Có người sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao lúc trước quốc quân hạ chỉ giết cả nhà Dư Phóng Chu, lại cho tới bây giờ còn chưa có giết?
Bởi vì lúc đó là hừng đông, mà lúc này mới buổi trưa.
Tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chỉ mới đi tới mấy canh giờ mà thôi.
Loại chuyện nhỏ này lại không cần Hắc Thủy Đài đi làm, trực tiếp một đường khẩu dụ cho Đại Lý tự bắt người, tiếp đó xử phạt mức cao nhất theo pháp luật là tử hình cũng được.
Mà hôm nay Đại Lý tự vẫn còn đi đúng quy trình mà.
...
Dư Phóng Chu đã chết, vợ của gã - Trần thị cũng đã chết.
Tử trạng hết sức thê thảm vô cùng.
Đương nhiên, dù cho bị rót đỉa vào mồm cũng sẽ không bị chết nhanh như vậy.
Là Thẩm Lãng phái người sớm đi xử lý tính mạng hai người.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết thê lương này thực sự quá mức làm người ta sợ hãi.
Thật sự là quá thảm rồi.
Mà huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa trực tiếp nằm liệt phía trên đất không đứng dậy nổi.
Lúc này, gã đã hoàn toàn ấn tượng khắc cốt ghi tâm với sự độc ác của Thẩm Lãng, có thể vĩnh viễn không thể nào quên.
Thẩm Lãng ở trước mặt gã ngồi chồm hổm xuống, chậm rãi nói:
- Vương đại nhân, ngài không những tự kháng chỉ, hơn nữa còn mang theo hơn một nghìn binh sĩ tới kháng chỉ? Có ý gì?
Vương Khải Khoa ngồi ở đất, chỉ vào Thẩm Lãng run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi hại ta!
- Ngươi ngu xuẩn như vậy, ta không động tay chơi ngươi cũng cảm thấy thật ngại quá. - Thẩm Lãng vỗ khuôn mặt của gã nói:
- Suy nghĩ thật kỹ như thế nào vượt qua cửa ải này đi!
Lòng bàn tay của Thẩm Lãng vỗ vào mặt Vương Khải Khoa, cái trước còn nặng hơn cái sau.
- Bốp bốp...
Mà lúc này cái tên huyện lệnh Vạn Niên này hoàn toàn không dám chống lại.
Thậm chí đầu óc cả người đều hồn vía lên mây, nơm nớp lo sợ.
Đúng vậy, ta nên làm sao vượt qua cửa ải này?
Như thế nào vượt qua cửa ải này được vậy?
...
Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông, Lê Chuẩn công công đi tới trong nhà Dư Phóng Chu.
Lúc này, hai cô bé đáng yêu đang dùng cơm.
Cô chị đang húp cháo, cái miệng nhỏ nhắn nói rù rì:
- Ăn thịt, ăn thịt...
Bé em đang ở chỗ này húp cháo gạo.
Một người đàn bà trung niên luống cuống tay chân bón cháo cho hai cô bé này.
Mẹ của Dư Phóng Chu ăn cơm chậm rãi ung dung, ánh mắt nhìn phía hai cái cháu gái tràn đầy chán ghét khó ưa.
Bồi thường tiền hàng!
Cũng là bồi thường tiền hàng!
Lần này con trai Dư Phóng Chu hại Kim Mộc Thông xong xuôi, là có thể làm quan.
Đến lúc đó, để con trai cưới vợ bé.
Thậm chí đơn giản bỏ con ả Trần thị kia, tái giá một người vợ khác, sinh hạ hai đứa con trai mập mạp nối dõi tông đường.
Trần thị đã không sạch sẽ, nơi nào phân phối cho nhã lão Dư gia làm con dâu hả?
Đương nhiên, ngày đó để Trần thị đi hại Kim Mộc Thông cũng là mẹ của Dư Phóng Chu đáp ứng.
Vì tiền đồ con trai, hi sinh một đứa con dâu coi là cái gì hả?
Cái thằng mập Kim Mộc Thông cũng rõ ràng ngu xuẩn, ngay cả đồ ngu béo núc kia còn có thể làm đại quý tộc?
Vậy con trai Dư Phóng Chu của ta dựa vào cái gì không thể làm đại quan?
Lúc này, Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông đi đến.
Lê Chuẩn công công đứng ở bên ngoài.
Hai cái cô bé gặp được Kim Mộc Thông xong xuôi, tức khắc hưng phấn kêu nhao nhao lên.
Trong đó cô bé mới hai tuổi kia dang hai cánh tay, muốn cho Kim Mộc Thông ôm một cái.
Có vài người bẩm sinh đã được con nít thích, ví như tên mập, hình dạng vô hại cho cả người lẫn vật.
- Ôm một cái...
- Thục thử (*) ôm một cái...
(*) 2 đứa con gái của Dư Phóng Chu còn ngọng nghịu, thay vì kêu “thúc thúc” (shū shu/có nghĩa là chú) lại kêu là “thục thử” (shǔ shú/có nghĩa là cao lương)
Mẹ của Dư Phóng Chu nhìn thấy Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông, không khỏi biến sắc.
- Ngươi không phải ở trong đại lao à? Làm sao đi ra? Ngươi vượt ngục à?
- Nhanh đi báo quan, nhanh đi báo quan, bắt bọn này lại!
Quả nhiên có mẹ, mới có con, mụ già này cũng ác độc như vậy.
Kim Mộc Thông tiến lên, một tay ôm hai bé gái vào trong ngực.
Tiếp đó một giây sau, cái mặt béo mập của gã bị hai cái tay nhỏ vặn vẹo, ra sức lôi ra ngoài tán dóc.
Hi hi hi hi!
Hai cái cô bé cao hứng cười khanh khách.
Chúng cùng với Kim Mộc Thông đã không chỉ một ngày giao tình.
Lúc trước Dư Phóng Chu vì lấy lòng Kim Mộc Thông, thường xuyên mang hai cô bé đi Quốc Tử Giám tìm gã.
Gã mập cùng hai cô bé này đã rất thân.
Tên mập nhìn cũng chẳng thèm ngó đến mẹ Dư Phóng Chu trực tiếp ôm hai nha đầu này đi ra.
Thẩm Lãng nhìn mẹ của Dư Phóng Chu một cái, cất giọng thản nhiên:
- Con trai ngươi đã chết, con dâu cũng đã chết, ngươi cũng nên ra đi được rồi.
Mụ già sắc mặt kịch biến, cất giọng run rẩy:
- Không thể nào, không thể nào, ngươi đang nói láo! Con trai của ta lập tức sẽ phải làm quan, phía trên chúng ta có người, phía trên chúng ta có người...
Thẩm Thập Tam tiến lên, móc ra một sợi dây, siết cổ mụ già lại.
Mẹ Dư Phóng Chu vùng vẫy.
- Trên chúng ta có người...
- Trên chúng ta có người...
Một lát sau, mụ chết đi!
...
Bên trong biệt viện họ Kim!
Tiểu Băng ra sức nịnh hót lấy lòng công chúa Ninh Diễm, không ngừng thăm dò sở thích của nàng.
Ninh Diễm cảm giác được sự khát khao con cái của tiểu Băng.
Thế là, liền ra sức tám chuyện về trẻ con.
Đứa bé trong bụng của nàng rõ ràng mới hai tháng, nhưng quả thực được nàng miêu tả sống động hết sức.
Công chúa cọp cái được một phen hâm mộ.
Mà Đại Ngốc ở bên trong phòng khách ngồi suốt một hồi, cảm thấy được không được tự nhiên, thế là đơn giản chạy ra bên ngoài sân, ngồi chồm hổm ngó kiến.
Thẩm Lãng còn chưa có vào cửa, Đại Ngốc liền nghe được, hưng phấn mà đi ra ngoài đón.
- Nhị Ngốc, ta đến, ta đến nè!
- Nhị Ngốc, ta nhớ ngươi lắm.
- Sư phụ có việc nên để ta ngay cổng kinh thành, ta liền đến tìm ngươi đó.
- Sư phụ nói tìm cho ta một người vợ, để ta đi ra mắt? Cái gì là ra mắt hả?
Gã lại lặp lại những câu nói này một lần nữa.
Thẩm Lãng nghe được thanh âm này, tức khắc hân hoan, tiếp đó chợt vọt vào.
Phút tiếp theo, hắn đã bị Đại Ngốc ôm lấy.
- Buông ra, buông ra, sắp tắt thở rồi…
- Ngươi buông ra cho ta, xương muốn gãy...
Thẩm Lãng tức khắc kêu thảm thiết từng đợt.
Khí lực của Đại Ngốc không biết gia tăng gấp bao nhiêu lần, nhưng gã còn cho là mình cùng trước đây gần giống nhau, cho nên lúc ôm lấy Thẩm Lãng, gần như muốn bóp nát xương cốt toàn thân hắn vậy.
Đại Ngốc buông ra xong xuôi, nhìn Thẩm Lãng cười khúc khích.
Thẩm Lãng ngẩng đầu lên, lại nhón chân lên.
Là ảo giác của mình sao? Hay là Đại Ngốc nhà ngươi cao hơn thật?
Không sai, cái tên ngốc to con này lại cao hơn.
Ban đầu chỉ có hai mét mốt, bây giờ tuyệt đối vượt qua Diêu Minh (*)
(*) Diêu Minh (Yao Ming) là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association. Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 m. Khuôn mặt dở khóc dở cười của Yao Ming cũng từng là một trong những meme được ưa chuộng trên thế giới.
Cái này chắc nhanh đến hai mét ba rồi!
Hơn nữa so với trước còn muốn lại thêm lực lượng, đứng ở chỗ này giống như một tháp sắt vậy.
Thẩm Lãng lui về phía sau vài bước.
Ta không thể cùng cái tên ngốc to con này đứng chung một chỗ, bằng không thì sẽ có vẻ ta giống trẻ con, sẽ ảnh hưởng hình tượng vĩ ngạn của ta trong lòng tiểu Băng cùng Ninh Diễm mất.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nói sư phụ của ngươi đi làm việc, làm chuyện gì?
Đại Ngốc nói:
- Đi đánh nhau, còn có đi kiếm cô dâu cho ta nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Đi cùng ai đánh nhau?
Đại Ngốc nói:
- Người đó gọi là Tuyết Sơn Lão Yêu gì đó.
Lúc đầu Hoàng Phượng cảm thấy chuyện này chẳng liên quan đến mình, khi nghe cái tên đó không khỏi kinh ngạc.
Sư phụ của ngươi tại sao muốn cùng sư phụ ta đánh nhau?
Thẩm Lãng nói:
- Phượng, sư phụ của ngươi là Tuyết Sơn Lão Yêu phải không?
Hoàng Phượng gật đầu rồi hỏi lại:
- Sư phụ tên ngốc to con này là ai?
Thẩm Lãng đáp:
- Đại tông sư Chung Sở Khách.
Hoàng Phượng nói:
- À, thảo nào.
Thẩm Lãng nói:
- Sư phụ của ngươi lại tìm vợ cho ngươi? Ngươi biết nàng là ai chăng?
Đại Ngốc nói:
- Không biết, giáo sư nói là đệ tử quan môn của Tuyết Ẩn. Lẽ nào nàng cũng mỗi ngày đóng cửa cho sư phụ à?
Đại tông sư Tuyết Ẩn!
Tên này ngay cả Thẩm Lãng cũng biết!
Một trong sáu đại tông sư, nổi danh cùng Chung Sở Khách, Lý Thiên Thu, Yến Nan Phi.
Còn Tuyết Sơn Lão Yêu.
Một đỉnh cấp cường giả gần như đã chạm đến đại tông sư rồi.
Nhưng thấy quỷ chính là, ở trong bình chọn của Thiên Không Các chỉ tiêu cho Việt quốc chỉ có sáu đại tông sư.
Võ đạo của thế giới này chẳng có phân chia cấp bậc gì cả.
Cái gì võ sĩ, đại võ sĩ, võ sư nhất phẩm gì đó hoàn toàn không có!
Toàn bộ Việt quốc chỉ có danh ngạch sáu đại tông sư.
Ngươi muốn tấn chức đại tông sư?
Được rồi! Rất đơn giản, ngươi đi đánh bại một người trong đó, tiếp đó ngươi liền chiếm lấy.
Cho nên Tuyết Sơn Lão Yêu điên cuồng mà khiêu chiến sáu đại tông sư.
Đến tận bây giờ, đã khiêu chiến bảy tám năm.
Toàn bộ đều thua.
Chọn quả hồng mềm bóp, nàng cảm thấy Chung Sở Khách võ công yếu nhất, cho nên đã khiêu chiến ông ta ba lần.
Chung Sở Khách cũng siêu khó chịu,
Dựa vào bọn đại gia các ngươi.
Mỗi ngày nói ta đây là hạng chót trong sáu đại tông sư.
