Tên mập từ nhỏ đến lớn cũng không có rời nhà.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có khuyên bảo:
- Yên tâm, tỷ phu con sẽ trở về thật nhanh, nó nhất định có biện pháp mà.
...
Bến tàu quận Dương Vũ.
- Cục cưng, ta... ta đã ngủ với cô gái khác rồi.
Sau khi Mộc Lan nghe được lời Thẩm Lãng nói, tức khắc toàn bộ thân thể trở nên cứng đờ, hoàn toàn sững sờ.
Thẩm Lãng vội vàng ôm nàng, nói dịu dàng:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...
Bình thường Thẩm Lãng miệng lưỡi dẻo quẹo, mà lúc này cũng chỉ có thể nói xin lỗi, những từ khác đều nói không nên lời.
Mà Mộc Lan cũng chẳng nói được câu nào cả.
Bên cạnh Hoàng Phượng nhắc:
- Đi mau, bằng không sẽ khiến cho người hữu tâm chú ý đó.
Tiếp đó, Mộc Lan giống như cái xác không hồn, rời khỏi bến tàu.
Nàng cưỡi ngựa không được.
Vẫn là Hoàng Phượng đánh xe ngựa, Mộc Lan cùng Thẩm Lãng đều ở bên trong xe ngựa này.
Thẩm Lãng dịu dàng ôm vợ, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của nàng, hôn mắt, mũi, lỗ tai, vuốt ve cổ của nàng.
- Cục cưng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Ước chừng qua một lúc lâu.
Nước mắt trên mặt Mộc Lan mới rơi xuống.
Ngay sau đó nàng đau khổ khóc thành tiếng.
Nghe tiếng khóc đó, phía ngoài Hoàng Phượng thoáng thở dài một hơi.
Khóc lên là tốt rồi.
Nhưng mà cái tiếng khóc này, cũng làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ.
Đàn ông trong thiên hạ không có một người nào tốt, sau này ta nhất định không cưới. Tuyệt đối không.
Mộc Lan không ngừng được nước mắt, cũng không ngừng khóc được.
Mộc Lan luôn luôn khóc, luôn luôn khóc.
Khóc đến nỗi thở không được, khóc đến mức hai con mắt đều hoàn toàn sưng đỏ.
Khóc đến nước Thẩm Lãng đều phải tan nát.
Hắn thực sự hận không thể để nương tử đánh hắn một trận đã đời, cũng không muốn Mộc Lan khóc đau lòng như thế.
- ...
Cuối cùng, bàn tay trắng như phấn Mộc Lan gõ xuống sau lưng Thẩm Lãng.
Thế nhưng lực đạo càng lúc càng nhỏ, một chút cũng không đau.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, nàng cứ đánh chết ta, đánh chết ta đi, nàng hãy nói chuyện đi, nàng nói chuyện có được hay không?
Mộc Lan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, khóc ròng nói:
- Cô gái kia là ai? Không phải Từ Thiên Thiên chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Là Cừu Yêu Nhi.
Mộc Lan hỏi:
- Chàng không phải chủ động, nhất định là nàng ép buộc chàng đúng hay không?
Thẩm Lãng kinh ngạc, mặc dù sự thực là đúng là vậy, nhưng hắn không có thể diện gật đầu nói phải.
- Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy. - Kim Mộc Lan vừa khóc, vừa cắn răng nghiến lợi nói:
- Thiếp muốn giết ả, Cừu Yêu Nhi, thiếp nhất định phải giết ả. Nhất định là ả ép chàng, thiếp tuyệt đối không tin chàng thực sự làm chuyện có lỗi với thiếu.
Bây giờ Thẩm Lãng rốt cuộc biết, là bất kỳ đàn ông nào vượt quá giới hạn, vợ không đánh chồng, luôn luôn đi xé tiểu tam.
Tiếp tục, Kim Mộc Lan đang nâng khuôn mặt Thẩm Lãng, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu.
Rồi lại nhìn sâu vào mắt hắn.
Nàng tin tưởng vững chắc mình và phu quân yêu nhau.
Nàng tin tưởng vững chắc phu quân thích mình nhất, nàng muốn cảm nhận điều đó từ trong mắt.
Nếu như nhìn không thấy, vậy tất cả đều dừng lại.
Thế nhưng nàng nhìn thấy.
Trong mắt của Thẩm Lãng tràn đầy thâm tình, hổ thẹn, thậm chí còn có một chút đau khổ.
Đây không phải là diễn xuất, mà là thật, lúc này bất luận ngôn ngữ nào đều khó khăn hình dung tình ý của Thẩm Lãng cùng với Mộc Lan.
Mộc Lan chợt hôn lên.
Đặc biệt hung mãnh, gần như là dạng hôn đến mức ngạt thở.
Tiếp đó đưa tay lột quần áo Thẩm Lãng và lột luôn quần áo của mình.
Nàng hối hận!
Vô cùng hối hận!
Vì sao phải theo đuổi cái nghi thức cảm xúc vô nghĩa kia chứ.
Chỉ cần làm sớm một chút, cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Bây giờ được rồi.
Lần đầu của phu quân đã bị người ta cướp đi.
Nàng một khắc đồng hồ đều không bằng.
Nàng lập tức sẽ phải có phu quân.
Phu quân bị người ta cường bạo không tính là mất trinh, lần đầu tiên của hắn vẫn còn.
Kim Mộc Lan ta đây bây giờ muốn.
Thẩm Lãng phát hiện, nương tử của hắn cũng là một con thú cái.
Trình độ điên cuồng như vầy cũng gần như Cừu Yêu Nhi.
Chỉ bất quá Cừu Yêu Nhi, hoàn toàn là bởi vì dược lực.
Mà nương tử hoàn toàn bởi vì tình cảm.
- Thiếp bây giờ sẽ phải ăn chàng, thiếp muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Mộc Lan vừa khóc, vừa hôn, vừa hô.
Mà lúc này, bên ngoài Hoàng Phượng đang đánh xe da đầu từng đợt tê dại.
Ca à, vì sao phải giao cái chuyện xui xẻo này giao cho muội hả?
Muội bây giờ thật sự muốn chết.
Có một tra nam ngoại tình, nương tử hắn chẳng những không đánh, hơn nữa còn phải ngủ với hắn.
Thế giới quan của ta đều bị lật đổ.
Ta có nên tin tưởng tình yêu, hay là không nên tin tưởng.
Nàng rõ ràng thật không ngờ.
Tiểu thư phủ Bá Tước Huyền Vũ Kim Mộc Lan lá gan chẳng những to, đã vậy còn quá cuồng dã.
Nơi này chính là đi trên đường lớn. Nơi này chính là xe ngựa.
Các ngươi cứ làm chuyện như vậy sao?
...
Một lát sau, bên trong xe ngựa yên tĩnh lại.
Không phải Thẩm Lãng không còn dùng được, mà là Mộc Lan ngừng lại.
Dĩ nhiên không phải nàng ngừng bởi vì hối hận.
Mà là thấy được thương thế trên người Thẩm Lãng, vô cùng thê thảm.
Tức khắc nàng đau lòng đến muốn mạng, cho nên ngừng lại, không có tiếp tục, nếu không phu quân sẽ thụ thương càng nặng.
Nhẹ nhàng mà nằm ở trên người Thẩm Lãng, dịu dàng hôn lên mỗi một vết thương trên người của hắn, mỗi một tấc cũng không có buông tha.
- Đau không? - Mộc Lan hỏi thật dịu dàng.
Thẩm Lãng đáp:
- Bị bỏ thuốc, lúc đó cũng không cảm thấy đau.
Mộc Lan một lần nữa nằm ở trong lòng Thẩm Lãng, hôn vị trí trái tim của hắn.
Cừu Yêu Nhi, ta nhất định phải giết ngươi.
Ta xin thề, ta nhất định phải giết ngươi.
Ta biết bản thân Kim Mộc Lan ta đây võ công không bằng ngươi, thế nhưng từ hôm nay trở đi ta muốn điên cuồng luyện võ.
Sẽ có một ngày, võ công của ta vượt qua ngươi, tiếp đó giết chết ngươi.
Ta nên vì phu quân báo thù rửa hận, ngươi lại đè phu quân của ta bị thương thành như thế, ngươi còn cưỡng ép bôi bẩn hắn.
- Phu quân, chàng hãy quên chuyện này đi, chúng ta hãy quên chuyện này đi.
- Hơn nữa chàng là nam nhân, ả là nữ nhân, xét đến cùng vẫn là chàng chiếm tiện nghi.
- Sau này không cho phép có khúc mắc, không cho phép có khúc mắc.
- Ngày lành chúng ta còn dài mà.
