Ông chủ già đời thô bỉ chuyên buôn tranh khiêu dâm cảm thấy lương tâm có chút băn khoăn, bỗng nhiên buông ra một câu:
- Thẩm công tử, ngài thật là nham hiểm...
- Hửm? - Thẩm Lãng đưa đôi mắt vừa đẹp vừa lạnh như băng nhìn sang.
Đặng Tiên lập tức nói:
- Không, không, Thẩm ân công ngài thật đúng là trí tuệ và mưu kế vô song!
...
Chúc Văn Hoa mang theo hai trăm tên học trò, trùng trùng điệp điệp vọt tới.
Gã tính nhẩm lần hao tổn đợt này, bình quân mỗi người phải ba lượng bạc, cộng lại cũng tầm tầm ba mươi lượng vàng.
Đổi thành người thường căn bản không chơi nổi giá lớn như vậy.
Nhưng đối với gã Chúc Văn Hoa mà nói, số tiền này căn bản không coi là cái gì.
Mặc dù là buổi tối, nhưng đám người kia thanh thế quá lớn, bình dân thành Lan Sơn không khỏi vô cùng kinh ngạc, tiếp đó có mấy tên hóng hớt nhiều chuyện theo sau.
Ha ha, dân chúng vô tri chúng ta lại lên trận rồi.
Khi vọt tới trước hiệu sách Xuân Sắc, đã có chừng hơn một nghìn người.
Không chỉ có như thế, thành chủ Lý Phương còn âm thầm điều động mấy trăm tên binh sĩ đến đây bảo vệ trật tự.
Mà chính ông ta thì ở phủ Thành Chủ bên trong đợi trò hay trình diễn.
- Thẩm Lãng, nhà ngươi nghìn vạn lần đừng để cho ta thất vọng!
Lời bạt của vị thành chủ đại nhân này xem Thẩm Lãng giống như là bạn tri kỷ qua sách vở.
Có một loại cảm giác nhìn sách đoán cá nhân tác giả.
Ông có cảm nhận sâu sắc, Thẩm Lãng nhất định là một kẻ vừa nham hiểm vừa phóng đãng.
...
Hai khắc sau!
Hơn một nghìn người bao vây hiệu sách của Đặng Tiên chật như nêm cối.
- Đặng Tiên, ra đây!
Chúc Văn Hoa không có kêu gọi đầu hàng, mà là ẩn trong đám người, thân phận quý trọng nên phải tỏ ra rụt rè nhất.
Kẻ kêu gọi đầu hàng chính là chó săn số một trong mớ thủ hạ của gã, tú tài Uông Thế Minh.
Một lát sau, cánh cửa hiệu sách mở ra, Đặng Tiên đi ra, sắc mặt của ông ta xanh mét như vừa bị hù dọa.
- Các vị... Có, có chuyện gì a? Lại kéo người đông như vậy?
Chó săn số một Uông Thế Minh nói:
- Đặng Tiên, ngươi đã biết mình phạm vào sai lầm lớn như thế nào chưa?
Đặng Tiên từ tốn đáp lời:
- Tiểu nhân không biết.
Chó săn Chúc Văn Hoa nói:
- Loại sách thấp kém như Phong Nguyệt Vô Biên mà ngươi cũng dám ra, đây không phải là đục khoét tâm hồn những người đọc sách chúng ta sao? Ngươi đây muốn làm kẻ thù của tất cả những học trò thành Lan Sơn sao.
- Phẹt!
Trong lòng Đặng Tiên muốn phỉ nhổ một cái.
Đám không biết xấu hổ nhất chính là đám học trò các ngươi, ba ngàn bản Phong Nguyệt Vô Biên hôm nay tối thiểu có một phần ba do đám người đọc sách các ngươi mua đấy chứ ai.
Hơn nữa đám mấy người mua xong sách không lâu sau đã đi đến lầu xanh.
Đừng hỏi Đặng Tiên làm sao mà biết được, bởi vì ông chủ mấy cái lầu xanh trong thành đều đưa tới lẵng hoa.
Ông chủ Lý của cái kỹ viện lớn nhất có một câu nói toạc móng heo:
- Tiểu Hồng nhà chúng ta ngay cả thời gian rửa mông cũng không có.
Bây giờ luôn mồm bảo đục khoét tâm hồn các ngươi sao?
Tâm hồn của các ngươi vốn bẩn thỉu như vậy, còn phải cần tới ta đục khoét sao?
- Chớ cùng ông ta nhiều lời, loại người thấy tiền sáng mắt tầm thường không thể tả, nói chuyện với ông ta chẳng qua là phí lời.
Chó săn Uông Thế Minh của Chúc Văn Hoa nói:
- Đặng Tiên, bây giờ chúng ta cho ngươi một tối hậu thư, lập tức giao toàn bộ 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 ra đây, ngay trước mặt của mọi người thiêu hủy.
Đặng Tiên khổ sở nói:
- Thưa các ngài, nhà ta bây giờ thật không có quyển sách này, thật không có!
Uông Thế Minh lạnh giọng nói:
- Ngươi đây là coi chúng ta là thành kẻ ngu si à? Rõ ràng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
- Cái thứ bỉ ổi Thẩm Lãng, vì sao không ở thành Huyền Vũ ra quyển sách rác rưởi độc hại kia, chính là vì muốn đục khoét thành Lan Sơn chúng ta, chính là vì phải hủy diệt văn đàn Lan Sơn chúng ta.
- Đây là một âm mưu, âm mưu của thằng dốt nát, đê tiện vô sỉ cẩu tặc Thẩm Lãng.
- Lại đây, vọt vào đập cái hiệu sách của con buôn này, đốt hết toàn bộ đám sách độc hại của Thẩm Lãng kia.
Uông Thế Minh ra sức kêu gào khản giọng.
Chó săn Uông Thế Minh vung tay hô to, tiếp đó làm đầu tàu gương mẫu vọt vào.
Từ đầu tới đuôi, cũng là chó săn Uông Thế Minh này làm việc.
Chúc Văn Hoa đường đường đại tài tử, công tử quý tộc trăm năm, đương nhiên phải bận tâm hình tượng của mình.
Mà tên chó săn Uông Thế Minh này thật vất vả thi đậu tú tài, muốn trúng cử cũng là không dễ dàng. Vì gia cảnh gã thế này nên muốn cơm no rượu say nổi bật hết lần này tới lần khác thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên là làm chó săn cho nhà quyền quý.
Mà quyền quý gã có thể tới gần, cũng chỉ có Chúc Văn Hoa, tự nhiên gã liền trở thành con chó trung thành của Chúc Văn Hoa, từ đó về sau chuyển sang cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Ngày hôm nay con chó săn này biểu hiện thật là tốt trước sau như một, Chúc Văn Hoa rất hài lòng.
Thêm tiền, phải thêm tiền!
- Xung phong đi!
Dưới sự suất lĩnh của con chó Uông Thế Minh, mấy trăm tên thư sinh trực tiếp vọt tới.
Đặng Tiên hô lớn:
- Không thể, thực sự không được!
Ông ta ra sức muốn ngăn trở những thư sinh này.
Thế nhưng, ông ta và mấy người làm thuê làm sao chống nổi mấy trăm tên thư sinh ấy.
- Thưa các vị, hãy nghe ta nói, hãy nghe ta nói, các vị làm như vậy sẽ dẫn đến đại họa đó! - Đặng Tiên hô lớn.
Tức khắc Chúc Văn Hoa cười khinh thường.
Dẫn đến đại họa?
Làm ơn, nơi này là thành Lan Sơn, không phải thành Huyền Vũ.
Coi như là thành Huyền Vũ, bây giờ danh tiếng tân chính mạnh mẽ như vậy, Bá Tước Huyền Vũ hận không thể đem đầu hoàn toàn rúc vào bên trong mai rùa.
Thẩm Lãng chẳng qua là một tên ở rể phủ Bá Tước mà thôi, chỉ là thứ hèn hạ bò lên không được mặt bàn.
Sách của người như vậy, đốt thì đốt.
Ngươi tưởng là tạo thế cho tên béo thế tử Kim Mộc Thông hữu dụng sao?
Rõ ràng ngây thơ ấu trĩ!
Đốt sách của ngươi, đánh mặt của ngươi, Thẩm Lãng nhà ngươi cũng chẳng có nửa biện pháp giải quyết đâu.
Chẳng bao lâu, cửa chính của hiệu sách Xuân Sắc đã bị tông đổ.
Mấy trăm tên thư sinh như lang như hổ vọt vào.
- Đập cho ta!
Theo tiếng ra lệnh của chó săn Chúc Văn Hoa ra lệnh một tiếng.
Tức khắc, hơn một trăm tên thư sinh bắt đầu điên cuồng đập phá.
Phá hủy toàn bộ những thứ mắt có thể thấy.
Loại phá hoại này thực sự quá sung sướng a.
Đương nhiên, có mấy người thư sinh vừa đập, vừa đỡ thắt lưng.
Không có cách nào a, 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 quá dễ xem, thấy bọn họ khí thế ngất trời, nhịn không được đi tìm tiểu Hồng phát tiết nhiều lần.
Bây giờ chân còn hơi bủn rủn, cái hông cũng hơi đau.
- Quyển sách độc hại kia đâu? - Chó săn Uông Thế Minh ra lệnh:
- Tìm ra thiêu hủy!
Tiếp đó, mấy trăm người này lại bắt đầu tìm kiếm nơi nơi.
Sau khi lật tung toàn bộ hiệu sách vẫn tìm không được hàng tồn của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
- Không thể nào, chắc chắn phải có, dù cho đào xuống ba thước cũng phải tìm ra. - Chó săn Uông Thế Minh nói.
Tìm đằng trước chán chê, lại đi tìm kiếm đằng sau.
Qua mấy phút, bỗng nhiên có người vui vẻ nói:
- Tìm được, tìm được rồi!
- Lão Đặng Tiên này thật gian xảo, giấu sách ở kho hàng bí mật dưới đất. – Tên học trò này hưng phấn nói.
Chó săn Uông Thế Minh đi tới, phát hiện cửa kho hàng dưới đất đã mở ra, gã không khỏi đi vào.
Khắp nơi bên trong đều có cả mớ sách, còn mang theo mùi mực.
Cứ một trăm cuốn sẽ xếp thành một gói và gói bằng giấy dầu.
Trên giấy dầu rõ ràng viết mấy chữ lớn, 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Có mấy chục gói to, chừng hơn hai ngàn bản.
Bộ sách đầu tiên còn chưa có gói kỹ, mở giấy dầu ra ngó, bên trong quả nhiên là bản《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》mới tinh.
Chó săn Uông Thế Minh mừng rỡ.
Chúc Văn Hoa đã hứa với gã, chỉ cần tìm được quyển sách này, thiêu hủy một trăm bản là gã có thể bắt được hai lượng bạc.
Hôm nay đây hơn hai ngàn bản, đủ để thu hoạch bốn mươi mấy lượng bạc, cũng đủ cho gã tiêu suốt mấy tháng.
- Đây là sách độc hại gian tặc Thẩm Lãng viết, toàn bộ dọn ra ngoài, thiêu hủy công khai! - Chó săn Uông Thế Minh ra lệnh một tiếng.
Tức khắc, mấy tên học trò trẻ khỏe lao vào, đem hết gói sách này đến gói sách khác ra ngoài.
...
Một khắc đồng hồ sau đó!
Hai mươi mấy gói sách chất thành núi nhỏ trước hiệu sách.
Mà dân chúng xung quanh đứng ngoài quan sát, đã hơn hai ba nghìn người.
Chó săn Uông Thế Minh lớn tiếng nói:
- Mọi người xem cho rõ đây, chỗ này chính là sách độc hại đục khoét tâm hồn, là sách của đám hạ lưu tầm thường, sự tồn tại của nó sẽ hủy diệt bầu không khí thuần phác toàn bộ thành Lan Sơn, làm bẩn học thuyết của thánh nhân.
- Bây giờ, ta đại diện mọi người đem đốt tất cả, cho văn đàn của thành Lan Sơn một trận oanh động trời đất.
- Cho cái thứ vô sỉ viết ra loại sách độc hại một bạt tai thật mạnh.
Chó săn Uông Thế Minh dứt lời, trực tiếp cầm cây đuốc vứt xuống đống sách bên trong.
Tức khắc, dấy lên hỏa hoạn hừng hực.
Chúc Văn Hoa trong lòng tức khắc vô cùng sảng khoái, giống như mỗi một lỗ chân lông đều đang hít thở.
Thoải mái!
Quá sung sướng!
Thẩm Lãng, dù cho sách của ngươi viết hay thì như thế nào? Dù cho bán chạy thì sao?
Còn chưa phải đều bị ta đốt hết sao?
Tất cả nỗ lực của ngươi, ta chỉ dùng một đầu ngón tay nhẹ nhàng đã hủy đi tất cả.
Chênh lệch giữa người với người, thật là làm cho người ta tuyệt vọng.
Ta chỉ là thi hành chút kế nho nhỏ mà thôi.
Chúc Văn Hoa ta đây rõ ràng trở mặt như lật sách.
Ha ha ha ha...
Chúc Văn Hoa đã bắt đầu tưởng tượng, Thẩm Lãng một khi biết được sách của hắn bị cháy hết sạch là tức giận và tuyệt vọng cỡ nào?
Thế nhưng ngươi có thể làm khó dễ được ta?
Pháp luật chả trách tội cho công chúng đâu, hiểu chưa?
Nếu như chỉ một hai tên học trò đốt, vậy cũng có thể gây phiền phức lớn.
Nhưng... Mấy trăm tên học trò đốt, vậy coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Để hài hòa Việt quốc, phải gây rối cho lớn lên.
Mà lúc này, ông chủ Đặng Tiên của hiệu sách Xuân Sắc bỗng nhiên chợt hướng đống sách nhào tới, la lớn:
- Không thể đốt, thực sự không thể đốt, nhanh cứu hoả đi...
Sau đó, mấy người làm thuê ra sức tiến lên dội nước cứu hoả.
Chó săn Uông Thế Minh dẫn người tiến lên, chợt một tay kéo Đặng Tiên ra.
- Đây là sách độc hại, ai dám ngăn cản, người đó chính là tội nhân của thành Lan Sơn.
Đặng Tiên lại nhào tới, hô lớn:
- Ai nói đây là sách độc hại, đây là 《 Chiếu Thư Tân Chính 》quốc quân ban bố, các ngươi lại nói là sách độc hại, hơn nữa còn đốt toàn bộ, đấy là tội khi quân đó...
Nghe những lời này.
Chúc Văn Hoa khẽ run lên.
Uông Thế Minh biến sắc, cười to:
- Đồ gian thương, đến lúc này, ngươi lại ăn nói lung tung, còn dám kéo theo quốc quân, rõ ràng muốn chết!
Rõ ràng nói đùa.
Không sai, quốc quân là ban bố 《 Chiếu Thư Tân Chính 》, hơn nữa có chừng mấy vạn chữ.
Nhưng cũng là ép buộc phân chia xuống cấp dưới, căn bản bán không được.
Người thường ai dám quản tân chính đâu, đây hoàn toàn là nhằm vào quý tộc lâu đời.
Một thương nhân bình thường thì sao dám in cái thứ sách này.
Đặng Tiên nhào tới như không muốn sống, ra sức cứu một bao sách trong đó.
Không biết vì sao, cái bao sách này quăng vào lửa mà đốt không cháy nổi.
Đặng Tiên mở ra giấy dầu bên trong, mở hết toàn bộ mấy chục quyển sách, kêu gào khóc lớn:
- Các người ngó kỹ một chút đi chứ, đây rõ ràng là 《 Chiếu Thư Tân Chính 》 của quốc quân, các ngươi dám bêu xấu thành sách độc hại, còn đốt rụi toàn bộ. Hơn hai ngàn bản, toàn bộ bị đốt sạch, chỉ còn mấy chục cuốn.
- Quốc quân ơi, có người khi ngài!
- Mọi người ra đây mà xem, có người tạo phản, có người khi quân!
Tức khắc, trong không khí yên tĩnh như chết.
Cơn gió kinh khủng thổi qua, để cho người ta liền sợ hãi đến mức run rẩy.
...