Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghe những lời này, tất cả sắc mặt của mọi người ở đây đều trở nên vô cùng đặc sắc.

Thật không ngờ nghen, Liễu thành chủ ngài trông phong độ bề ngoài thế kia, lại cũng chống đỡ không được ba giây đồng hồ ha.

Thành chủ Liễu Vô Nham tức giận đến toàn thân phát run, cái lúc ông cảm thấy mất mặt nhất đời lại vào ngay lúc này.

Đàn ông không hề sợ ánh mắt thù hằn của người khác, thậm chí khinh bỉ.

Sợ nhất là loại ánh mắt thông cảm của bọn họ.

Ngươi là loại đàn ông chỉ có ba giây thôi sao? Trên đầu ngươi có sừng, thật đáng thương quá đi!

Tức khắc, Thành chủ Liễu Vô Nham lớn tiếng quát lên:

- Vương Liên, ngươi đã uống say. Không nên nói bậy nói bạ, ăn nói hàm hồ.

- Bây đâu, tống Vương Liên ra ngoài cho ta. - Liễu Vô Nham ra lệnh.

Sau đó, hai gã võ sĩ phủ thành chủ sẽ phải xông vào kéo Vương Liên đi.

Thế nhưng, Kim Hối ra lệnh mười mấy người võ sĩ phủ Bá Tước tiến lên, trực tiếp đưa ngăn cản bọn họ.

- Tránh ra. - Võ sĩ phủ Thành chủ ra lệnh.

- Đừng nghen, mọi người còn nghe chưa đã mà. - Đám người Kim Hối trực tiếp rút kiếm.

Trong nháy mắt khí thế giương cung bạt kiếm.

Thẩm Lãng tiếp tục tra hỏi:

- Vương Liên, ngươi làm giả phần bài thi đó bằng cách nào vậy? Rõ ràng là bài thi quận tám năm trước, tại sao lại xuất hiện thơ của ta chứ?

- Ha ha ha... - Vương Liên cười to nói toạc ra:

- Ta tìm ra bài văn trước đây, phân biệt tìm ra mười sáu chữ trên bài thơ. Tìm tới bậc thầy làm giả ưu tú nhất, bóc những chữ này xuống dính vào trên bài thi, rồi phết một tầng giấy rất mỏng đè trên bài thi. Các ngươi biết không, phía trên nhất tầng giấy đó cũng là từ trên một bức họa tám năm trước lột ra, làm giả xong rồi hơ trên ngọn lửa cách khoảng hai thước mấy canh giờ, mọi thứ đều xong xuôi hết.

Vương Liên một khi bắt đầu nói, hoàn toàn là liên tục không nghỉ.

- Các ngươi biết sao? Lúc đó ta thấy đều kinh ngạc sững sờ, lại có thể làm giả như thật đến mức này nha.

- Thẩm Lãng, ngươi sống sờ sờ bị ta bẫy chết, ha ha ha!

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Tại sao ngươi phải làm như vậy nhỉ?

Vương Liên đáp:

- Ta vốn là muốn ở rể phủ Bá tước Huyền Vũ, cùng cậu ta Hứa Văn Chiêu liên thủ nắm giữ toàn bộ quyền sở hữu tài sản phủ Bá Tước. Chờ Huyền Vũ Bá chết rồi, chúng ta lập tức khiến tên phế vật Kim Mộc Thông kia mất quyền lực, vậy sau này con trai của ta chính là Bá Tước Huyền Vũ mới rồi.

- Vậy mà không ngờ tới bị thằng chó Thẩm Lãng nhà ngươi đoạt trước một bước, lại còn hại chết cậu ta Hứa Văn Chiêu. Ta đương nhiên muốn báo thù, với lại bọn họ đã đồng ý ta, ta chỉ cần vu oan ngươi, liền tiếp thu ta tiến vào phái tân chính. Thậm chí tiếp theo khoa thi hội, phái tân chính đều sẵn lòng giúp ta.