- Hơn nữa chàng yên tâm, thiếp sau này sẽ rất dịu dàng, tuyệt đối sẽ không thô bạo như thế, chàng tuyệt đối không nên có bóng ma trong lòng với loại chuyện này. Loại chuyện này kỳ thực rất mỹ diệu, Cừu Yêu Nhi là một cầm thú, cho nên những gì ả làm không phải thật đâu.
- Phu quân, chàng tại sao khóc hả?
Mộc Lan nhịn không được đưa tay đi lau nước mắt Thẩm Lãng.
Thế nhưng nàng càng lau, Thẩm Lãng khóc càng nhiều hơn.
Thế là, Mộc Lan lại cùng khóc.
Nương tử, nàng đừng như vậy, nàng càng làm vậy ta càng có vẻ cặn bã hơn.
Thẩm Lãng rõ ràng có chết cũng không tưởng tượng nổi, chuyện sẽ phát triển đến nước này.
Mộc Lan lại cảm thấy hắn bị tổn thương thật lớn, hơn nữa còn sợ hắn có bóng ma trong lòng, ngược lại để an ủi hắn.
Tiếp đó, vợ chồng son khóc thành một đám.
Thẩm Lãng là bởi vì Mộc Lan quá tốt mà khóc, bởi vì hổ thẹn mà khóc.
Mộc Lan thì là bởi vì phu quân gặp chuyện đáng sợ mà khóc.
...
Mộc Lan cùng Thẩm Lãng không có trực tiếp về nhà.
Hơn nữa ở bên ngoài ở một đêm, Thẩm Lãng liền có vẻ không chật vật như vậy, cũng sẽ không để mẫu thân lo lắng.
Đương nhiên nàng phái người sớm về nhà, nói cho mẫu thân và Kim Mộc Thông, Thẩm Lãng đã không sao.
Qua một ngày sau, Thẩm Lãng cùng Mộc Lan mới trở lại phủ Bá Tước.
Lúc này Thẩm Lãng, đã khôi phục trạng thái tiêu sái hồi trước.
Giống như tất cả những chuyện đã xảy ra ở thành Nộ Triều đều không có phát sinh, vết thương trên người cũng dùng quần áo che dậy rồi.
Biểu cảm của Mộc Lan có một chút mất tự nhiên, thế nhưng thái độ với Thẩm Lãng lại thêm dịu dàng, lại thêm quấn quít.
Sau khi về nhà.
Thẩm Lãng lập tức thu được một tin tức kinh người.
Quốc quân hạ chỉ, để Kim Mộc Thông đến Quốc Tử Giám đọc sách?
Rõ ràng buồn cười!
Lúc trước phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp gặp tai họa ngập đầu, Ngũ vương tử Ninh Chính quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm, quốc quân mới miễn cưỡng đồng ý để Kim Mộc Thông đến Quốc Tử Giám đọc sách, xem như là cho gia tộc họ Kim lưu một gốc rễ.
Thế nhưng đồng ý là một chuyện, từ đầu đến cuối không có chứng thực.
Hơn nữa tháng thời gian trôi qua, ý chỉ của quốc quân cũng không có xuống.
Mà phủ Bá Tước Huyền Vũ mới vừa trả sạch nợ nần, mới vừa tuôn ra phát hiện một mỏ vàng lớn, mắt thấy bừng bừng khí thế, ý chỉ của ngươi liền xuống.
Lúc này tuyển Kim Mộc Thông tiến vào Quốc Tử Giám đọc sách, đây không phải là xem như con tin à?
Nhưng Kim Mộc Thông nếu không đi.
Đó chính là kháng chỉ!
Bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ có năng lực kháng chỉ à?
Không có!
Chiến lược Cách Biển Làm Vua trướ ckhi thành công, gia tộc họ Kim không có bất kỳ tư cách cùng quốc quân cò kè mặc cả.
Cũng không có bất luận năng lực gì để chống lại quốc quân.
Chỉ có thành công cướp đoạt thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu sau, gia tộc họ Kim mới có quyền chủ động.
Hơn nữa nếu như Kim Mộc Thông không đi, ngược lại sẽ để kế hoạch Thẩm Lãng có chút kẽ hở.
Thế thử phủ Bá Tước Huyền Vũ thế tử vào Quốc Tử Giám đọc sách là chuyện tốt, ngươi vì sao không đi? Chẳng lẽ nhà ngươi có ý đồ khác à?
Những thế tử nhà quý tộc lâu đời khác đều vào kinh đô đọc sách, đây rõ ràng là vinh dự to lớn.
Còn sự thật như thế nào, đại đa số thế tử quý tộc lâu đời đều từng ở Quốc Tử Giám đọc sách.
Vì sao chỉ Kim Mộc Thông không có?
Bởi vì quốc quân không thích Tô Bội Bội, từ khi bà nói một câu hổ dữ không ăn thịt con xong, phàm là vương tộc có đại sự gì, gia tộc họ Kim trực tiếp phái người tặng quà được, bản thân không cần tiến vào kinh đô.
Quốc quân cũng không thích lắm nhìn thấy các ngươi cho lắm.
Bây giờ để Kim Mộc Thông đi Quốc Tử Giám, các ngươi còn không cảm ơn chảy nước mắt?
Thẩm Lãng nheo mắt lại, bắt đầu nghĩ biện pháp.
Mà đúng lúc này, Kim Mộc Thông bỗng nhiên nói:
- Tỷ phu, đệ muốn đi, đệ sẽ đi kinh đô.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội hết hồn nói:
- Không được, con không thể đi. Con vốn quá thật thà, kinh đô phức tạp như thế, sau khi đi nhất định sẽ bị ăn hiếp chết.
Hơn nữa hai ngày này tên mập đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày, luôn miệng nói không đi kinh đô, vẫn chờ anh rể trở lại cứu gã.
Mà lúc này, tên đại thái giám vẫn còn phủ Thành Chủ chờ, sau này sẽ phải vào kinh đô.
Nếu Kim Mộc Thông không đi, đó chính là kháng chỉ.
Kim Mộc Thông nói:
- Mẹ, từ nhỏ đến lớn con vẫn luôn ở dưới cánh chim mọi người lớn lên, mọi người bảo vệ con thật sự quá tốt. Còn có tỷ phu, trong nhà mặc kệ đại sự gì, cũng phải để cho con ở bên cạnh dự thính, chính là muốn để con học tập. Con là một thằng ngu, nhưng con dù sao cũng là thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ, con cũng phải cống hiến cho gia tộc.
- Bây giờ là nhà của chúng ta thời khắc mấu chốt, chiến lược đảo Vọng Nhai đã đến tối cao trào, tỷ phu đã giăng sẵn thiên la địa võng rồi, sẽ chờ kẻ địch tre già măng mọc tới nhận lấy cái chết mà thôi.
- Chiến lược Cách Biển Làm Vua của Thành Nộ Triều, cũng lập tức sẽ phải mở ra, không thể có một chút sơ hở.
- Chỉ có bắt thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu, gia tộc chúng ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ tân chính, mới có thể chân chánh ổn định và hoà bình lâu dài. Vì mục đích này, tỷ phu đều có thể mạo hiểm đi thành Nộ Triều, tại sao con không thể đi kinh đô.
- Con là thế tử, con không thể ngồi mát ăn bát vàng. Con không có bản lãnh khác, nhưng lúc này con đi Quốc Tử Giám chính là cống hiến lớn nhất đối với gia tộc.
- Cho nên, con muốn đi!
- Tỷ phu, chờ đến khi chúng ta hoàn thành chiến lược thành Nộ Triều, tỷ phu nhất định sẽ vào kinh đô nhận đệ về nhà đúng không?
...
Vùng biển xung quanh đảo Vọng Nhai.
Đã hiện đầy chiến thuyền gia tộc họ Kim, bất luận đội thuyền nào một khi tới gần đảo Vọng Nhai trong vòng năm dặm, liền sẽ phải chịu cảnh cáo.
Nếu còn không rời đi, chiến thuyền họ Kim liền sẽ trực tiếp phát động công kích.
Lúc này!
Xuất hiện mười chiếc thuyền lớn của hải tặc, trùng trùng điệp điệp hướng đảo Vọng Nhai nhào tới.
Kim Sĩ Anh dẫn đầu mấy chiếc chiến thuyền nghênh đón, rống to:
- Nơi này là vùng biển của gia tộc họ Kim chúng ta, bất luận đội thuyềnnào không được đến gần, bằng không giết chết bất luận tội, lập tức thối lui, lập tức lui đi!
Tức khắc, trên chiến thuyền gia tộc họ Kim, mấy cây nỏ lớn giương ra.
- Ha ha ha ha ha...
Một trận cười như điên truyền đến.
Cừu Kiêu đi lên boong tàu.
Trực tiếp móc ra cái thứ kia tiểu ra ngoài biển rộng.
- Các ngươi đây là đưa thuyền gì lên hả? Đây là chiến thuyền à? Đây rõ ràng là món đồ chơi con nít mà? - Cừu Kiêu chỉ vào phía sau nói:
- Đây mới gọi là chiến thuyền, gia tộc họ Kim các ngươi xem như là xong đời, mấy thứ rác rưở đều lôi ra tới làm bảo bối.
Thực ra lời của tên này nói quả thật chẳng sai.
Chiến thuyền của phủ Bá Tước Huyền Vũ nếu so với chiến thuyền Vua Hải Tặc, thật là chả có vai vế gì.
Không chỉ thuyền không nhiều bằng, hơn nữa cũng chẳng lớn bằng Vua Hải Tặc.
Tóm lại sức chiến đấu ngoài khơi, gia tộc họ Kim cùng so với Cừu Thiên Nguy hoàn toàn là đống cặn bã, thậm chí ngay cả tư cách đánh một trận cũng không có.
Mặc dù bây giờ trên mặt biển, các chiếc thuyền phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua bốn năm mươi chiếc, mà Cừu Kiêu chỉ dẫn theo mười chiếc.
Nhưng nếu quả như thật sự đánh nhau.
Mườ chiếc chiến thuyền của Cừu Kiêu tất thắng không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là thắng đè bẹp, không có một chút điểm lo lắng.
Không có biện pháp, chiến thuyền thành Nộ Triều là chuyên vì hải chiến, vì cướp bóc mà thành, không chỉ trọng tải lớn, hơn nữa vững chắc nhiều lắm, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.
Mà chiến thuyền gia tộc họ Kim, căn bản chính là vì vận hàng, cần thời điểm chiến đấu mới tạm thời gắn thêm mấy mấy cây nỏ lớn ở phía trên.
Bởi vì thuyền nhỏ, cho nên nỏ cũng không lớn, tầm bắn gần, lực sát thương cũng nhỏ.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Cừu Kiêu rống to một tiếng.
Tức khắc, nỏ lớn trên mười chiếc chiến thuyền hải tặc trên mở, số lượng vượt xa phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mấy nghìn tên hải tặc chợt giương cung cài tên, hơn nữa còn là hỏa tiễn.
Chỉ cần Cừu Kiêu ra lệnh một tiếng, có thể vạn mũi tên hợp kim phát ra, cho chiến thuyền gia tộc họ Kim mang đến tai họa ngập đầu.
- Cừu Kiêu ta đây muốn lên đất liền đảo Vọng Nhai, ai dám ngăn trở, giết chết bất luận tội!
- Ta là thiếu chủ thành Nộ Triều, ta là con của Vua Hải Tặc, ai dám ngăn cản ta?
- Người nào dám cản ta thì chết!
Quả nhiên, phủ Bá Tước Huyền Vũ chiến thuyền không dám ngăn trở.
Cừu Kiêu nghênh ngang lái mười chiếc chiến thuyền hải tặc vào bến tàu đảo Vọng Nhai.
Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu nhảy xuống, trực tiếp rơi vào bến tàu phía trên, nâng lên loan đao, hét lớn:
- Bại tướng dưới tay ta ở nơi nào? Bá tước Kim Trác ở nơi nào? Tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng ở nơi nào? Tiểu nương tử Kim Mộc Lan ở nơi nào? Mau tới bái kiến Vua Hải Tặc nhỏ!
- Kim Trác? Thẩm Lãng? Nghe nói đảo Vọng Nhai phát hiện một mỏ vàng lớn, thật hay giả? Vội vàng mang ta đi xem! Bây giờ lập tức lập tức!
Bá tước Kim Trác xuất hiện.
Gặp được bóng dáng Cừu Kiêu, trong lòng ông thở dài một hơi.
Quả nhiên như là Lãng nhi sở liệu.
Cừu Kiêu tới nơi.
Tên này quả nhiên đi tìm cái chết.
Không chỉ có chính gã tới nơi, hơn nữa còn đưa tới mấy nghìn tên hải tặc, mười mấy chiếc đại chiến thuyền.
Nhưng mà, thực sự muốn giết chết toàn bộ hai nghìn hải tặc này sao? Giam cầm được toàn bộ số chiến thuyền này à?
Cuối cùng, cầm mấy nghìn cái đầu người đưa đến trước mặt Cừu Thiên Nguy?