Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy tư cách chủ của một nước, trực tiếp đi đến lãnh địa quốc gia kẻ khác, đây có phải phá vỡ quy tắc hay không?

Đương nhiên!

Hơn nữa còn là loại hành vi làm người ta e dè.

Nói chung, quân vương hai nước nếu như muốn gặp mặt thì cũng sẽ ở trên đường biên giới hai nước dựng một đài cao.

Mà tuyến đường giữa cái đài cao này chính là đường biên giới hai nước, quân vương hai nước vẫn ở trong phạm vi quốc thổ.

Đương nhiên còn có một loại tình huống, đó chính là viếng thăm chính thức, vua nước này sẽ thăm vua nước khác.

Lúc đế chủ Khương Ly tại vị, có rất nhiều thái tử, thậm chí là quốc quân đến thăm vương quốc Đại Càn.

Thế nhưng sau khi Khương Ly chết đi, bầu không khí tất cả các nước phương đông liền thay đổi.

Đừng bảo là giữa quân vương rất ít hỏi thăm lẫn nhau, ngay cả Thái tử thiếu quân cũng rất ít viếng thăm sang nước bạn.

Ninh Nguyên Hiến đang luyện chữ.

Hơn nữa còn là đang vô cùng tức giận mà luyện.

Bởi vì câu nói kia của Thẩm Lãng cũng truyền tới tai ông.

Chữ quốc quân không tệ lắm, nhưng còn chưa đủ quý khí, một ngày kia ta dạy ngài một kiểu thư pháp mới, tuyệt đối quý khí.

Lần này Ninh Nguyên Hiến không cam lòng.

Trẻ con, nói khoác mà không biết ngượng.

Thẩm Lãng nhà ngươi thơ từ tài hoa vô song, điểm ấy ta thừa nhận.

Thế nhưng nếu bàn về thư pháp, ngươi làm sao so sánh được với ta?

Thư pháp Ninh Nguyên Hiến ta đây tuyệt đối là hạng nhất, tự thành một trường phái riêng, trên đời này sợ rằng chữ ai quý khí hơn chữ ta, Thẩm Lãng nhà ngươi miệng còn hôi sữa biết cái gì.

Viết xong bức thư pháp này, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy càng xem càng đẹp.

Hận không thể bắt Thẩm Lãng tới, để hắn mở mắt chó xem thật kỹ.

Lại lấy ra chữ Thẩm Lãng viết, quốc quân khinh thường nói:

- Chữ Thẩm Lãng quá dở hơi, chẳng hề đáng nhắc chút nào, hoàn toàn đáng nhắc đến, cũng không biết tự tin của hắn từ đâu đến mà dám phê bình chữ quả quả nhân, rõ ràng nói khoác mà không biết ngượng, một chút tự mình hiểu lấy cũng không có.

Đại thái giám Lê Chuẩn ở bên cạnh cũng im lặng, dù sao bây giờ quốc quân cũng vui vẻ, ông cũng chẳng cần nịnh hót trái lương tâm.

Theo Lê Chuẩn, chữ quốc quân quốc so với Thẩm Lãng khá hơn một chút.

Thế nhưng chẳng đến mức gọi là đại gia thư pháp, nhiều lắm chính là đẹp mà thôi.

Chữ quốc quân hết sức quý khí, hận không thể mỗi một chữ đều gọt dũa một lần.

Mà chữ Thẩm Lãng thì hoàn toàn như thằng điên, lúc có kiên nhẫn thì còn tinh xảo hơn cả quốc quân, lúc không kiên nhẫn thì thậm chí còn chẳng đến mức cuồng thảo (*), mười chữ thì có năm cần phải chờ đoán, y hệt gà bới.

(*) Thảo thư là loại bút pháp được viết với tốc độ nhanh và phóng khoáng và cũng… rất khó đọc. Những người quen khải thư khó lòng đọc nổi. Đặc biệt là cuồng thảo (nổi bậc là thư pháp gia Trương Húc) chỉ có tác dụng nghệ thuật, không dùng trong sinh hoạt hằng này.

Tóm lại trình độ hai nhà thư pháp này tám lạng nửa cân, đều không thể tiến dần từng bước!

Đương nhiên không người nào dám nói chân tướng, đều tâng bốc chữ quốc quân lên tận mây xanh, điều này làm cho Ninh Nguyên Hiến lâng lâng, thật sự cảm giác chữ mình tầm cỡ đại gia thư pháp, cho nên đặc biệt thích ban chữ cho người khác.

Mẹ của ngươi có đại thọ à, quả nhân ban cho ngươi một bức thư pháp.

Thế tử nhà ngươi thành hôn sao? Ban thưởng cho ngươi một bức chữ.

Nhà ngươi ba đời đơn truyền, giờ mới sinh một cháu trai? Tốt tốt lắm, quả nhân ban thưởng một bức chữ cho ngươi.

Quốc quân ân sủng những thứ thần tử này nhiều đến thế à? Cũng không hẳn, ông ta thấy chữ mình đẹp, thích khoe khoang.

Người nhận chữ có kẻ hết sức phấn khởi treo lên vì đây đại biểu quốc quân ân sủng.

Nhưng có một chút cựu thần cấp độ rường cột nước nhà lại đặc biệt bất đắc dĩ, ví như Tể tướng Thượng Thư Đài Chúc đại nhân, lão vốn là nhà thư pháp lớn, trình độ cực cao.

Hơn nữa quốc quân đối với lão có tình cảm sâu nặng, mặc kệ gia đình lão có chuyện gì cũng phải ban chữ.

Quốc quân đưa cho ngươi chữ thì phải treo lên, bằng không chính là coi khinh quân vương.

Thế là toàn bộ đại sảnh, chi chít chữ của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, tầm hơn mấy chục bức.

Người khác vừa nhìn còn tưởng rằng khả năng giám định thưởng thức thư pháp của Chúc tướng sao có thể thấp như thế, làm sao khắp phòng đều là kiểu chữ hoa hoét thế kia?

Hết lần này tới lần khác quốc quân còn tự thấy hài lòng, động một chút là đi đến đại sảnh gia tộc họ Chúc thưởng thức chữ mình, còn nói thư pháp cũng là diệu thủ ngẫu nhiên đạy được, nhiều chữ đẹp hiện tại ông còn không tả được, muốn xem cũng phải đến nhà họ Chúc, thật tiện nghi cho họ.

Chúc tướng vô cùng bất đắc dĩ, kỳ thực lão muốn nói nếu bệ hạ thích vậy chứ ôm hết về nhà đi.

Đương nhiên lời này cũng chỉ có thể ở trong lòng nhủ thầm.

Chúc tướng với Ninh Nguyên Hiến tình cảm rất sâu, người này chẳng những là học sinh của lão, còn là con rể lão, xem như lão quan sát mà lớn lên, một mặt là vua của lão, về phương diện khác cũng như là thế hệ con cháu vậy, còn là một loại hy vọng gởi gắm.

Mỗi một lần thấy Ninh Nguyên Hiến tự sướng như thế, Chúc tướng thực sự lại là bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

- Cầm bức chữ đưa cho Thẩm Lãng, đi tát vô mặt của hắn. - Ninh Nguyên Hiến nói.

- Tuân chỉ! - Đại thái giám Lê Chuẩn trong lòng bất đắc dĩ.

Nhưng mà vào lúc này, tiểu Lê công công chạy vội vào, cất giọng run rẩy:

- Bệ hạ, Ngô vương đến.

Việt vương Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc, hoài nghi mình nghe lầm.

Người này không nói quy củ thế kia sao? Dù cho quân vương xuất ngoại, cũng phải trước tiên phái ra sứ đoàn sớm bàn bạc, chờ cho vua bên kia mời, sẽ chọn ngày tốt xuất ngoại.

Ngô Khải nhà ngươi cứ như vậy qua đây?

Ngươi cho đây là đi chợ rau à?

Nhưng mà ngạc nhiên hơn, Ninh Nguyên Hiến vẫn rất cao hứng, thậm chí tràn đầy ngạc nhiên, cái này là ngoại giao thắng lợi to lớn.

Dưới tình hình đó, cũng là quân chủ nước dưới thăm hỏi quân chủ nước trên.

Hai mươi mấy năm trước biến cố Diễm Châu, nước Ngô thất bại thảm hại, thế nhưng lão Ngô vương gia cũng không có chủ động phóng tới Việt quốc, vẫn là ở trên đường biên giới kiến tạo một đài cao, tiếp đó hai quốc vương tiến hành đàm phán.

Kết quả đàm phán đối với nước Ngô mà nói đương nhiên là nhục nước mất chủ quyền.

Nước Ngô ước chừng cắt nhường chín quận.

Sau cơn mừng rỡ, Ninh Nguyên Hiến bản năng sẽ phải triệu tập tất cả thần tử trong hành cung bên, thậm chí còn có tập kết mấy vạn đại quân, thứ nhất dằn mặt Ngô vương, hai là để bọn họ tới chứng kiến thắng lợi ngoại giao huy hoàng này.

...

Vua Ngô trẻ tuổi đã chuẩn bị tư tưởng bị làm nhục.

Ninh Nguyên Hiến chuộng hư vinh mọi người đều biết, lúc trước chuyến săn biên giới thất bại để thể diện ông ta mất hết.