Rồi Vương Liên giống như chưa thỏa mãn với những lời mình nói.

Gã bỗng nhiên chợt xé phần bài thi cái rẹt, bắt phía ngoài tầng giấy thật mỏng kia lộ diện, sau đó dùng tay đi vỗ bài thi.

Quả nhiên, trực tiếp làm 16 chữ thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt rớt xuống.

- Các ngươi coi nè, rơi, xuống nè...

- Thẩm Lãng, Trương Tấn đã chuẩn bị đòn sát chiêu trí mạng đối phó ngươi, ngươi lập tức sẽ phải tiêu tùng rồi.

- Mộc Lan, nàng gả cho ta đi, gả cho ta nhé...

Vương Liên vui quá cỡ!

Mà mọi người tại đây, hoàn toàn không cách nào mà nhìn thẳng.

Một màn này, rõ ràng có thể so với hiện trường tai nạn giao thông luôn.

Thẩm Lãng không có vấn đề gì cả.

Trong khi đó, Vương Liên hoàn toàn đang phê thuốc cảm thấy đặc biệt trống vắng.

Sau đó gã cởi truồng chạy như bay trong đại sảnh.

Một chú chim nho nhỏ khi lắc lư trong gió, có vẻ càng bé bỏng hơn.

Chọc cho đám đàn bà con gái ở đây giả vờ thét chói tai liên tục.

Vì đây là Vương Liên cởi truồng chạy rông, nếu như là Thẩm Lãng, những cô gái này có thể phải nhịn không được vừa thét lên vừa kẹp chân vừa liếm đầu lưỡi đi.

Trương Tấn vốn là muốn phái người ngăn cản, nhưng thoáng phân vân lại mặc cho bản thân Vương Liên thả chim tung cánh.

Bởi vì Vương Liên càng điên cuồng, lời gã vừa mới nói lại càng không thể tin.

Một người điên hoàn toàn uống say, miệng đầy mê sảng, một dấu chấm câu đều chả tin được.

Đương nhiên...

Chuyện gã bôi nhọ Thẩm Lãng là ván đã đóng thuyền, bởi vì chính gã đều gỡ xuống mười sáu chữ đó.

Nhưng gã nói nhảm Liễu Vô Nham sai gã nói xấu Thẩm Lãng, lại cái gì phái tân chính dự định ở thi hội tiếp theo săn sóc gã?

Hết thảy những lời đó có thể định nghĩa làm nói vớ nói vẩn.

Lúc này Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên, lại một lần nữa dâng lên không cam lòng vô hạn.

Thẩm Lãng rốt cuộc đã làm gì thế?

Hắn là quỷ sao?

Lại khiến cho Vương Liên nổi điên, giống như lập tức mất đi thần trí, đem những lời nói thật trong đầu xổ ra toàn bộ.

Cái bản lĩnh này thật là làm cho người ta cực sợ đó.

Lúc này Trương Tấn lập tức hoài nghi, Thẩm Lãng là hạ độc trong rượu Vương Liên.

Nhưng kể cả như thế, cũng đã không thể nào xoay chuyển cục diện về được nữa

Trương Tấn có chút đau khổ nhắm mắt lại, ép buộc mình trong thời gian ngắn nhất tỉnh táo lại.

Một chiêu bôi bẩn đó, cũng ban đầu chẳng qua là bại hoại thanh danh Thẩm Lãng mà thôi, vốn để kéo quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 xuống khỏi bàn thờ, để điểm nóng tất cả mọi người chú ý chuyển dời đến chuyện Thẩm Lãng đạo văn sao chép.

Hôm nay chẳng có hiệu quả, đương nhiên để cho người ta tức giận không cam lòng.

Nhưng lại không thể ảnh hưởng lớn đến ván cờ.

Đừng quên sát chiêu chân chính còn ở phía sau, đó mới có thể với Thẩm Lãng cùng phủ Bá tước Huyền Vũ một đòn trí mạng.

Phụ thân từng nhiều lần khuyên bảo gã, không nên ham chiến, phát hiện bước cờ nào đó thất bại, lập tức từ bỏ, sau đó tiến vào ván kế tiếp.

...

- Thẩm Lãng cô gia, ngươi còn muốn hỏi Vương Liên gì nữa không vậy? - Trương Tấn hỏi.

Thẩm Lãng lắc đầu bảo:

- Không có.

Trương Tấn đau đớn khôn xiết kêu lên:

- Thật không ngờ, Vương Liên lại điên rồ như vậy, vì trả thù ngươi, lại chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, nỗ lực gán tội danh đạo văn lên đầu của ngươi. Hiện tại tốt rồi, tất cả chân tướng rõ ràng.

Thẩm Lãng không khỏi cảm thán, Trương Tấn tiến bộ thật nhanh ghê.

Thuật trở mặt đó, càng ngày càng thành thạo, chẳng qua lúc này gã đại khái cắn bể răng nuốt vào bụng.

Một đối thủ cường đại, mới là nhân tố quyết định khiến người ta tiến bộ đấy.

Có Thẩm Lãng, trình độ Trương Tấn mới đột nhiên tăng mạnh.

Trương Tấn nói:

- Thẩm Lãng, Vương Liên kia vu oan ngươi như thế, lại còn nỗ lực lấy thơ ngươi viết chiếm làm của mình. Đại nhân Liễu Vô Nham, dựa theo luật pháp Việt quốc, nên xử trí Vương Liên như thế nào?

Thành chủ Liễu Vô Nham nói:

- Báo cáo hành tỉnh học chính Đề đốc, tước đoạt công danh Vương Liên, đồng thời phạt tiền hai mươi, giao cho người bị hại Thẩm Lãng.

Tiếp tục, Trương Tấn ngỏ ý:

- Thẩm Lãng cô gia, xử trí như vậy ngươi đã vừa lòng sao?

- Vừa lòng, Vừa lòng. - Thẩm Lãng bày tỏ.

Trương Tấn bảo:

- Vậy ta liền phái người lôi Vương Liên đưa về nhà làm cho tỉnh rượu vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Hay lắm!

Tức khắc, hai gã võ sĩ tiến lên, lôi Vương Liên đang bận "truổng cời" quẩy chim khắp chốn kéo đi ra ngoài.

Bọn họ đương nhiên sẽ không mang Vương Liên về nhà, mà là mang đi một chỗ bí mật.

Nhưng mà...

Mới vừa vừa rời khỏi không đến ba dặm.

Mấy cao thủ áo đen tuôn ra, cướp đi Vương Liên.

Thẩm Lãng làm sao có thể dễ dàng để gã chết, nhất định phải cho gã lựa chọn một loại nhục nhã, kiểu chết tàn nhẫn nhất cơ.

Ngươi nói xấu ta đạo văn sao chép không cần gấp gáp, ta đại khái chỉ đánh gãy chân tay ngươi.

Nhưng ngươi lại nói xấu sự trong sạch của nương tử ta, lại nói ta bị cắm sừng?

Vậy xin lỗi nhiều nha, ngươi phải phải nhận lấy cái chết đáng sợ nhất trên thế giới, kiểu chết rất độc đáo khác biệt so với thiên hạ đó.

...

Trở về bữa tiệc trong đại sảnh.

Trương Tấn lớn tiếng nói:

- Ta muốn xin lỗi Thẩm Lãng vì đã để cho thằng đê tiện Vương Liên vào bữa tiệc tối nay.

- Tại đây ta làm chứng cho Thẩm Lãng, bài thơ 16 chữ kia, đúng là Thẩm Lãng làm, rõ ràng tuyên truyền giác ngộ, thơ hay, thơ hay quá.

Thẩm Lãng mỉm cười hỏi:

- Trương Tấn, nói như vậy, ta quả thật có vài phần tài làm thơ à?

Lập tức, Trương Tấn cảm giác được mơ hồ không ổn, nhưng gã vẫn cười nói:

- Thẩm Lãng huynh đương nhiên là tài hoa hơn người, bài thơ này đã đủ chứng minh rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Lý Văn Chính các hạ, ngươi vừa rồi để ta lấy phong nguyệt làm đề bài thơ, còn để ta cùng tỷ thí với các Cử nhân một phen, ta cự tuyệt, bởi vì ta cảm thấy bọn họ căn bản không xứng cùng so thơ với ta. Bây giờ suy nghĩ một chút...

Mọi người kinh ngạc, Thẩm Lãng nhà ngươi đây là trở nên biết làm người sao?

Thẩm Lãng chốt câu:

- Bây giờ suy nghĩ một chút, bọn họ vẫn không xứng.

Đông đảo cử nhân trợn mắt, Thẩm Lãng đ* mẹ ngươi.

Thế nhưng, toàn bộ giận mà không dám nói gì.

Vừa rồi bản lĩnh Thẩm Lãng đối với Vương Liên thật là đáng sợ, y như ma thuật kìa, bây giờ bọn hắn cũng chẳng biết Thẩm Lãng là thế nào làm được để Vương Liên nổi điên rồi, cầm chuyện xấu nói thật đều tuôn hết ra ngoài nói.

Ai còn chưa từng có chuyện xấu chứ?

Những tên cử nhân đó giờ nghĩ lại chuyện cũ càng thêm kinh hãi.

Ví như, một vị đã từng vụng trộm với chị dâu, anh của gã còn không biết, vẫn đối tốt với gã đến móc tim móc phổi.

Lại ví như, một vị cử nhân đã từng vì cuộc thi khoa cử mà hiến luôn hoa cúc bên dưới, không chỉ một lần, không ngừng lại chỉ một người.

Vân vân.

Những thứ chuyện xấu kia nếu như bị bản thân nói ra rả ra hết, vậy nhân sinh kế tiếp thực sự không cần sống.

Cho nên, những tên cử nhân đều ngừng công kích, thật tình không dám trêu chọc Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng lại nói:

- Thế nhưng ta cảm thấy, nếu Lý Văn Chính đại nhân ra đề, ta không làm một bài thơ thì chẳng thể nào nói nổi, cũng thật xin lỗi taì danh của ta đây.

- Mọi người nghe cho kỹ nhá, kế tiếp ta muốn làm thơ.

Tránh hết ra, ta muốn đánh mặt, nghìn vạn lần không nên bị tài hoa văn chương của ta thương tổn đến ha.

Ta sợ toàn bộ đại sảnh đều không tha cho ta đâu!

Thẩm Lãng đứng lên, đi đến giữa đại sảnh.

- Kế tiếp, ta muốn bảy bước làm thơ.

- Lấy phong nguyệt làm đề.

Thẩm Lãng bưng ly rượu lên, ngắm bầu trời bên ngoài, thực có khí chất nhất phái văn hào.

Mọi người không khỏi sinh lòng mong đợi.

Mặc dù tối hôm nay là muốn bao vây tấn công Thẩm Lãng, nhưng nếu như nghe được một bài thơ hay cũng không tệ.

Đương nhiên, dẫu có nghe qua, muốn làm Thẩm Lãng nổi danh là chuyện không đời nào.

Thẩm Lãng nhắm mắt lại, giống như tiến vào trong cảnh giới thơ từ tuyệt vời đó.

Hắn bắt đầu cất bước.

Hắn bắt đầu làm thơ.

Thanh âm hùng hồn vang vọng, bao hàm tình cảm.

Thi viết: Quan nhân bất yếu (*thơ viết: quan nhân – tức cách vợ gọi chồng của bách tính bình dân thời Bắc Tống – không nên)

Nhật nguyệt vãng lai, quyên quyên hồng thủy. (*ngày tháng qua lại, nước đỏ nhỏ giọt)

Sạ thiển sạ thâm, tái phù tái trầm. (*Chợt cạn chợt sâu, vừa phù vừa chìm)

Nhan như bán tiếu, mi tự hàm đề. (*Mặt chỉ cười một nửa, mày như cố nhịn khóc)

Ái ngã thiên thiên, phong nguyệt vô biên! (*Yêu ta Thiên Thiên, gió trăng triền miên)

(Chú thích của Bánh: Bài thơ có chút sửa chữa từ nguyên tác 《Thiên Địa Âm Dương Giao Hoan Nhạc Phú 》)

(*) Bài thơ này của thi sĩ đời Đường Bạch Hành Giản, em trai của nhà thơ nổi tiếng Bạch Cư Dị.

...

Thơ vừa ra, tất cả mọi người người gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Nhất là giới nữ nơi đây, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, toàn thân khô nóng.

Thẩm Lãng, ngươi thật CMN là một thằng thấp hèn bại hoại a.

Làm được thơ, lại hạ lưu như thế.

Mà sau khi Từ Thiên Thiên cùng Trương Tấn nghe xong, cả người gần như muốn nổi khùng.

Thằng chó, tao muốn giết mày, giết chết mày!

Bài thơ này viết cái gì?

Nói Từ Thiên Thiên vào tháng kinh nguyệt, vẫn cùng Thẩm Lãng làm bậy làm bạ.

Vừa rồi chẳng phải các ngươi tìm một con điếm thấp hèn hắt nước bẩn lên đầu ta sao? Nói xấu ta ngay cả ả điếm kia vào ngày thiên quỳ (*tức giai đoạn tuyến sinh dục nữ bị kích thích dễ thụ thai nhất, tương đương với ngày rụng trứng) cũng chẳng buông tha.

Hiện tại, ta ngay cả ngày thiên quỳ của Từ Thiên Thiên cũng không tha.

Không sai, chính là một bài thơ khiêu dâm siêu cấp.

Làm xong bài thơ, Thẩm Lãng bày tỏ :

- Tại sao không có tiếng vỗ tay nhỉ? Lẽ nào bài thơ này ta làm không tốt sao?

Rồi ánh mắt Thẩm Lãng nồng nhiệt ngắm Từ Thiên Thiên ngỏ lời:

- Thiên Thiên, mặc dù chúng ta đã tách ra, nhưng ta còn muốn làm bài thơ tặng cho nàng.

- Ta không những vì nàng làm thơ, ta còn có thể hát tặng cho nàng nữa.

Tiếp đó, Thẩm Lãng dùng chất giọng buồn bã lôi cuốn mà biểu diễn.

- Thiên Thiên...

- Nàng là người tình cũ của ta.

- Người con gái tựa như hoa hồng.

- Dùng đôi môi nho nhỏ hồng hồng của nàng.

- Dẫn lối ta vào cơn mê vô tận đêm khuya.

- Tới đây nào, tới đây...

- Xoảng!

Một ly rượu chợt nổ nát vụn trên mặt đất.

Thẩm Đào Lang (*) phiên bản dị thế hát đến ai oán triền miên, tang thương mê người, ở đây rất nhiều cô gái thật đúng là nghe được có chút như mê như say, bỗng nhiên đã bị cái ly rượu đập nát này cắt ngang.

(* Bánh ám chỉ nam ca sĩ, nhạc sĩ Đào Lang, tên thật La Lâm, quê ở Tứ Xuyên, nổi tiếng với những bản ballad tình ca, bài Thẩm Lãng hát có khả năng được chế lời từ các ca khúc của Đào Lang)

Từ Thiên Thiên cắn môi chảy máu, ánh mắt nhìn Thẩm Lãng tràn ngập thù hận thấu xương, hận không thể đưa hắn lột da rút gân, nghiền xương thành tro.

Thẩm Lãng ngừng ca hát, nói dịu dàng:

- Thiên Thiên, trên môi nàng đang chảy máu kìa.

Lãng gia một khi tiến vào trạng thái lưu manh, thực sự ảo đến mức không thể dừng lại được.

- Thế nào, ta hát không hay sao?

- Bằng không, ta đổi lại một bài khác nhé?

Tất cả mọi người một mảnh tĩnh lặng, không ai nào dám đáp lại nghen.

Ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Lãng đặc biệt phức tạp.

Dễ nghiện, chưa từng có xem qua tiết mục kích thích như vậy.

Thế nhưng, thật sự làm cho người ta sợ hãi.

Nhất là đám nữ giới đây, từng đợt rùng mình.

Lực sát thương của Thẩm Lãng đơn giản là bùng nổ.

Trước mắt chỉ có một người mà đè bẹp tất cả mọi người.

Thật như một Đại Ma Vương vậy, đơn giản là tóm hết thảy kẻ địch đè xuống đất chà đi chà lại, để cho người ta run lẩy bẩy.

Hắn dùng câu nói kinh điển kia biến thành hiện thực.

Ta không phải nhắm vào tên kia, ta nhắm vào tất cả tụi bây, ở đây đều là rác rưởi, phải chiến đấu với năm tên cặn bã. (*Đây là câu nói của Benjamin Lâm Quốc Bân trong bộ phim Vua Phá Hoại của Châu Tinh Trì)

...

Thẩm Lãng hướng Mộc Lan cất giọng ai oán than thở.

- Nương tử, hình như cũng không có người nào thích thơ của ta, càng chẳng có ai thích ta hát, không bằng chúng ta về nhà đi!

- Phu quân, thiếp thích nghe chàng hát. - Mộc Lan nói:

- Thôi, chúng ta về nhà.

Thẩm Lãng ngó Trương Tấn nói:

- Các ngươi nếu là có đòn sát thủ gì, vội vàng sử dụng đi chứ, bằng không ta phải về nhà đó.

Về nhà?!

Làm sao có thể để cho ngươi về nhà, chúng ta còn có một kích trí mệnh cuối cùng còn chưa có dùng ra mà.

Trước đó hai chiêu cũng chỉ là làm nền.

Kế tiếp một chiêu này, mới là trí mạng tuyệt sát!

Là muốn tính mạng Thẩm Lãng nhà ngươi!

Chân chính không chết không thôi!

Lúc này, một người giơ ly rượu lên, thản nhiên nói:

- Thẩm Lãng, ngươi không đi được.

Thẩm Lãng trông về hướng người nói chuyện, người này đúng là niềm tự hào của thành Huyền Vũ, nhị giáp tiến sĩ Lý Văn Chính.

Quan mới nhậm chức ngân y Tuần sát sứ.

Một cái chức quan để quận trưởng khắp thiên hạ đều phải sợ cong đuôi.

Phẩm cấp tuy rằng không cao, nhưng lại là đại biểu cho ý chí quốc quân, có quyền lực trực tiếp tấu lên quốc quân.

Thật là quan chức làm cho người nghe tiếng đã tiêu mất lá gan.

Mà bây giờ, đồ đao của gã chỉ hướng Thẩm Lãng.

Lý Văn Chính hướng bên cạnh Đường Doãn nói:

- Đường huynh, người buồn cười nhất là cái gì? Một người sắp chết đến nơi còn không tự hiểu, giống như một tên hề nhảy nhót làm trò, trên nhảy dưới tránh, Thẩm Lãng trước mắt này đúng là như vậy!

- Thẩm Lãng, việc ngươi mưu phản lộ rồi!

Tiếp tục, Lý Văn Chính thản nhiên nói:

- Bây đâu, bắt Thẩm Lãng lại cho ta, đeo xiềng xích, khóa đem vào kinh!

Thẩm Lãng mừng rỡ trong lòng, thở phào một hơi, cuối cùng cao trào tới.

Mìn hắn chôn, cuối cùng có người đến kíp nổ.

Kế tiếp, sẽ phải chết rất nhiều người đi!

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK