Thẩm Lãng say sưa mà nhắm mắt lại.
Thật là thoải mái, quá đã!
Đây là âm thanh tát vô mặt đó.
Thoải mái nhất là bản thân mình còn chẳng cần ra tay, trực tiếp để cho kẻ địch vào đại lao.
Chuyện sảng khoái thế này dễ bị nghiện, sau này nếu không làm người ta mất mặt thì phải làm sao đây?
Đâu chỉ có hai cái bạt tai.
Tử tước Chúc Lan Đình ước chừng đánh mười lăm mới dừng lại.
Bởi vì, ông ta xem việc tát vào thằng con chính là đánh Thẩm Lãng. .
Tưởng tượng mỗi một bạt tai của mình là quất vào trên mặt Thẩm Lãng, cho nên càng ngày càng mạnh.
Trực tiếp đem con trai Chúc Văn Hoa đánh cho miệng mũi ra máu, sưng như cái đầu heo.
Bên cạnh thành chủ Lý Phương hả họng nhìn hết chuyện này, ngay cả ông ta cũng cảm thấy đau.
Mà Chúc Văn Hoa từ nhỏ đến lớn, chẳng bao giờ gặp sỉ nhục như thế.
Bị phụ thân đánh không tính là sỉ nhục gì cả, nhưng trước mắt bao người chịu đòn, chính là một chuyện khác.
Hơn nữa hắn Chúc Văn Hoa từ nhỏ đến lớn liền đặc biệt ưu tú, dưỡng thành tính cách kiêu ngạo.
Lúc này chịu nhục, nội tâm tức giận gần như muốn xốc lên cả đỉnh đầu.
Trời cao không có mắt, trời cao không có mắt!
Tử tước Chúc Lan Đình thản nhiên nói:
- Thẩm công tử, cháu hài lòng rồi chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Còn có điều kiện thứ hai nữa, đem toàn bộ quyển《 Mộng Uyên Ương 》 tồn kho toàn bộ tiễn qua đây, để Chúc Văn Hoa tự đốt đi.
Chúc Văn Hoa nhà ngươi lúc trước không phải là muốn đốt sách của ta à?
Như vậy hiện tại, ngươi liền tự mình động thủ, thiêu hủy sách của chính ngươi đi.
Phóng hỏa đốt sách người khác tuy vô cùng thoải mái, nhưng đốt sách của mình có thể sẽ thoải mái hơn cũng nói không chừng.
- Không...
Chúc Văn Hoa la thất thanh.
Tuy rằng viết sách là vì củng cố danh tiếng, vì thu hút chú ý của Trương Xuân Hoa, nhưng đó cũng là tâm huyết gã khổ cực vất vả viết ra.
Nhưng mà quyển sách này là tâm huyết của gã, lại chưa chắc là tâm huyết của Chúc Lan Đình.
Có một câu nói rất hay.
Phong thần thì phong thần, không phải phong thần cho ta. Máu từ tâm huyết cũng chẳng phải máu của ta
Chúc Lan Đình thản nhiên hạ lệnh:
- Chở tất cả đống sách đó tới đây.
- Vâng!
...
Khoảng chừng một lúc lâu sau!
Toàn bộ《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa , tổng cộng hơn bốn ngàn bản sách tồn kho, được chở tới toàn bộ.
Mất đến mấy xe ngựa.
Mấy nghìn quyển sách này được tháo xuống từ trên xe ngựa chất đống ở ở giữa, giống như một hòn núi nhỏ.
Bởi vì lượng tiêu thụ trước đó quá tốt, cho nên đống sách này là chuẩn bị đánh phá kỷ lục.
Chúc Văn Hoa cùng Trịnh Xương Niên thương nghị, tổng cộng ấn hành sáu ngàn bản.
Ngày hôm nay tổng cộng bán năm trăm bản chừng đó, còn dư lại hơn năm ngàn bản.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Chúc Văn Hoa, ngươi động thủ đốt đi, chẳng lẽ còn muốn ta vì ngươi châm lửa phải không?
Chúc Văn Hoa thực sự muốn liều mạng, định rút kiếm chém đầu Thẩm Lãng.
Như vậy khẳng định đặc biệt đã ghiền, toàn bộ thế giới đều an tĩnh tốt đẹp.
Thế nhưng, gã không dám.
Người hầu bên cạnh đốt một cây đuốc rồi giao vào tay của Chúc Văn Hoa, còn Chúc Lan Đình thản nhiên nói:
- Hôn sự của con và tiểu thư Trương Xuân Hoa đã định rồi, không cần viết những thứ đồ ngổn ngang này.
- Đây, đây không phải là đồ ngổn ngang mà. - Chúc Văn Hoa trong lòng tru tréo.
Chúc Lan Đình cả giận nói:
- Hoặc là chính con đốt, hoặc là ta tới đốt.
Chúc Văn Hoa cắn răng chảy máu.
Được rồi, gã không cần cắn răng cũng chảy máu vì đã bị cha gã đánh hồi nãy.
Giơ cây đuốc, đi tới đống sách trước mặt.
Thẩm Lãng ngoắc tay nói:
- Đặng Tiên, hỗ trợ dội dầu.
Ông chủ Đặng Tiên của hiệu sách Xuân Sắc thật sự có chút do dự, ông ta cảm thấy làm người vẫn nên biết có điểm dừng.
Chúc Văn Hoa đã thảm như vậy rồi, thế mà tên này còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu?
Nhưng mà, còn chưa có kịp ngó Thẩm Lãng lần thứ hai, Đặng Tiên lập tức đi kiếm một cái thùng dầu, tưới vào phía trên hơn năm ngàn quyển sách của Chúc Văn Hoa.
Mẹ trứng, không biết vì sao, ở trước mặt Thẩm Lãng, Đặng Tiên ngay cả cái rắm cũng còn phải cẩn thận mới thả.
Đem nửa giây phóng thành một phút đồng hồ, như thế mới có thể im hơi lặng tiếng.
- Xin lỗi Chúc công tử. - Đặng Tiên dội hết dầu xong mới sau đó xin lỗi.
Chúc Văn Hoa toàn thân đều đang run rẩy, gã thậm chí đều không cảm giác được đau đớn trên mặt.
Bởi vì nỗi đau đớn trong lòng đã vượt xa trên mặt rồi.
- A... A...
Bỗng nhiên, gã chợt phát sinh một tiếng gào thét dài, quăng cây đuốc vào đống sách.
- Ầm!
Đám sách đã được tưới dầu, tức khắc bắt lửa, trong nháy mắt dấy lên hỏa hoạn tận trời.
Lòng của ông chủ Trịnh Xương Niên Như Ngọc Các đang rỉ máu.
Đây, đây đều là tiền đó!
Ta thật hối hận a, vì sao trước đây phải nghe lời Chúc Văn Hoa nói vậy?
Bằng không 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 sẽ ra ở tiệm của ta, đến lúc đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Ông ta nghe nói, quyển sách này của Thẩm Lãng kéo dài đến 5 tập.
Bây giờ món tiền lãi to đó lại tiện nghi cho cái đồ bỉ ổi Đặng Tiên.
Ta thật hối hận, thật không cam lòng!
- Ta không cam lòng a... - Chúc Văn Hoa hét lớn.
Gã nhìn đám lửa hừng hừng trước mặt.
Toàn bộ khuôn mặt cũng là vặn vẹo, cả người đều đang run rẩy.
Gã biết mình mất đi cái gì.
Mất đi vô số độc giả, mất đi một đám chó săn, mất đi địa vị thủ lĩnh của đám thanh niên thành Lan Sơn.
Hơn nữa, còn mất đi tôn nghiêm.
Tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ, ngày hôm nay, gã đã bị Thẩm Lãng giày vò chà đạp đáng thương đến nước nào.
Khi một người đau khổ đến cực độ là không cảm giác được đau đớn gì nữa.
Trong sự chết lặng mang theo bi phẫn vô cùng.
Trong lòng Chúc Văn Hoa thét lên tiếng thề độc: Từ nay về sau, ta và Thẩm Lãng nhà ngươi không chết không thôi.
Chỉ cần có một chút cơ hội, ta nhất định phải để cho Thẩm Lãng chết không toàn thây, nhất định phải đưa hắn bằm thây vạn đoạn, để báo mối thù ngày hôm nay.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Không có tiếng gì cả, cho dù bày trò cũng không hay. Nếu không Chúc công tử, ngươi cũng nên nói toạc ra đi.
Cuối cùng Chúc Văn Hoa hét lớn:
- Thẩm Lãng, ta và ngươi không đội trời chung, không chết không thôi!
Vậy là được rồi.
Mới nói ra, nghìn vạn lần đừng nín.
Nhưng mà, vì sao những lời này có chút quen tai thế nhỉ? Giống như trước đây không lâu cũng có người từng gào qua.
Người kia là ai vậy? Hắn ở xó nào rồi?
Thẩm Lãng vỗ vỗ đầu, vẫn không có nghĩ ra được.
Bộ não chết tiệt, vừa nãy giết chết người ta xong đã xóa sạch hết trơn.
Thẩm Lãng vừa vỗ đầu, vừa đi trở về nói:
- Đi, về nhà.
Bỗng nhiên, Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Thẩm công tử, trời tối đường trơn, đi về nhớ cẩn thận đó.
Thẩm Lãng nói:
- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ, nếu như ta ở trên đường gặp chuyện không may, chính là Chúc Lan Đình làm.
Đ*, ta rõ ràng là đang rủa tiền đồ phủ Bá Tước Huyền Vũ kế tiếp không ổn, như là đi lại trong đêm tối.
Thẩm Lãng đương nhiên bình yên vô sự mà trở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Bởi vì người vợ Kim Mộc Lan tự mình dẫn kỵ binh đón hắn về nhà.
Hơn nữa không biết vì sao, Chúc Lan Đình còn phái mười mấy người trên đường bảo hộ hắn về đến thành Huyền Vũ.
Người này thật sự là quá tốt.
...
Ngày kế tiếp!
Trong thành Lan Sơn, lượng tiêu thụ của quyển tiểu thuyết《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 vẫn gây sốt như cũ.
Bởi vì hạn mua.
Đêm qua đã xảy ra chuyện lớn.
Chúc Văn Hoa bị tát vô mặt điên cuồng, bị ép đốt sạch tất cả sách của mình.
Danh tiếng của Thẩm Lãng trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ thành Lan Sơn.
Cho nên...
Vậy có mấy cô gái từng mua quyển 《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa cũng không nhịn được nữa, đều phái ra người hầu tỳ nữ đi mua quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.
Hừ!
Cũng dám ép thần tượng của bọn ta đến nước này? Ta cũng muốn xem sách của Thẩm lãng viết thế nào?
Sau khi xem xong, ta nhất định chửi chết ngươi, mắng nhiếc ngươi đến thương tích đầy mình.
Mua về vừa nhìn!
Kết quả, họ giống như mở ra cổng thế giới mới.
(Chú thích của Mèo Thầy Mo: Hủ nữ lẫn sắc nữ đã được đào tạo bằng cách này)
...
Hai ngày sau.
Đặng Tiên mấy chục tên làm thuê, mang theo hơn ba ngàn bản 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 đi tới đại bản doanh của Thẩm Lãng, thành Huyền Vũ!
Cuối cùng đã trở về giết!
Quả bom tấn văn học này, cuối cùng dẫn ngòi nổ đến thành Huyền Vũ.
Cuối cùng sẽ nổ tan tành danh tiếng của Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên.
Ngọn lửa cháy hừng hực này cuối cùng đốt tới Từ Thiên Thiên!
Suốt hai ngày trời, tiếng đồn về quyển sách này bên tai không dứt, càng ngày càng nghiêm trọng.
Đủ loại đồn đãi, lưu truyền ở mỗi khắp ngõ ngách.
Nghe nói chưa tụi bây? Đại tài tử Chúc Văn Hoa tự hèn hạ tàm tục, một cây đuốc đốt sạch toàn bộ 《 Mộng Uyên Ương 》 đó.
Ta còn nghe nói, có một bọn đàn ông của thành Lan Sơn vốn là bị Bất Cử (*bệnh liệt dương, dương vật không thể cương cứng), hai ngày trước đọc một quyển sách, bỗng nhiên liền hùng tráng phấn chấn bừng bừng.
Ba cái kỹ viện ở thành Lan Sơn có mấy chục cô gái bán phấn buôn hương mà mỗi ngày đầy ắp khách hàng tới kiếm.
Nghe nói mấy cô kiều nữ đang nổi danh suốt ba ngày nay còn không kịp mặc quần.
Nghe nói có một tiểu thư còn cùng với nô bộc trong nhà cẩu thả bị bắt tại trận.
Còn nghe nói thành chủ Lan Sơn Lý Phương lúc đầu trên bảo dưới không nghe, nhưng xem quyển sách này xong, thậm chí ngay cả quần với ba cô gái mà không mệt.
Mà hết thảy chuyện này, đều là bởi vì 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông đó nha!
Đương nhiên, những lời đồn quái quỷ này cũng là Thẩm Lãng dùng tiền mướn “thuỷ quân” xào nấu ra.
Thế nhưng những người từ thành Lan Sơn tới đều chắc như đinh đóng cột, việc này đều là thật, nửa điểm không giả.
Suốt thời gian hai ngày này, toàn bộ thành Lan Sơn vì quyển sách đó mà sôi sùng sục.
Cộng thêm Thẩm Lãng vốn là nhân vật đại siêu cấp của thành Huyền Vũ.
Cho nên, toàn bộ thành Huyền Vũ đều mong đợi ngày quyển sách này tung ra thị trường.
Kết quả, Đặng Tiên vừa mới bày sách ở mười mấy tiệm lập tức đã bị người ta vọt vào tranh mua.
Tình hình điên cuồng này thậm chí còn vượt qua thành Lan Sơn.
Những người này đoạt sách, giống như mấy bác trai bác gái đoạt trứng gà không cần tiền vậy. (*)
(*Bánh nhắc lại vụ xe tải chở trứng bị đổ ở thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông vào năm 2015. Thay vì xúm vào hôi của… như mọi khi thì những người qua đường đã nhiệt tình hốt trứng lại cho bác tài)
Hơn nữa ở giữa còn kèm theo rất nhiều bò, một lần mua chính là mấy chục cuốn.
Chỉ không đến hai canh giờ, hơn ba ngàn quyển sách Đặng Tiên chuẩn bị đã bán sạch..
Lúc đếm tiền, ông ta gần như đều phải rút gân.
...
Từ Thiên Thiên vốn đang bận rộn với đại sự chung thân của mình.
Mặc dù chẳng qua là đính hôn, nhưng mức độ quan trọng so với ngày cưới còn hơn nữa .
Bởi vì, lần này tiệc đính hôn là một trò chơi chính trị.
Thái Thú Trương Xung là đạo diễn, Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên là diễn viên.
Trò diễn chính là, bốn phương tám hướng bao vây tấn công tấu tội phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Chuyện này quan trọng như vậy, Từ Thiên Thiên không dám trì hoãn điều gì, hoàn toàn chuyên chú với chuyện đại sự này.
Cho nên Thẩm Lãng ra một quyển sách bên kia, Từ Thiên Thiên thiệt tình chẳng còn thời gian quan tâm.
Lúc đầu Tử tước Chúc Lan Đình là có thể tặng một quyển sách qua đây, để Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên thấy rõ ràng sách của Thẩm lãng là ở nói bóng gió nói xa nói gần nhà họ Từ.
Nhưng ông ta sẽ không ngu như vậy.
Ngươi còn làm như vậy, nhà họ Từ cùng Trương Tấn không chỉ sẽ không cảm kích ngươi, ngược lại sẽ giận chó đánh mèo ngươi đó.
Thuận theo hiển nhiên, để chính các ngươi phát hiện không tốt sao?
- Tiệc đính hôn, Kim Mộc Lan cùng Thẩm Lãng sẽ đến phải không? - Từ Quang Doãn bèn hỏi.
Từ Thiên Thiên nói:
- Tới hay không đều không có vấn đề, phủ Tổng Đốc phải phái sứ giả tới, Ninh đại nhân từ xưởng dệt kinh đô cũng sẽ đến, thế tử Bá tước Tấn Hải phía bắc sẽ đích thân tới, còn có mấy đại nhân vật cũng có thể sẽ phái người tới, Thẩm Lãng chính là một tên ở rể nhỏ nhoi, còn lên không được mặt bàn.
Từ Quang Doãn nói:
- Bá tước Tấn Hải họ Đường cũng muốn đầu nhập vào tân chính à?
Từ Thiên Thiên nói:
- Đương nhiên không phải, nhưng cái này không trở ngại họ Đường cùng tân chính liên thủ, trước tiên phải gài bẫy giết chết phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Từ Quang Doãn nói:
- Quả là hoành tráng.
Từ Thiên Thiên nói:
- Chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn phải hoàn toàn thổi lên tiếng kèn lệnh diệt vong phủ Bá Tước Huyền Vũ mà thôi.
Từ Quang Doãn nói:
- Trương Xung đại nhân nếu nhất cử tiêu diệt hai Bá Tước có đất phong này, chắc chắn một bước lên mây, không phải đảm nhiệm Trường Sử phủ Tổng Đốc, chính là tiến vào đô thành nhậm chức chủ quan một nha.
Từ Thiên Thiên do dự chỉ chốc lát, nói:
- Có thể sẽ đi Diễm Châu đảm nhiệm hạ đô đốc.
Từ Quang Doãn chắt lưỡi, đây thật đúng là một bước lên mây!
Lãnh thổ quốc gia của Việt quốc có ba cái hành tỉnh, một châu tự trị.
Diện tích của châu tự trị cùng dân cư đều thua kém một hành tỉnh, nhưng rất đặc biệt, cho nên cấp bậc của nó xa cao hơn quận bình thường, so với hành tỉnh thấp nửa cấp.
Lấy tư cách là trưởng quan tối cao của một châu này, chức quan sẽ là hạ đô đốc.
Từ Quang Doãn nói:
- Sau khi nhấn chìm cái thuyền lớn phủ Bá Tước Huyền Vũ, thằng hề Thẩm Lãng có nhảy lên nhảy xuống cũng không làm nên chuyện gì. Điền Hoành bị chết đủ oan.
Từ Thiên Thiên nói:
- Ngày tận thế của gia tộc họ Kim chính là lúc Thẩm Lãng đột tử, Điền Hoành sai ở chỗ đã đưa thằng hề này thành đối thủ, tiến vào tiết tấu đối phương, ngược lại bị Thẩm Lãng cho chết.
- Loại ruồi muỗi vo ve như Thẩm Lãng nếu cố mà đập, ngược lại chẳng đập chết. Nhưng nếu nó không có miếng thịt thối để bâu vào thì chắc chắn nó sẽ chết.
Nhà họ Từ lúc này nên chuyên chú phối hợp Thái Thú Trương Xung đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Còn tên ở rể Thẩm Lãng nhỏ nhoi thế này, thật đúng là không xứng làm kẻ thù của nàng và phu quân Trương Tấn đâu.
Nhưng mà vào lúc này.
Phía dưới vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là lại thêm tiếng gõ cửa dồn dập.
- Chủ nhân, tiểu thư, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!
...