Làm như ta không biết xấu hổ sao?
Các ngươi chờ đó cho ta, chờ đồ đệ Đại Ngốc của ta sau khi trở nên lợi hại, sẽ tiêu diệt mỗi một người các ngươi đó.
Nhưng mà niên kỷ Đại Ngốc không nhỏ, phải tìm vợ cho nó thôi.
Đại Ngốc của ta lợi hại thế này, sau đó nhất định kà thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Cho nên vợ của nó cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm.
Phải để ý môn đăng hộ đối.
Cho nên cũng phải tìm trong đồ đệ của sáu đại tông.
Tuyết Sơn Lão Yêu?
Không nên không nên, ngươi không phải đại tông sư, chúng ta thân phận không xứng đôi, hơn nữa đồ đệ ngươi quá xấu. (Hoàng Phượng: Ta sẽ xử chết các ngươi)
Kiếm vương Lý Thiên Thu, tên ấy liền một đồ đệ, hơn nữa còn là nam.
Đao vương Yến Nan Phi? Tên này có con gái, cũng có nữ đồ đệ.
Nhưng người này quá ác, dã tâm quá lớn, còn bán mạng cho quốc quân, không thể tìm.
Chọn tới chọn lui, cũng chỉ có đại tông sư Tuyết Ẩn có một nữ đệ tử, niên kỷ gần với Đại Ngốc, chỉ lớn hơn năm tuổi mà thôi.
Cho nên đại tông sư Chung Sở Khách phải đi Đại Tuyết Sơn.
Đại Tuyết Sơn rất lớn, một bộ phận ở Việt quốc, một bộ phận ở nước Sở, một bộ phận ở Khương quốc.
Ông ta đi sang đấy cùng Tuyết Sơn Lão Yêu luận võ, vừa đi hỏi vợ cho Đại Ngốc.
Mà lúc này, Kim Mộc Thông mới yếu ớt nói:
- Tiểu Băng, ta đã trở về, Đại Ngốc, nhìn thấy ngươi vui ghê nơi.
Ta mới vừa từ trong đại lao đi ra, các ngươi thì không thể quan tâm ta một cái à?
Tiểu Băng nói:
- Thế tử, ngài ra tù rồi sao! Oa, cô bé này thật xinh!
Tiếp đó tiểu Băng xông lên phía trước, ôm hai bé gái vào ngực, yêu thích không buông tay.
Công chúa Ninh Diễm cũng nhìn sang Kim Mộc Thông rồi nói:
- A, ngươi chính là tên mập đó hả? Chính là ngươi cường bạo vợ của tên buôn sách đó sao? Không tiền đồ!
Kim Mộc Thông lắc đầu đáp:
- Ta không có, ta không có! Ta là bị Trần thị làm hại, ta mới là người bị hại.
Giận con cọp công chúa liếc mắt một cái nói:
- Vậy càng thêm không có tiền đồ.
Lúc này, Đại Ngốc bèn hỏi:
- Tam Ngốc, gì là cường bạo hả?
Kim Mộc Thông ngó Đại Ngốc một cái rồi nói:
- Bản thân ta rất nhớ ngươi, nhìn thấy ngươi cũng vô cùng kích động, thế nhưng ta bây giờ không muốn nói chuyện.
Thẩm Lãng nói:
- Thập Tam, ngươi dẫn thế tử đi tắm rửa thay y phục.
- Vâng.
Thẩm Lãng lại hướng Đại Ngốc nói:
- Đại Ngốc, võ công của ngươi luyện đến đâu rồi? Lợi hại rồi chưa?
Đại Ngốc uể oải đáp:
- Luyện không được tốt mấy, một chút củng không lợi hại. Sư phụ mỗi ngày đều mắng ta ngốc, còn nói heo còn lợi hại hơn ta.
Thẩm Lãng nói:
- Đừng nản chí, ngươi mới luyện nửa năm mà.
Đúng vậy, trước nửa năm luyện võ cũng là ở nhập môn, gần như toàn trung bình tấn.
Thẩm Lãng hỏi:
- Vậy thầy ngươi có dạy ngươi kiếm pháp gì không?
Đại Ngốc đáp:
- Không có, nói một năm sau sẽ dạy.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Vậy thầy ngươi có dạy nội công cho ngươi không?
Đại Ngốc hỏi lại:
- Gì là nội công hả?
Thẩm Lãng kinh ngạc, tức khắc chửi ầm lên.
Chung Sở Khách, ông là dạng đại tông sư gì thế?
Ông cái này cũng không dạy, cái kia cũng không dạy.
Nửa năm này trôi qua, Đại Ngốc còn cái gì đều không học được?
Như vậy nó khi nào mới có thể biến thành cao thủ đây trời.
Ta chờ không kịp rồi đó.
Đại tông sư như ông hoàn toàn dạy hư học trò.
Xem Lý Thiên Thu người ta lặng lẽ dạy nhiều như thế kia kìa.
Ông ở hạng chót trong sáu đại tông sư xem ra không phải là không có đạo lý.
Võ công của cục cưng Mộc Lan nhà ta không lợi hại, xem ra cũng là do ông dạy không được.
Ngày nào đó ta phải tranh thủ quan hệ, nhờ người để kiếm vương Lý Thiên Thu dạy cục cưng Mộc Lan của ta thôi.
Thẩm Lãng tức khắc có chút chê bai.
- Đại Ngốc, ngươi nửa năm này kiếm pháp cũng không học, nội công cũng không học, vậy ngươi học được chút gì chớ hả?
Đại Ngốc uể oải đáp:
- Ta chẳng biết gì đâu.
Thẩm Lãng nói:
- Sao ngươi không học gì mà thầy ngươi cũng yên tâm ném ngươi ở cổng kinh thành, không sợ ngươi bị người ta bán đi hay ăn hiếp sao?
Đại Ngốc giống như nhớ ra rồi đáp:
- Đúng rồi, sư phụ còn nói với ta, để ta đi tìm Ninh Khiết, cùng đánh với đồ đệ của bà ta, như thế ta đây quốc đô sẽ không có ai ăn hiếp được ta, Ninh Khiết là ai hả?
Nghe những lời này.
Công chúa cọp cái lúc đầu vốn đang ôm một đứa bé gái chơi đùa vô cùng thân thiết.
Lúc này nghe được lời Đại Ngốc nói, tức khắc chợt nhảy dựng lên.
Gì chứ?!
Đại Ngốc, ngươi lại vẫn muốn cùng ta đánh nhau luận võ?
Ngươi mới luyện nửa năm võ công, kiếm pháp cũng cũng không, nội công cũng không, còn muốn cùng ta luận võ.
Ngươi tuy rằng có thần lực bẩm sinh, thế nhưng võ công gì cũng chả biết.
Lại vẫn muốn cùng ta luận võ?
Ngươi biết ta lợi hại thật sự chỗ nào không?
Tức khắc công chúa cọp cái nhịn không được, nói thẳng:
- Đi, đi, đi đến chỗ thầy ta đây này!
- Ninh Diễm ta đây sẽ đánh một tay với ngươi, cam đoan hạ gục ngươi nhanh chưa từng có!
Tiếp đó, giận con cọp công chúa liền dắt bàn tay Thẩm Lãng đi ra ngoài, hướng trưởng công chúa Ninh Khiết tĩnh lư đi tới.
Tiểu Băng nhíu mày.
Ninh Diễm ngươi muốn cùng Đại Ngốc luận võ, làm gì dắt tay người đàn ông của ta?
Cái con đàn bà không biết xấu hổ,
Cướp đàn ông sao?
Mông ngươi lớn đặt mông có thể ngồi che nửa gian phòng, tưởng giỏi lắm à?
Công chúa Ninh Diễm do không tự chủ, vừa kéo bàn tay Thẩm Lãng đi ra ngoài vừa gào lên:
- Đi, Đại Ngốc, đi Tĩnh Lư, ta sẽ đánh với ngươi một tay!
...
Khương quốc!
Có thể một tháng trước, quốc gia này giống như bị vận rủi bao phủ.
Tình hình dịch bệnh đậu mùa bạo phát nơi này.
Mỗi ngày đều có một số đông người bị lây nhiễm.
Vua Khương là một người tuyệt đối tàn bạo, một khi phát hiện có người nhiễm bệnh đậu mùa, lập tức đốt chết rồi chôn.
Tuyệt đối không thèm chữa.
Nhất định phải dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, hoàn toàn bóp chết tình hình bệnh dịch này.
Nhưng dù cho như thế, vẫn là không khống chế được.
Bởi vì Khương quốc không có thành thị, không cách nào phong toả dân chúng lưu động.
Đối với tình hình dịch bệnh đậu mùa, toàn bộ Khương quốc đều coi nó như quỷ.
Thật là đáng sợ.
Hơn nữa cách mỗi mấy năm, sẽ phải bạo phát một lần.
Mỗi lần bạo phát, đều phải giết chết vô số người.
Đối với người nước Khương mà nói, bệnh đậu mùa căn bản không phải tật bệnh, mà là trời phạt.
Căn bản là thần từ địa ngục tới thu hoạch sinh mạng.
Cách mỗi bốn năm năm, nhất định sẽ bạo phát một lần.
Năm nay khí trời có hơi nóng một chút, cho nên tình hình dịch bệnh đậu mùa năm nay rất chi là nghiêm trọng.
Vua Khương đã lục tục giết mấy vạn người.
Nhưng vẫn là không khống chế được, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, người bị lâu nhiễm càng ngày càng nhiều.
Có chút thời điểm, vua Khương giết được chính lòng dạ ông ta cũng run rẩy.
- Thiên thần, người nước Khương chúng ta đến tột cùng đã làm sai điều gì hả? Lại muốn nghiêm phạt ta như thế?
- Đến tột cùng còn muốn chết bao nhiêu người mới có thể kết thúc vận rủi từ địa ngục này chứ?
- Nếu cứ chết tiếp nữa, Khương quốc chúng ta sẽ phải kết thúc đó!
...
Công chúa Arunana của nước Khương, cưỡi một con bò trắng xuống núi tuyết.
Nàng hết sức cường tráng mạnh mẽ, thân cao vượt qua hai mét.
Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi.
Trước kia, nàng là nữ võ sĩ mạnh nhất của cả Khương quốc.
Lúc tám tuổi, nàng cũng đã một thước bảy.
Từ đó trở đi, nàng liền theo phụ vương giết người.
Lúc mười ba tuổi, nàng liền nổi danh toàn bộ Khương quốc, được gọi là Công Chúa Địa Ngục.
Bởi vì lúc nàng mười ba tuổi, cũng đã cao một mét chín, gần như so với bất kỳ người đàn ông nào nào đều cao hơn một cái đầu.
Hơn nữa giết người như ngóe.
Mỗi người đều nói, nàng là bị nguyền rủa.
Tất cả mọi người cảm thấy cô gái bị bị nguyền rủa đột biến này, sẽ không sống quá ba mươi tuổi.
Mười năm trước, có một mỹ nhân tuyệt thế xuất hiện ở cung vua Khương, nói muốn thu công chúa Aru làm đồ đệ.
Bởi vì nàng sát khí quá nặng, nếu không dạy dỗ thật tốt, có thể sống không quá ba mươi tuổi.
Công chúa Aruana không tin, trực tiếp nhặt lên loan đao chém về phía cô gái đó.
Mười mấy võ sĩ nước Khương tre già măng mọc tiến lên, xung phong liều chết chém tới.
Nhưng mà, trang tuyệt sắc cũng chỉ dùng một ngón tay ngọc ngà, dễ dàng đánh bại công chúa Aru cùng mười mấy người võ sĩ.
Thế là, công chúa Arunana trở thành đệ tử của cô gái này.
Hôm nay đã ở trên núi Tuyết tầm mười năm.
Công chúa Aru đã theo cô gái này luyện võ mười năm.
Nàng thực sự nhịn đến phát điên, nàng đã cực kỳ lâu mà chưa giết người.
Lúc đầu nàng còn có thể ở lại núi Tuyết, còn có thể ở bên cạnh sư phụ.
Chính là đêm qua sư phụ nói cho nàng biết một tin tức, nói đã tìm một vị hôn phu cho nàng, chẳng mấy chốc sẽ đến ra mắt.
Tức khắc, Arunana đều phải bùng nổ.
Đàn ông?
Arunana ta đây không cần đàn ông.
Arunana ta đây là anh hùng tuyệt đỉnh, thiên hạ có người nam nhân nào có thể chinh phục ta?
Nhìn sang những người đàn ông này mà xem?
Từng tên một đều thấp bé không thể tả, đứng trước mặt ta chẳng khác gì con nít cả.
Arunana ta đây đứng lên, đã cao như ngọn núi rồi.
Thế nhưng sư phụ để cho nàng ra mắt, nàng không dám chống lại.
Sư phụ thật lợi hại.
Arunana ta đây tuy rằng đã hết sức lợi hại, nhưng vẫn là đánh không lại sư phụ.
Thế là nàng liền lặng lẽ hạ thuố mê cho sư phụ, sau khi sư phụ say thuốc, một mình nàng cưỡi bò xuống núi, chạy về cung vua Khương.
...
Đỉnh núi Tuyết!
Một tuyệt thế mỹ nhân, nhẹ nhàng đứng sừng sững ở trên mặt tuyết.
Trên nền tuyết mỏng manh đó, lại không có để lại bất luận vết chân nào cả.
Ánh mắt nàng nhìn bóng lưng đệ tử cưỡi bò xuống núi, lộ ra một chút nuông chiều.
Nàng chính là thiên hạ đỉnh cấp võ đạo tông sư, Tuyết Ẩn!
Nàng mới thật sự là tuyệt thế mỹ nhân.
Xứng với bài thơ kia.
Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*)
(*) Các câu thơ trên được trích trong bài Giai Nhân Ca của Lý Diên Niên, một thi sĩ nhà Tây Hán, anh của Hiếu Vũ Lý hoàng hậu. Bạn dịch thơ (không biết của ai):
Bắc phương có một giai nhân; dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng
Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng; liếc thêm lần nữa nước liền lung lay.
Tuổi tác nàng giống như sương mù.
Nhưng gương mặt cùng vóc người của nàng, nhìn qua giống người mới hai mươi mà thôi.
Nhưng mà vào lúc này.
Một bóng dáng tới thật nhanh.
Phảng phất từ trên mặt tuyết thổi qua tới vậy, đồng dạng không có để lại bất luận vết chân nào.
- Tuyết Ẩn sư tỷ, hai mươi năm không gặp, tỷ không hề thay đổi chút nào, thậm chí còn trẻ thêm nữa.
- Chung sư đệ, hai mươi năm không gặp, đệ già đi rồi.
- Đế quốc huỷ diệt, chủ nhân chết bất đắc kỳ tử, tâm lực tiều tụy, đệ làm sao mà không già đi được kia chứ?
Tiếp tục, Chung Sở Khách nói:
- Đệ tử kia của sư tỷ không phải sắp ra mắt với Đại Ngốc sao? Làm sao để nó đi vậy?
Tông sư Tuyết Ẩn nói:
- Duyên phận đến, dĩ nhiên là đến, không cần phải tận lực tác hợp.
Tiếp tục, khuôn mặt tuyệt thế vô song của Tuyết Ẩn không vui không buồn nói:
- Lại nói ta lập tức phải chết, ta không muốn để cho đứa nhỏ này thấy ta chết đi.
Đại tông sư Chung Sở Khách ánh mắt rưng rưng nói:
- Sư tỷ, thực... thực sự cứu không được à?
Tuyệt thế mỹ nhân tông sư Tuyết Ẩn nói:
- Chứng bệnh tuyệt thế, cứu không được, có thể sẽ kết thúc trong mười mấy ngày nay thôi!
Chung Sở Khách nói:
- Ta biết một người trẻ tuổi đặc biệt lợi hại, thiên mã hành không, hắn có thể có thể cứu sư tỷ.
Tuyết Ẩn lắc đầu nói:
- Không cần, cứ như vậy rời đi cũng tốt.
Liền chết như vậy đi, liền chết như vậy đi.
Đã chết tới dưới đất xong xuôi, có thể có thể tìm được sự thật bệ hạ chết bất đắc kỳ tử.
...
Tĩnh Lư!
Chỗ trú ẩn trưởng công chúa Ninh Khiết.
Thẩm Lãng rõ ràng không muốn vào đây.
Ninh Khiết mới không giống đàn bà, mỗi lần Thẩm Lãng nhìn thấy nàng cũng cảm thấy khó chịu, thật giống như có dục niệm là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ.
Không chỉ thế, mới vừa vừa đi vào Tĩnh Lư, hắn cảm thấy bản thân liền không cứng nổi.
- Sư phụ, sư phụ...
Công chúa Ninh Diễm hoa tay múa chân bướ vcào, la lớn:
- Có một tên ngốc to con, mới luyện võ công nửa năm, kiếm pháp cũng không biết, nội công cũng không học qua, lại muốn cùng con luận võ, ngài nói buồn cười đế mức nào không?
Đại Ngốc đi đến, nhìn trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Bà là Ninh Khiết.
Trưởng công chúa Ninh Khiết đối với bất kỳ người nào đều mặt không thay đổi, nhìn thấy Đại Ngốc lại cười dịu dàng đáp:
- Đúng vậy, ta là Ninh Khiết, ngươi là ai vậy?
Đại Ngốc nói:
- Ta là Đại Ngốc.
Trưởng công chúa Ninh Khiết cười nói:
- Hoá ra ngươi chính là Đại Ngốc.
Chung Sở Khách sau khi thu một đồ đệ tuyệt đỉnh, viết thơ cùng mỗi một cao thủ hàng đầu đều khoe khoang qua, trưởng công chúa Ninh Khiết cũng không ngoại lệ.
Không chỉ có như thế, Chung Sở Khách đặt Đại Ngốc ở lại Việt quốc đều cũng là không yên lòng, cho nên ủy thác trưởng công chúa Ninh Khiết bảo hộ cho gã.
Công chúa Ninh Diễm ganh tỵ lắm.
Bởi vì cô cô còn chưa từng có dùng giọng điệu thân mật thế này cùng nàng nói chuyện.
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói dịu dàng:
- Đại Ngốc, thầy ngươi còn để cho ngươi nhắn nhủ gì không?
Đại Ngốc nói:
- Sư phụ bảo ta tìm được Ninh Khiết, sau đó cùng đồ đệ của bà đánh một trận.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Sư phụ, người nghe chưa? Hắn muốn cùng ta đánh nhau.
Giọng của trưởng công chúa Ninh Khiết trở nên bình thản:
- Không nên kêu ta là sư phụ.
- Cô cô. - Ninh Diễm bất đắc dĩ phải chuyển giọng.
Giọng của Ninh Khiết lại trở nên dịu dàng:
- Đại Ngốc, ngươi cùng sư phụ học võ đã bao lâu?
- Nửa năm. - Đại Ngốc đáp.
Ninh Khiết lại hỏi:
- Vậy ngươi học được cái gì?
Đại Ngốc nói:
- Gì cũng không.
Ninh Khiết nói:
- Kiếm pháp cùng nội lực, cũng không à?
Đại Ngốc lắc đầu đáp:
- Cũng không ạ.
Ninh Khiết nói:
- Vậy ngươi hãy thử một chút với Ninh Diễm xem sao.
Tiếp tục, nàng quay đầu nhìn về công chúa Ninh Diễm nói:
- Con không nên làm nó bị thương biết chưa?
- Biết. - Công chúa Ninh Diễm hăng hái bừng bừng.
Ha ha ha ha!
Ninh Diễm ta đây thiên phú lại cao, nội lực lại cao, luyện võ mười tám năm.
Đại Ngốc nhà người bộ óc lại ngu xuẩn, mới luyện võ nửa năm, gì võ công cũng không biết, còn muốn cùng ta đánh nhau?
Rõ ràng vẫn nói đùa!
- Tới tới tới đây, ta chấp ngươi một tay!
Công chúa Ninh Diễm chợt rút kiếm, chỉ Đại Ngốc đằng xa.
Đại Ngốc tóm lấy cây côn sắt nặng nề đằng sau, không khỏi trông về phía Thẩm Lãng, tràn trề bất an nói:
- Nhị Ngốc, ta phải đánh thế nào hả? Sư phụ không dạy qua mà!
Thẩm Lãng nói:
- Muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, dù sao cũng cũng là bị hạ gục trong nháy mắt.
- Đừng nói nhảm, tiếp chiêu! - Công chúa Ninh Diễm lớn tiếng quát lên.
Tiếp đó, nàng chợt hóa thành một vệt sáng màu đỏ như lửa, hướng Đại Ngốc phóng đi.
Cả người giống như mãnh hổ lấy ra khỏi lồng hấp.
Nha đầu này nói muốn thủ hạ lưu tình, nhưng vẫn là muốn khoe khoang, cơ hồ đem tất cả lực lượng của bản thân đều bộc phát ra.
- Xoẹt!
Nàng dùng hết tất cả lực lượng, chợt hướng Đại Ngốc chém tới.
- ...
Đại Ngốc ngẩn ngơ, vụng về giơ lên đại kiếm, chợt vừa đỡ.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Tia lửa văng gắp nơi.
Thân thể mềm mại của công chúa Ninh Diễm trực tiếp bay ra ngoài.