Hôm nay Việt quốc đại hoạch toàn thắng, hơn nữa Ngô vương có việc cầu người, ở thể diện để mặc Ninh Nguyên Hiến muốn gì được nấy.

Ngô Khải dự trù phải nằm gai nếm mật đi cầu gặp Việt vương.

Nếu Ninh Nguyên Hiến sĩ diện, hư vinh vậy Ngô vương liền đơn giản thỏa mãn đến mức tận cùng.

Ta đường đường vua của một nước đều tự mình đến hướng ngươi thỏa hiệp, Ninh Nguyên Hiến nhà người cũng sẽ không phải được voi đòi tiên.

Vua Ngô trẻ tuổi đã quyết định, những chuyện nhục nhã kế tiếp có tệ cỡ nào thì gã cũng sẵn lòng.

Ví như bị vạn người Việt quốc vây xem châm chọc.

Lại ví như tự mình đánh phữu (*) cho Việt vương.

(*) bộ gõ bằng đất sét, vừa ca vừa đánh phữu mang nghĩa xấu.

Hay là châm rượu rót trà cho Việt vương chẳng hạn.

Tư thế của Ngô Khải sẽ hạ đến mức thấp nhất.

Thế nhưng trên bàn đàm phán, gã tuyệt đối một bước cũng không nhường.

Có thể đền tền, thế nhưng không nên vượt qua năm mươi vạn lượng vàng.

Cắt nhường đất đai tuyệt đối không được, nửa quận cũng không được.

Ngô Khải đã quyết định, nếu Ninh Nguyên Hiến không đáp ứng, gã liền ở lì ở hành cung Việt vương.

Dù cho mấy tháng ta cũng có thể ở lì.

Dù sao cũng ta là vua của một nước, ngươi cũng không thể đuổi ta đi chứ?

Thế nhưng tiến vào hành cung Việt vương xong xuôi, tất cả đều chẳng giống tưởng tượng của vua Ngô.

Trong tình trạng vội vàng, Việt vương Ninh Nguyên Hiến nghênh tiếp với nghi thức trang trọng, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ chèn ép nào.

Hơn trăm tên quân nghi trượng, cộng thêm mười mấy trọng thần, Việt vương Ninh Nguyên Hiến tự mình ra nghênh đón, không hề có ý làm nhục.

Ngô vương thoáng kinh ngạc, vội vàng tiến lên khom người lạy xuống nói:

- Tiểu chất Ngô Khải, bái kiến Việt vương.

Thế nhưng hắn còn chưa có lạy xuống đi lập tức đã bị Ninh Nguyên Hiến nâng.

- Ngô vương tuyệt đối không thể, luận bối phận dù cho ngài nhỏ hơn những người đồng lứa, nhưng ngài và ta dù sao cũng là vua một nước, chỉ có thể nói ngang hàng. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nhắc tới cũng rõ ràng buồn cười, tên của Ngô vương cùng vương thúc của ta lại giống nhau.

Tên Ngô vương là Ngô Khải, chú của Ninh Nguyên Hiến là Ninh Khải.

Ngô vương lập tức lại một lần nữa lạy xuống nói:

- Ngô Khải bái kiến vương huynh.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Được, Ngô đệ rõ ràng anh tư bừng bừng phấn chấn, anh hùng trẻ tuổi, hai ngày trước huynh vừa điều động mời đệ đến Việt quốc của ta, ấy thế mà vương đệ hôm nay đã đến rồi, thật sự khiến cho ta mừng rỡ, hành trình có thuận lợi hay không?

Ngô vương đáp:

- Đệ mới vừa nhận được lời mời của vương huynh, trong lòng nôn nao muốn cùng vương huynh gặp mặt lần nữa, phiền vương huynh lo lắng thấp thỏm, dọc theo đường đi bình thản lắm.

Mẹ trứng, Ninh Nguyên Hiến lúc nào từng mời Ngô Khải?

Hơn nữa nghe hai người này nói chuyện, thật giống như Ngô vương nghìn dặm xa xôi mà đến vậy.

Kỳ thực chỉ có mười mấy dặm đường, đoạn đường này có đi hay không, trong lòng ngươi chẳng lẽ không thấy ngượng à?

Việt vương nói:

- Vương đệ vừa đến là khách, xin mời đệ đi trước!

Ngô vương lui ra phía sau một bước nói:

- Ngài là vương huynh, đương nhiên mời vương huynh đi trước.

Hai người không ngừng nhường qua nhường lại, cuối cùng Việt vương kéo cánh tay Ngô vương nói:

- Đã như vậy, chúng ta đây liền dắt tay nhau mà đi!

Tiếp đó, hai đại vương liền tiến vào bên trong hành cung!

...

Kế tiếp, Việt vương cử hành tiệc chiêu đãi Ngô vương.

Hai người chỉ nói thi từ ca phú, không nói chuyện quốc sự chút nào.

Ngô vương vài lần tâng bốc khả năng thơ từ của Thẩm Lãng, Việt vương liền vài lần chê Thẩm Lãng.

Cái này giống như hai vị phụ huynh đang tám chuyện với nhau.

Phụ huynh Giáp khen con trai của phụ huynh Ất, thằng nhỏ giỏi thật, đứng đầu lớp trong kỳ thi học kỳ.

Phụ huynh Ất liền ra sức chê, không giỏi không giỏi, thi mới 98 điểm thôi, chẳng biết nó vứt 2 điểm kia chỗ nào, rõ ràng óc heo, chẳng có tương lai.

Tóm lại bữa tiệc này, khách khứa đều vui mừng.

Tiếp đó, tiếp đó đôi bên đổi sang một cung điện khác, thay trang phục trang trọng nhưng không phải là loại lên triều đình.

Chính thức bắt đầu đàm phán.

Số người rất ít, Ninh Nguyên Hiến bên này chỉ dẫn theo hai người, Ngô Khải cũng chỉ dẫn theo hai người.

Ngô vương trầm mặc chốc lát nói:

- Vương huynh, Biện Tiêu thế nào mới có thể lui binh?

Đặc biệt đi thẳng vào vấn đề.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngô vương có thể nỗ lực cái gì?

Ngô vương nói:

- Công khai nhận lỗi, từ nay về sau Việt quốc làm huynh, nước Ngô là đệ, bồi thường chiến tranh hai mươi vạn lượng vàng.

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến không nói gì, Việt quốc Lễ bộ Thượng thư lại một trận cười nhạt.

Rõ ràng hoang đường, điều kiện như vậy ngươi cũng nói ra à?

Ngô vương nhà ngươi âm mưu xâm chiếm quần đảo Lôi Châu Việt quốc của ta, điều động ba vạn đại quân tiến đánh thành Nộ Triều của ta, hơn nữa còn là bắt đầu một cuộc chiến không báo trước.

Không chỉ có như thế, ngươi còn tự mình dẫn ba vạn đại quân xuôi nam tiếp cận thành Thượng Dã, ta vẻ muốn quyết chiến với quốc gia của ta, làm cho bệ hạ phải ngự giá thân chinh.

Cũng chính là Việt quốc của ta cường đại, trời cao phù hộ, bằng không lần này e rằng phải gặp tai họa ngập đầu.

Nếu lần này người thua là Việt quốc của ta, Ngô vương nhà ngươi chỉ sợ miệng sư tử mở lớn, không chỉ muốn chúng ta thừa nhận quần đảo Lôi Châu thuộc về các ngươi, hơn nữa còn phải cắt nhường tối thiểu năm quận đi.

Bây giờ nước Ngô của ngươi thua, lại chỉ sẵn lòng đền tiền hai mươi vạn?

Rõ ràng hoang đường, thiên hạ còn có chuyện tiện nghi thế này kia à?

Nằm mơ!

Lễ bộ Thượng thư Việt quốc cười to một trận, định bụng nhào lên rủa xả.

Nhưng mà Ninh Nguyên Hiến giơ tay.

- Ngô vương, ta không cần đệ đền tiền, cũng không cần đệ cắt đất, Biện Tiêu có thể lui binh. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Ngô vương kinh ngạc nói:

- Vậy vương huynh muốn cái gì?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Minh ước, từ nay về sau hai nước Ngô Việt chấm dứt chiến tranh kết thành nước anh em, không có ai là anh, ai là em, đều là bình đẳng.

Ngô vương ngạc nhiên.

Kết quả này, gã còn chưa nghĩ đến.

Thế nhưng gã nhanh chóng hiểu ra.

Việt quốc lúc này kẻ địch chủ yếu nhất không phải nước Ngô, mà là nước Sở.

Trải qua hai trận đại bại, nước Ngô tạm thời đã mất đi uy hiếp với nước Việt.

Nhưng nước Sở vẫn thế lớn, hung hăng.

Cục diện trước mắt này, liên minh Ngô Sở chống lại Việt quốc cực kỳ dễ hình thành.

Cho nên, Ninh Nguyên Hiến sớm cắt đứt.

Ông không đòi Ngô vương cắt đất, cũng không cần đền tiền, chỉ cần một minh ước.

Thậm chí cái minh ước này có thể chưa chắc là thực sự.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngô vương, ta biết cha con của đệ luôn luôn xem biến động Diễm Châu là sự sỉ nhục to lớn, không ngày nào không muốn đoạt lại chín quận và rửa sạch nhục nhã trước kia. Hiền đệ cũng không nhất định nằm gai nếm mật, hai nhà chúng ta liên thủ trước đánh bại nước Sở, vậy chín quận, hiền đệ có thể từ nước Sở cắt đi.

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến đem đến một tấm bản đồ, chỉ vào nước Sở lãnh thổ quốc gia nói:

- Hiền đệ, chín quận mà đệ cần, có thể khoanh vòng ngay trên bản đồ này.

Lời này khí thế tận trời giống như đã hoàn toàn đánh bại nước Sở, lập tức chia của vậy.

Ngô vương trở nên im lặng.

Gã đương nhiên biết cái gọi là minh ước là ảo, hoàn toàn chỉ là một điệu bộ chính trị mà thôi.

Còn hai nước chia nhau nước Sở càng là lời nói vô căn cứ.

Đối với Việt quốc mà nói, bây giờ quan trọng nhất chính là dẹp loạn nước Nam Ẩu, thống trị thật tốt hành tỉnh Thiên Tây, tu sinh dưỡng tức.

Việt quốc cần một hoàn cảnh yên bình.

Cho nên thấy tốt thì lấy, phải như thế.

Bây giờ Việt quốc không phải thời kỳ bành trướng.

Hơn nữa đề nghị này của Việt vương, cũng quả thực cung cấp một loại khả năng, Ngô Việt liên thủ cùng phạt nước Sở.

Đương nhiên khoảng cách cái mục tiêu này còn đặc biệt xa xôi, trên đường không biết sẽ có bao nhiêu lần gián đoạn cùng biến cố, nhưng tối thiểu là một sự khởi đầu tốt đẹp.

Việt vương ngay lúc chiếm thượng phong, biểu hiện tư thế vô cùng cao thượng, ngược lại chẳng có vẻ kẻ thắng trận.

Việt vương cần đất nước yên ổn, Ngô vương sao lại không?

Lúc này đây, gã đã trải qua thất bại to lớn như vậy, cũng cần phải thu tàn cục.

Hơn nữa trong nước đang ở giai đoạn thay thế mới cũ, chuyển giao quyền lực cũng có thể xuất hiện rung chuyển nhất định.

Nếu như lúc này đây thắng thì dễ nói, nào ngờ hết lần này đến lần khác lại thua.

Ngô vương muốn lần nữa khôi phục quyền uy chí cao vô thượng, quả thực cần cần rất nhiều thời gian.

Việt quốc cần tu sinh dưỡng tức, nước Ngô cũng cần như thế kia mà?

Cho nên Ngô vương chỉ suy tư trong chốc lát, liền trực tiếp đưa tay ra nói:

- Vương huynh, từ nay về sau hai nước Ngô Việt, chính là nước anh em.

Ninh Nguyên Hiến cầm tay của Ngô Khải nói:

- Từ nay về sau, hai nước Ngô Việt, cùng nhau trông coi!

Hai đại vương rõ ràng mạnh mẽ vang dội.

Nhanh chóng ký kết minh ước.

Đương nhiên, Ngô vương khi nhìn đến bìa của minh ước bìa ngoài thời điểm, hay là trong lòng thầm mắng một câu đ* mẹ ông.

Bởi vì cái minh ước này một sáng một tối.

Bên ngoài minh ước, chính là hai nước Ngô Việt chấm dứt chiến tranh thành nước anh em.

Nhưng cái phần bên trong, đơn giản gọi là mật ước Ngô Việt phạt Sở.

Ngô vương có thể ngẫm lại, tuy nói là mật ước, nhưng chỉ phải sau khi ký kết không vượt qua một tháng, cam đoan truyền khắp thiên hạ.

Thôi, tùy tiện ký đi.

Ngô vương bất đắc dĩ chỉ chốc lát, cũng phải ký tên trên cái gọi là mật ước Ngô Việt phạt Sở.

Dạng thao tác này ở trên địa cầu cũng xảy ra rất nhiều lần.

Ví như chiến tranh thế giới lần II, Đức còn cùng Liên Xô ký hiệp ước bí mật, kết quả chẳng phải còn đánh thành một đám não nhũn sao.

Ngày kế!

Ở vùng biên giới hai nước Ngô Việt xây đài cao, ngay trước văn võ bá quan, ngay trước mấy vạn đại quân, hai vị quốc quân ký xuống 《 Minh ước Ngô Việt 》, tiếp đó thông báo thiên hạ.

Hai nước Ngô Việt chính thức kết minh.

Thiên hạ khiếp sợ!

Ngoài ý muốn quá chừng, quá đột nhiên.

Không phải lúc trước hai bên còn đánh cho ngươi chết ta sống, là tử thù chình ình, bây giờ lại quan hệ mật thiết tốt như thế, hai người trở mặt quá nhanh rồi đó.

Sứ giả nước Sở sứ còn chưa có chạy tới Việt quốc, liền thu được thông cáo hai nước, tức khắc gần như ói ra máu.

Một nửa sứ đoàn trở về nước Sở, xem ý chỉ của Sở vương, một nửa kia sứ đoàn tiếp tục xuất phát đi Việt quốc.

Nhưng lúc này đây đi sứ rõ ràng tiền đồ đáng lo.

Ninh Nguyên Hiến ra tay quá nhanh.

Lúc đầu nước Sở là muốn cùng nước Ngô liên thủ, tranh thủ ngoại giao cắt một đao vào nước Việt.

Ai biết Ninh Nguyên Hiến trực tiếp bóp từ trong trứng nước.

Vẫn là ứng với câu danh ngôn, thứ trên chiến trường không có được thì cũng chẳng chiếm được trên bàn đàm phán.

Lần này nước Sở tất nhiên là có phiền toái.

...

Thẩm Lãng mới vừa rời khỏi quận Bạch Dạ, đến tối ngày thứ ba, nghênh đón một vị khách.

Thế tử phủ Bá tước Vũ An Tiết Bàn, hơn nữa bên cạnh gã còn có một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc.

Sở dĩ nói là tiểu mỹ nhân, bởi vì thoạt nhìn nàng chỉ tầm mười bảy tuổi, vô cùng rụt rè, thời thời khắc khắc đều cúi đầu xuống.

Thẩm Lãng nhìn Tiết Bàn.

Người này giống đổi mặt, ánh mắt nhìn Thẩm Lãng tràn đầy thân mật, giống như hai người là bạn cũ tri kỷ vậy.

Mấy tháng trước, Tiết Lê đi phủ Bá Tước Huyền Vũ từ hôn.

Tiết Bàn theo hội Ẩn Nguyên đi ép trả nợ, nỗ lực đẩy gia tộc họ Kim ép vào đường cùng.

Không chỉ có như thế, hai mươi năm trước Bá tước Kim Vũ mượn một triệu lượng vàng, thuê một vạn đại quân cùng một cả nhánh hạm đội đi vây quét hải tặc Cừu Thiên Nguy, kết quả toàn quân huỷ diệt, cho mang đến gia tộc họ Kim tai họa ngập đầu.

Nếu bàn thù hận với gia tộc họ Kim, gia tộc họ Tiết so với gia tộc họ Tô lớn hơn.

Hơn nữa gia tộc họ Kim với gia tộc họ Tiết ân trọng như núi, đối phương chẳng có lý do gì nhưng vẫn phản bội, bán đứng vô sỉ cực kỳ, gần như đẩy cả gia tộc họ Kim vào chỗ chết.

Mà gia tộc họ Tô, mãi cho đến khi Mộc Lan từ hôn, hai nhà mới chánh thức trở mặt.

Nhưng Thẩm Lãng sở dĩ trước tiên tìm gia tộc họ Tô báo thù.

Một là bởi vì đuổi kịp, Tô Kiếm Đình đánh lén phủ Bá Tước Huyền Vũ làm nhạc mẫu bị thương.

Hai là bởi vì trong lòng quốc quân thống hận Tô Nan.

Mà gia tộc họ Tiết lại không giống vậy.

Bá tước Vũ An Tiết Triệt có lai lịch dính dáng đến quốc quân rất nhiều, vì quốc quân mà quản lý tin tức tình báo trong thiên hạ.

Yến Nan Phi cũng là người gia tộc họ Tiết, tuy rằng bên ngoài là một trong sáu đại tông sư Việt quốc, hơn nữa còn là chưởng môn Nam Hải kiếm phái.

Nhưng mà Nam Hải kiếm phái tựa như là chi nhánh của Hắc Thủy Đài.

Hơn nữa gia tộc họ Tiết cùng gia tộc họ Xung có quan hệ đồng minh tuyệt đối, còn có Tam vương tử Ninh Kỳ tồn tại, gia tộc họ Tiết biểu hiện ra bên ngoài rất ít, kỳ thực mạnh mẽ phi thường, thâm căn cố đế.

Gia tộc họ Tô phía ngoài cường đại, thực tế cũng mạnh mẽ.

Mà gia tộc họ Tiết khiêm tốn, giống như một tảng băng, thấy chỉ có trên mặt nước một chút, còn lại 90% đều ở đây dưới nước.

Thẩm Lãng nhất định phải diệt họ Tiết.

Thế nhưng từ độ khó, có thể so với gia tộc họ Tô còn phải lớn hơn một chút.

Trước kia Tiết Bàn ở trước mặt gia tộc họ Kim, lạnh lùng ngạo mạn cỡ nào.

Mà nay ngày, khuôn mặt của hắn mặc dù có vài phần rụt rè, nhưng lại là tràn đầy vui vẻ.

- Chúc mừng muội phu, thành lập công lao bất hủ. - Tiết Bàn nói.

Thẩm Lãng mỉm cười hoàn lễ, cũng không nói gì.

Tiết Bàn nói:

- Muội phu lần này vào kinh đô nhất định sẽ đi qua quận Lang đi.

Đó là chắc chắn.

Lúc này Tam vương tử Ninh Kỳ dẫn đầu ba vạn đại quân trấn thủ quận Lang, vốn suy nghĩ chặn phản quân Tô Nan.

Bây giờ là chắc chắn không cần, phản quân họ Tô đã toàn quân huỷ diệt.

Thẩm Lãng gật đầu.

Tiết Bàn nói:

- Tam vương tử điện hạ muốn mời đệ ăn một bữa cơm, đặc biệt bảo huynh đến đây mời.

Thẩm Lãng nói:

- Nhất định phải đi à?

Tiết Bàn nói:

- Dĩ nhiên không phải, hoàn toàn nhìn ý của muội phu, chỉ bất quá Tam vương tử điện hạ thực sự cầu hiền tài như khát nước.

Lần trước Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thành công, Tam vương tử cũng từng phái người tới lôi kéo, thế nhưng thái độ vô cùng qua loa.

Lần này liền có vẻ vô cùng chân thành, phái tới dòng chính thật sự Tiết Bàn.

Tiết Bàn nói:

- Muội phu à, huynh biết những gì chúng ta làm lúc trước ám muội, thế nhưng không có cách nào, gia tộc họ Tiết chúng ta hoàn toàn phải phục tùng ý chỉ bệ hạ, bệ hạ bảo chúng ta làm cái gì chúng ta thì làm cái đó.

Vậy hai mươi năm trước, gia tộc họ Tiết các ngươi bán đứng họ Kim ta, chẳng lẽ cũng là ý chí quốc quân kia à?

Tiết Bàn nói:

- Đương nhiên huynh biết, muội phu rất khó tiêu tan thù hận với gia tộc họ Tiết chúng ta, thế nhưng từ từ sẽ đến. Có một việc muội phu cần phải biết.

Thẩm Lãng nói:

- Là vụ Khổ Đầu Hoan ám sát nhạc phụ ta sao?

Tiết Bàn nói:

- Đúng, như vậy muội phu cũng biết thân phận chân chính của Khổ Đầu Hoan là gì không?

Thẩm Lãng nói:

- Nguyện nghe chi tiết.

Tiết Bàn nói:

- Tên của hắn gọi Trác Nhất Trần, là nghĩa huynh của Trác Chiêu Nhan, cho nên hắn là người của Thái tử, đi ám sát Hầu tước Kim Trác cũng do ý của Thái tử.

Thẩm Lãng cất giọng kinh ngạc:

- Lại có việc này?

Tiết Bàn nói:

- Thiên chân vạn xác.

Thẩm Lãng cất giọng run rẩy:

- Thật là đáng sợ, đơn giản là nghe rợn cả người, Khổ Đầu Hoan dĩ nhiên là người của Thái tử, tin tức này cũng không tránh khỏi quá kinh người. Thái tử lại phái người đi ám sát nhạc phụ của đệ sao? Từ nay về sau, đệ và hắn không đội trời chung.

Tiết Bàn nói:

- Thẩm muội phu, chúng ta đôi bên đều có cùng chung kẻ địch, không bằng trước tiên ở một chiến hào được không?

Tiếp tục, Tiết Bàn nói:

- Huynh biết xá muội Tiết Lê không hiểu chuyện, mang đến rất nhiều tổn thương cho gia tộc họ Kim, thế nhưng thông gia họ Tiết cùng gia tộc họ Kim vẫn có thể tiếp tục mà, Mộng Mộng, muội qua đây.

Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đã đi tới.

- Đây là Tiết Mộng, muội muội của huynh, là hòn ngọc quý trên tay được phụ thân yêu quý nhất.

Thẩm Lãng nhìn kỹ cô gái này.

Luận tướng mạo, luận dịu dàng, cô gái trước mắt này quả thực vượt qua Tiết Lê.

Tiết Bàn nói:

- Thế tử Kim Mộc Thông tài hoa hơn người, nổi danh khắp Việt quốc, cùng muội muội Tiết Mộc quá là ông trời tác hợp cho, để hai người này kết làm phu thê thế nào?

Thẩm Lãng ra vẻ động lòng, cười nói:

- Tiết Mộng tiểu thư, Kim Mộc Thông cũng không phải đẹp trai như huynh đâu, tiểu thư thực sự sẵn lòng gả cho hắn à?

Lời này thật tình trơ tráo.

Tiết Mộng nhỏ giọng thỏ thẻ:

- Muội đã lén lút đi thăm ca ca Mập, muội… muội… rất thích chàng.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy cũng quá tốt, nhưng mà chuyện này đệ không làm chủ được, cần phải bẩm báo nhạc phụ nhạc mẫu mới được.

Tiết Bàn nói:

- Đó là hiển nhiên, đó là hiển nhiên. Tam vương tử điện hạ đang chờ đợi, chờ muội phu đến quận Lang nhất định sẽ ghé thăm một lần.

Thẩm Lãng nói:

- Đệ sẽ cố gắng, cố gắng!

Tiết Bàn nói:

- Vậy vi huynh cáo từ.

Thẩm Lãng nói:

- Tiết huynh tạm biệt, đi thong thả!

Tuyệt sắc tiểu mỹ nhân nói:

- Tỷ phu Thẩm Lãng, hy vọng gặp lại!

Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Muội muội Tiết Mộng, hy vọng gặp lại.

Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc lại hướng Thẩm Lãng vẫy tay.

Tiết Bàn mang theo em gái rời đi.

...

Ngày kế, Thẩm Lãng tiếp tục đi về phía trước!

Buổi tối, lại bao toàn bộ quan dịch.

Lúc trước mỗi một lần tuy hắn bao cả quan dịch, nhưng quan trong trạm dịch coi như hắn không tồn tại, tránh xa như rắn rết, chẳng dám trêu cũng chẳng dám thân.

Mà lần này, hắn còn chưa đi đến, quan địa phương lại đều tới phái người nịnh bợ.

Còn chưa đến quan dịch, quan lại bên trong cũng đã sớm mười mấy dặm tới đón tiếp, ân cần, lấy lòng thế này, quả thực ngay cả Thái thú còn chưa được ưu ái đến thế.

Thẩm Lãng ăn cơm tối xong, tiếp đó trở lại bên trong căn phòng của mình.

Kiếm vương Lý Thiên Thu sẽ ở phòng kế bên, trước khi Thẩm Lãng vào phòng, Kiếm vương hạ giọng nói:

- Phòng của ngài bên trong có người, hơn nữa còn là nữ.

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Chẳng lẽ là cục cưng Mộc Lan của mình đến à?

Nàng biết ta nín quá khổ, cho nên tới an ủi nội tâm cháy bỏng và cô đơn của ta?

Thẩm Lãng lần này kìm nén quá lâu, xấp xỉ một tháng.

Cả người quả thực muốn phải bùng nổ vậy.

Đẩy cửa ra.

Quả nhiên một cô gái đứng quay lưng lại.

Bóng lưng này mê hoặc vô song, đường cong ma quỷ.

- Thẩm công tử đến rồi sao? Ta chờ lâu lắm rồi. – Cô gái xoay người lại.

Đúng là ngoại thất của Thái tử Trác Chiêu Nhan.

- Tiết Bàn đã từng gặp Thẩm công tử rồi đúng không. - Trác Chiêu Nhan nói dịu dàng:

- Nhưng mà ta tin tưởng Thẩm công tử chắc chắn không có đồng ý gì với hắn cả.

Thẩm Lãng nói:

- Ý đồ đến đây của Trác tiểu thư thế nào?

Trác Chiêu Nhan nói:

- Thái tử điện hạ đặc biệt tán thưởng Thẩm công tử, tán thưởng thật lòng. Ta biết Thẩm công tử lúc trước cùng Thái tử điện hạ có hiểu lầm, thế nhưng sự hiểu lầm có thể giải, không phải sao?

Thẩm Lãng nói:

- Khổ Đầu Hoan đi ám sát nhạc phụ ta, sự hiểu lầm lớn như vậy cũng có thể tháo ra à? Thái tử có ý đồ độc chiếm thê tử Kim Mộc Lan của ta, hiểu lầm lớn như vậy cũng có thể tháo ra à?

Trác Chiêu Nhan nói dịu dàng:

- Đương nhiên có thể!

Tiếp đó, ả nhẹ nhàng xé ra.

Váy lụa bó sát người rơi xuống, bên trong không mặc gì cả, lộ ra thân thể trắng tinh như ngọc, không mảnh vải che thân.

Tiếp đó cánh tay ngọc ngà của ả bắt đầu quấn lên người Thẩm Lãng như rắn, gương mặt tuyệt mỹ dính sát vào, nói dịu dàng:

- Thẩm công tử, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chớ để phí hoài, có chuyện gì ngày sau hãy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK