Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực, Cừu Kiêu một chút cũng không đau.

Hơn nữa cảm nhận của gã với thế giới xung quanh chết lặng, sở dĩ hét thảm hoàn toàn là bởi vì bản năng.

Đây thật sự là gốc rễ sinh mạng của gã.

Đây là sinh mạng thứ hai của gã.

Thứ này mang đến cho gã sảng khoái vô hạn, cũng chinh phục tai họa rất nhiều cô em.

Lúc này thậm chí ngay cả gốc cũng cắt mất.

Sự sợ hãi cùng trống rỗng kia, căn bản không cách nào ức chế, cho nên lúc này mới kêu lên thảm thiết.

Nhưng mà Thẩm Lãng cúi đầu nhìn thoáng qua, chân mày chợt nhíu lại.

Đệch, rõ ràng hàng của lừa (*) mà.

(*) Nguyên tác là lư hóa: chủ yếu nói là hàng to.

Chỉ bằng cái này, ngươi cần phải được thiến. Ngươi muốn làm gì, kéo cao giá trị bình quân của đàn ông sao?

Tiếng hét thảm của Cừu Kiêu giống như một tín hiệu vậy.

Bên ngoài, hơn một trăm hải tặc tinh nhuệ gã mang đến chợt rút kiếm, tiếp đó điên cuồng mà sẽ phải xông vào.

Bá tước Huyền Vũ không cần Thẩm Lãng phân phó, lập tức kiếm để ngang trên cổ Cừu Kiêu.

Thẩm Lãng rất nhanh gạt quần áo của cô gái bên cạnh, tiếp đó đè lại vết thương bị thiến dưới thắt lưng Cừu Kiêu.

- Ầm ầm ầm rầm...

Sau một lát, cửa phòng được chợt đâm thủng.

Đám cao thủ hải tặc dưới trướng Cừu Kiêu chợt tràn vào.

Cùng lúc đó, cao thủ phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng tràn vào tới.

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Thiếu chủ các ngươi ở trong tay ta, nếu là dám lên trước nửa bước, đầu của hắn rơi xuống đất.

Thẩm Lãng ở bên tai Cừu Kiêu nói:

- Bảo người của ngươi lui ra.

Thuốc gây ảo giác trong người Cừu Kiêu đã hoàn toàn phát tác, cả người giống như trên chín từng mây vậy, ngay cả lời Thẩm Lãng nói đều nghe không rõ ràng.

Thẩm Lãng ghé vào lỗ tai gã nói:

- Lui ra.

Cừu Kiêu cũng hô lớn:

- Lui ra!

Thẩm Lãng nói:

- Lui ra ngoài.

Cừu Kiêu cũng nói theo:

- Lui ra ngoài.

Những cao thủ hải tặc này nhìn nhau vài lần, tiếp đó chậm rãi rời khỏi nhà, nhưng vẫn chăm chú quan sát.

Thiếu chủ võ công cao như vậy, sao lại biến thành con tin vậy hả?

Nhưng mà lúc này tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như thiếu chủ chết ở trong tay gia tộc họ Kim, bọn họ những hải tặc này cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Vua Hải Tặc sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

- Các ngươi lập tức thả thiếu chủ, bằng không chờ đại quân Vua Hải Tặc vừa đến, bọn ngươi sẽ bị giết sạch.

Một tên hải tặc trong đó phát hiện trên đùi Cừu Kiêu đang chảy máu, tức khắc hốt hoảng:

- Các ngươi làm cái gì với thiếu chủ?

Đến khi toàn bộ cao thủ hải tặc rời khỏi nhà cửa xong.

- Ầm ầm ầm rầm...

Cánh cửa căn nhà lại một lần nữa đóng kín.

Thế nhưng Kim Sĩ Anh đã dẫn đầu một đám cao thủ, toàn bộ tràn vào bên trong đại sảnh, ngăn ở phía sau Thẩm Lãng cùng Bá tước Kim Trác để bảo vệ.

- Bắn!

Ra lệnh một tiếng.

Bên ngoài trong bóng tối.

Mấy nghìn tên cung thủ cuồng bắn.

- Vù vù vù vù vù...

Mũi tên như mưa trút xuống.

Ba nghìn người hướng về phía hơn một trăm người bắn tên.

Hơn nữa không cần ngắm bắn, cũng không sẽ ngại sẽ bắn trúng người trong nhà.

Bởi vì cao thủ phủ Bá Tước Huyền Vũ đã thối lui đến phòng trong.

- .........

Hơn một trăm tên cao thủ hải tặc này phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Một số trong đó ra sức phá cửa, muốn xông vào.

Một số khác, điên cuồng mà muốn đột phá vòng vây, hướng trong bóng tối chém giết.

Nhưng bọn hắn cuối cùng chẳng qua là cao thủ tinh nhuệ, không phải võ đạo tuyệt đỉnh cao thủ.

Hơn một trăm người làm sao có thể đánh thắng được ba nghìn nhiều người kia chứ.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hơn một trăm người này bị giết sạch.

...

Trong trại lính dưới chân núi.

Hơn hai ngàn tên hải tặc vẫn ở chỗ cũ tha hồ ăn thịt, uống rượu say sưa, điên cuồng cười nhạo Thẩm Lãng.

- Tụi bây nói bây giờ Thẩm Lãng có bán luôn cái mông của mình hay không vậy?

- Thiếu chủ nói không chừng đang hưởng dụng.

- Chúng mày nghe nè, trên núi có tiếng chém giết.

Đông đảo hải tặc lao ra khỏi nhà ngó.

Quả nhiên trên núi có tiếng chém giết.

- Không tốt, thiếu chủ đang dự tiệc ở trên núi.

- Bá tước Huyền Vũ điên rồi sao? Bọn họ dám động võ đối với thiếu chủ?

- Bọn họ không sợ đại vương chém sạch gia tộc họ Kim à?

Thế là, hơn hai ngàn tên hải tặc đều xuất binh khí, lao lên trên núi.

- Cứu thiếu chủ, cứu thiếu chủ!

- Giết, giết, giết hết đám chó chạy của phủ Bá Tước Huyền Vũ!

Đám hải tặc này uống đến say khướt, không có bất kỳ chương pháp gì, cũng không có bất kỳ cái gì e ngại, cứ như vậy hướng phía trên núi phóng đi, như rắn mất đầu.

Căn nhà Thẩm Lãng mời Cừu Kiêu ở giữa sườn núi, hơn nữa còn ở vị trí khá dốc đứng.

Từ chân núi đi tới cũng chỉ có một con đường, tuy rằng tương đối rộng nhưng không đủ cho hai ngàn người, tức khắc những hải tặc này hoàn toàn chen chút chung một chỗ.

- Bày trận, bày trận!

Thủ lĩnh đám hải tặc la lớn.

Hai nghìn tên hải tặc này bắt đầu bày trận.

- Rầm rầm rầm rầm...

Lúc này, từ trên núi trút xuống vô số gỗ lăn cùng tảng đá.

Trong lúc nhất thời, đông đảo hải tặc ngã túi bụi.

- Tản ra, tản ra...

- Mỗi người phân tán, leo lên trên, ở sườn núi tụ họp.

Đám thủ lĩnh hải tặc lập tức thay đổi sách lược.

Không thể không nói, những thứ thủ lĩnh này vẫn là vô cùng lão luyện.

Hơn nữa những hải tặc này cũng đặc biệt dũng mãnh, bị đá lăn cùng gỗ lăn đập chết vài trăm người xong cũng không sợ hãi chút nào.

Sau khi nghe được mệnh lệnh, hơn hai ngàn người trực tiếp tản ra, không đi đại lộ, liền leo lên núi.

Tuy rằng bọn họ không có tính kỷ luật, tự do tản mạn, thế nhưng sức chiến đấu của một hải tặc vẫn mạnh phi thường.

Đây dù sao cũng là quân chính qui của Cừu Kiêu, chủ nhân cái dạng gì, thủ hạ nên cái gì dạng. Cừu Kiêu tàn ác vô trạng, không nói bất luận cái gì phép tắc, hải tặc dưới trướng gã cũng như vậy. Nếu như đổi thành tinh nhuệ dưới trướng Cừu Thiên Nguy sẽ chẳng khác gì quân đội chính qui chút nào, thậm chí còn càng thêm gan dạ một chút.

Thế nhưng đám hải tặc này rõ ràng mạnh mẽ, vách núi cheo leo thế này, bọn họ leo lên cũng như này rất nhanh, như giẫm trên đất bằng vậy.

Nhìn thấy những hải tặc này leo lên như đám kiến.

Kim Sĩ Anh dẫn đầu ba nghìn quân đội tác chiến.

- Đá lăn, đá lăn.

- Gỗ lăn!

- Bắn tên!

- Không thể để cho những hải tặc này xông lên, không thể quấy rầy Bá Tước đại nhân.

Võ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ lập tức xây dựng phòng tuyến.

Trong đêm tối thấy không rõ lắm, liền bắn tên khắp bầu trời.

- Vù vù vù vù...

Mưa tên từng đợt hạ xuống.

Vô số đá lăn, gỗ lăn điên cuồng nện xuống.

Trong bóng tối, vô số hải tặc chết thảm.

Không gặp một thân, nghe thấy âm thanh.

Cái đêm hôm khuya khoắt này chiến đấu, thật không phải để cho con người.

Thẩm Lãng vốn tưởng rằng một trận chiến này có thể dễ dàng thắng.

Cuối cùng những hải tặc này rắn mất đầu, hơn nữa uống rượu say mèm.

Quân đội phủ Bá Tước Huyền Vũ đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, hơn nữa trên cao nhìn xuống.

Thế nhưng thật không ngờ đám hải tặc này lại hung hãn như vậy, lại thay phiên nhau mà mà xông lên, hơn nữa còn là dọc theo vách núi leo lên, tiếp đó nhảy vào quân trận chiến đấu chém giết.

Sức chiến đấu của bọn họ, cũng rõ ràng kinh người.

Một lát sau, quân đội phủ Bá Tước Huyền Vũ lại xuất hiện thương vong.

Bá Tước đại nhân sắc mặt tái xanh, cục diện phe mình rõ ràng khó coi. Bình thường diễn võ rõ ràng vô cùng tinh nhuệ, vì sao chân chính chiến đấu, lại xuất hiện tình trạng như thế?

Gần nghìn tên hải tặc cùng ba nghìn quân đội gia tộc họ Kim chém giết cùng một chỗ, bừng bừng khí thế.

- Ôi! Đau bụng, đau bụng!

- Mắc ị, muốn ị rồi...

Bỗng nhiên, đám hải tặc này đều kêu thảm thiết, che cái bụng ngồi chồm hổm xuống.

Vô cùng hiển nhiên là Thẩm Lãng phái người hạ thuốc xổ trong rượu.

Thẩm Lãng rất cẩn thận, phần lớn rượu cũng không có thuốc xổ. Bởi vì đám người kia cướp đi lương thực cùng rượu, đều phải phái người ăn trước uống trước thử cái đã.

Nếu như hạ độc, ngược lại sẽ sớm bị phát hiện, phá hư kế hoạch.

Thẩm Lãng khống chế được số lượng rượu đám hải tặc này cướp đi, tối hôm nay bọn họ uống thực sự quá chén, toàn bộ rượu giành được đều uống xong lại sang đòi ở phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Lúc này, đám người Kim Hối mới đưa rượu có thuốc xổ.

Để chứng minh rượu không có độc, Kim Hối cùng mười mấy người thủ hạ còn uống rượu này, bây giờ đang ngồi xổm trong hầm cầ.

Đám hải tặc này uống rượu có thuốc xổ, ước chừng qua một khắc đồng hồ bắt đầu phát tác.

Nhưng mà một khi thuốc xổ phát tác, sức chiến đấu đám hải tặc này liền hoàn toàn kết thúc.

Bụng đau quặn căn bản là không thể chịu đựng được, khi bị đau chỉ có nước ngồi chồm hổm xuống, hoặc là chảy tè le ra luôn.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường mùi thúi tận trời.

Tiếp đó chính là tàn sát nghiêng về một phía!

Sau nửa canh giờ!

Gần như tất cả hải tặc, toàn bộ bị giết sạch, mỗi một cái đầu đều bị bổ xuống!

Trong phòng, Thẩm Lãng dùng khăn lụa tẩm nước hoa che mũi, cau mày nói:

- Nhạc phụ đại nhân, đám hải tặc này đặc biệt dũng mãnh.

Bá tước Huyền Vũ gật đầu.

Không phải tư quân gia tộc không tinh nhuệ, mà là chiến pháp bọn hắn quá phép tắc, quá chủ nghĩa giáo điều.

Thế nhưng sức chiến đấu đám hải tặc này, rõ ràng vượt xa tưởng tượng của hắn.

Đây vẫn chỉ là chính qui của Cừu Kiêu, quân chính qui của Cừu Yêu Nhi cùng Cừu Thiên Nguy thì càng thêm anh dũng tinh nhuệ.

- May là, chúng ta không cần cùng bọn họ chân chính tác chiến, bằng không chiến cuộc đáng lo. - Thẩm Lãng nói.

Nhưng mà, đại quân hải tặc Cừu Thiên Nguy càng tinh nhuệ, giết lại càng thoải mái.

Đến lúc đó long trời lở đất, mặc cho ngươi có tinh nhuệ đến đâu, cũng đánh không lại dòng lực lượng hủy thiên diệt địa.

...

Không biết qua bao lâu!

Cừu Kiêu tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

Gã ra sức lắc đầu, nhưng đều không nhớ gì cả, lại giống như có một chút ấn tượng.

- Bay đâu, mỹ nhân mang ống nhổ đến đây hầu hạ.

- Ta muốn rửa mặt, ta phải mặc đồ.

Cừu Kiêu quát to.

Tiếp đó, bản năng sẽ dùng hai tay chống đỡ, sẽ phải ngồi dậy.

Thế nhưng gã kinh hãi phát hiện, bản thân không cảm giác được hai tay.

Nói cho đúng, cái cổ toàn bộ vô tri giác.

Nội tâm gã vô cùng kinh hãi, đến cùng chuyện gì xảy ra hả?

Ta hình như đi tham gia tiệc của Thẩm Lãng, tiếp đó uống nhiều?

Ngay sau đó, gã thấy được chỗ giữa hai chân mình trống không, chỉ để lại mấy sợi chỉ khâu qua quít.

Gã đầu tiên là ngẩn ngơ.

Tiếp đó, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Của quý, nguồn gốc sinh mạng của gã đã không còn.

Đàn ông nếu như không có đồ chơi này, nhân sinh còn có ý nghĩa gì hả?

Đêm qua kêu thảm thiết còn chưa phải là rõ ràng như vậy, lần này là thật sự rõ ràng rồi.

Thảm thiết đến đỉnh luôn.

Mà lúc này Thẩm Lãng đi đến.

- Cừu Mộc thiếu chủ, xin chào, tỉnh rồi sao? Ngươi có đói bụng hay không, ta bảo người ta nấu cơm cho ngươi ăn nhé?

Cừu Mộc?

Ta không phải tên Cừu Mộc (*).

(*) Chú thích của Bánh: cảm tạ một bạn đọc động não.

Nhưng mà gã nhanh chóng hiểu ra, bản thân đã không có chim (鸟), Kiêu (枭) không phải liền trở thành Mộc (木)sao.

- Thẩm Lãng, ngươi đã làm gì với ta vậy? - Cừu Kiêu thét to.

Tiếp đó, gã chợt giơ bàn tay lên muốn đánh chết Thẩm Lãng.

Thế nhưng...

Tay gã đã không còn là tay nữa, căn bản là nâng không lên.

- Bay đâu, bay đâu!

- Giết tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này cho cho ta, lột da rút gân, lột da rút gân!

Cừu Kiêu ra sức kêu to.

Thẩm Lãng nói:

- Tiểu hầu gia, ngươi đang gọi bọn hắn à?

Theo bàn tay Thẩm Lãng chỉ một cái, cửa phòng mở ra.

Cừu Kiêu gặp được một đống đầu người.

Tầm hơn hai ngàn cái, chất thành nấm mồ.

Mỗi một cái đầu người gã đều biết, toàn bộ đều là hải tặc chính qui của gã.

Cừu Kiêu tức khắc da đầu tê dại, không thể tin nổi nhìn một màn này.

Thẩm Lãng điên rồi sao?

Bá tước Huyền Vũ điên rồi sao?

Cũng dám đại khai sát giới? Giết sạch toàn bộ hơn hai ngàn tên hải tặc gã mang tới sao.

Hắn, hắn sẽ không sợ phụ thân điên cuồng trả thù à?

- Thẩm Lãng, ngươi điên rồi, ngươi điên rồi. - Cừu Kiêu thét to:

- Thành Nộ Triều của ta có ba vạn hải tặc, phụ thân ta sẽ điên cuồng trả thù, sẽ giết sạch mỗi người gia tộc họ Kim. Chúng ta sẽ lột da rút gân mỗi người đàn ông, giày vò mỗi người đàn bà của các ngươi cho đến chết.

- Thẩm Lãng ngươi xong rồi, gia tộc họ Kim kết thúc, phủ Bá Tước Huyền Vũ xong luôn, Kim Mộc Lan cũng xong. Trên trời dưới đất, sẽ cũng không người nào có thể cứu ngươi.

- Thẩm Lãng ngươi chờ đó mà xem, chờ phụ thân ta dẫn đầu đại quân, giết sạch bọn ngươi, chém tận giết tuyệt...

Thẩm Lãng ngồi xổm xuống, nói:

- Gào rú xong chưa? Phát tiết xong chưa? Thoải mái chưa? Im được chưa?

Hai tròng mắt Cừu Kiêu vô cùng thù hằn, nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

- Tiểu hầu gia, chuyện ta muốn cùng ngươi nói nhiều lắm, ta cần chỉnh lý một chút, nắm giữ tiết tấu tốt, như thế mới có thể với tâm linh của ngươi tạo thành cú đánh trí mạng, mới đủ gây chấn động. - Thẩm Lãng nói:

- Đầu tiên nhé, phía trên đảo Vọng Nhai căn bản không có vàng mỏ, tất cả vàng cũng là hội Thiên Đạo cho.

Cừu Kiêu hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Thẩm Lãng nói câu nói đầu tiên quả nhiên cũng rất chấn động.

- Không, không có khả năng, ta chính mắt thấy được mỏ vàng, ta chính mắt thấy được một số thỏi vàng đã tinh luyện, có chừng mấy vạn cân. - Cừu Kiêu thét to.

Thẩm Lãng nói:

- Đó là ta dùng mấy chục vạn lượng vàng hòa tan, một lần nữa biến thành cát vàng xen lẫn trong trong lớp bùn đất, trăm phương ngàn kế đó chứ.

Cừu Kiêu ra sức lắc đầu:

- Không có khả năng, ngươi không có khả năng có nhiều vàng như vậy, hội Thiên Đạo sao có thể cho ngươi nhiều tiền như vậy, tầm hơn một trăm vạn lượng vàng, không có khả năng, không có khả năng...

Thẩm Lãng không nói gì, trực tiếp lấy tới cái gương, một tấm gương thủy tinh dài một thước, đặt ở trước mặt Cừu Kiêu.

- Một tấm gương này, chi phí không đến một lượng bạc, ngươi nói có đáng giá một triệu lượng vàng hay không? - Thẩm lang nói.

Cừu Kiêu tức khắc ngây người.

Gã phách lối tàn ác, thế nhưng gã không ngốc, ngược lại gã đặc biệt khôn khéo.

Thấy bản thân trong gương, rõ ràng sáng rực trước nay chưa từng có, vượt xa tất cả gương đồng, gương bạc lẫn gương thạch anh.

Gã dễ dàng có thể suy đoán ra, giá trị cái gương này vượt xa một triệu lượng vàng.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Hội Thiên Đạo thảo nào sẵn lòng xuất ra hơn một trăm vạn lượng vàng.

Thẩm Lãng nói:

- Chuyện thứ hai, ngươi không hiếu kỳ những dấu răng này trên người ta là ai cắn à? Ngươi không hiếu kỳ vì sao tr*m ta sưng đỏ thế à? Ngươi biết ta bị người nào làm nhục cả đêm à?

- Là tỷ tỷ Cừu Yêu Nhi của ngươi đó! Nàng ước chừng đè ta suốt hai canh giờ, thực sự để ta đau muốn chết, thế nhưng cũng cho ta thoải mái hết sức luôn.

- Mặt khác, mỹ nữ đại phu chữa lành bệnh cho Cừu Yêu Nhi, chính là bản thân ta đây.

Tin tức này càng thêm chấn động, để Cừu Kiêu hoàn toàn không thể tin nổi.

Cả người giống như bị sét đánh vậy.

- Ta có ưu tú hay không? Ngươi mau khen ta, mau khen ta đi chứ! - Thẩm Lãng nói.

- Cừu Kiêu, ngươi thèm nhỏ dãi Cừu Yêu Nhi mười mấy năm, thế nhưng ngay cả nửa đầu ngón tay cũng không có đụng tới, mà ta mới vừa cùng nàng gặp mặt một lần liền ngủ mười lần, tầm mười lần, nghiệt duyên!

- Mặt khác Cừu Kiêu ngươi có biết hay không, đêm hôm đó Cừu Yêu Nhi đã trúng tình độc, căn bản không còn sức phản kháng, chỉ cần ngươi thoáng gan dạ như vậy một chút, ngươi là có thể ngủ thẳng nàng, hơn nữa còn có thể ngủ thẳng Từ Thiên Thiên, đáng tiếc, ngươi chưa đủ gan dạ!

- Đáng tiếc không phải ngươi có thể đè nàng đến cuối cùng.

Cừu Kiêu thực sự muốn hỏng bét, muốn điên rồi!

- Thẩm Lãng, ta giết ngươi, ta giết ngươi!

Cừu Yêu Nhi, Cừu Yêu Nhi, người gã mong nhớ ngày đêm.

Lại bị thằng tra nam Thẩm Lãng này ngủ.

...... A!

Thẩm Lãng nói tiếp:

- Chuyện thứ ba, ngươi chẳng lẽ không tò mò ta vì sao phải đi cứu trị Cừu Yêu Nhi, ta vì sao phải chế tạo thế này một trò bịp bợm hoành tráng thế này? Quan trọng nhất là ta vì sao giữ lại ngươi mà không à?

- Trong thiên hạ những kẻ từng đắc tội với ta, trên cơ bản đều chết sạch.

- Mà trong số những kẻ đắc tội với ta thì Cừu Kiêu nhà ngươi mất nhân tính nhân. Kết quả ta luôn luôn không có giết ngươi, thậm chí không có tìm ngươi gây phiền phức, đáng sợ hơn là ta lại đi lấy lòng ngươi.

- Thiếu chủ Cừu Kiêu, lòng dạ ngươi thật ghê gớm, dạng rắn độc như ta đi lấy lòng một người nào đó, theo đúng lý người đó phải cả đêm ngủ không yên,, rõ ràng như không bình thường, ngươi thế nào lại không phát hiện được kia chứ.

Cừu Kiêu tức khắc hết hồn nói:

- Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?

Thẩm Lãng nói:

- Ta muốn tạo ra một cái bẫy hoành tráng trên đảo Vọng Nhai, một thiên la địa võng, để thu hút cha ngươi qua đây, để ông ta mang mấy mấy vạn hải tặc tới, tiếp đó... Toàn bộ chết hết.

- Ta muốn giết sạch cả nhà họ Cừu các ngươi.

- Ta muốn chém sạch sẽ toàn bộ hải tặc thành Nộ Triều.

- Ta muốn báo thù mối hận 20 năm trước của gia tộc họ Kim.

- Ta muốn đoạt đi thành Nộ Triều!

Nghe những lời này.

Cừu Kiêu rợn cả tóc gáy, dù cho cái cổ đã không còn cảm giác gì, dù cho đã bị thiến, nhưng lông tr*m vẫn dựng thẳng lên.

Ra tay lớn như vậy?

Âm mưu khổng lồ như thế này?

Thấy những điều chưa thấy, nghe những điều chưa nghe.

- Dưới trướng phụ thân ta có mấy vạn hải tặc, ngươi làm sao có thể đánh thắng được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ chính là đám các ngươi. - Cừu Kiêu kêu gào nói.

Thế nhưng gã lại chột dạ.

Trước mắt tên Thẩm Lãng này thật là đáng sợ, hắn có thể sắp xếp cạm bẫy khổng lồ thế này.

Vậy hắn còn có chuyện gì không làm được?

Não Cừu Kiêu bắt đầu vận chuyển.

Thẩm Lãng bắt đầu sắp xếp mọi chuyện có phải từ lúc tranh đảo Kim Sơn hay không?

Không, không phải!

Khi hắn viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, cũng đã bắt đầu sắp xếp.

Trong thiên hạ còn có kẻ nào đáng sợ hơn ngươi sao?

Tức khắc Cừu Kiêu thét to:

- Thẩm Lãng, ngươi là người hay quỷ a!

Thẩm Lãng nói:

- Cừu Kiêu huynh, đối thoại của ngươi có chiều sâu hơn rồi đó? Cảm ơn!

- Ôi! - Thẩm Lãng lại phát sinh một tiếng thở dài nói:

- Kết thúc khoe khoang, tức khắc cảm thấy trống rỗng quá chừng.

Tiếp đó, tay hắn sẽ phải giơ lên.

Cừu Kiêu gặp việc này, biết đây là tín hiệu, đây là tín hiệu Thẩm Lãng muốn giết người.

Không, ta không thể chết được.

Dù cho bị thiến, sống cũng tốt hơn so với chết.

Ta phải sống nữa, ta phải sống nữa.

- Thẩm Lãng, ngươi đừng giết ta, đừng giết ta...

- Lãng gia, van cầu ngươi đừng giết ta.

- Ta hữu dụng, ta đặc biệt hữu dụng. Lãng gia, ta không biết ngươi thế nào tiêu diệt mấy vạn hải tặc thành Nộ Triều của ta, ta cũng không biết ngươi thế nào cướp đi thành Nộ Triều của ta, thế nhưng khi ngươi đại công cáo thành, chẳng lẽ không cần phải có một nhân chứng à?

- Để ta mắt mở trừng trừng nhìn tất cả chuyện này phát sinh, chẳng lẽ không thoải mái à? Ta là địch nhân của ngươi, ngươi hẳn nên để ta sống sót, đây mới là nghiêm phạt đối với ta lớn nhất.

- Hơn nữa ta biết kho vàng của phụ thân ta ở nơi nào, ngươi đừng giết ta, đừng giết ta!

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Hắn phục!

Con người muốn cầu sinh lại mạnh mẽ đến nước này à?

Bị thiến còn muốn sống? Hơn nữa dưới cổ đã tê liệt hết rồi, còn muốn sống sót?

Thẩm Lãng nói:

- Cừu Kiêu huynh, ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý. Như thế ta cho mạng sống của ngươi cơ hội, ngươi phải nắm chặt, được không?

Cừu Kiêu ra sức gật đầu nói:

- Ta nhất định nắm chặt, cảm ơn Lãng gia, từ nay về sau, ta làm cho ngươi heo làm chó, làm trâu làm ngựa.

Thẩm Lãng đốt một nén nhang, cắm trên mặt đất.

Tiếp đó, hắn hướng bên ngoài chỉ vào nói:

- Ngươi xem đây một cánh cửa bên ngoài.

Bên trái cánh cửa mở ra.

Ngoài cửa cách đó một trăm mét, có một cô gái, một mỹ nhân tư thế oai hùng hiên ngang.

Thẩm Lãng nói:

- Cừu Kiêu huynh, ngươi thấy mỹ nhân kia à?

Cừu Kiêu gật đầu một cái nói:

- Lãng gia, ta thấy được, thấy được.

Thẩm Lãng nói:

- Nói cho ta biết, nàng là người nào?

Cừu Kiêu nói:

- Kim Kiếm Nương.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, Kim Kiếm Nương, chính là Kim Kiếm Nương ngươi mong nhớ ngày đêm. Đêm qua ngươi còn nói với ta, ngươi phải ngủ với nàng đúng hay không? Bây giờ ta đã tìm nàng tới cho ngươi, ngươi nói ta có đối xử tốt với ngươi không?

- Tốt, tốt. - Cừu Kiêu nói:

- Cảm ơn Lãng gia, cảm ơn ân công.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi leo đến trước mặt nàng, hôn đế giày nàng, chỉ cho ngươi thời gian một nén nhang. Nếu như ngươi thành công, ta liền không giết ngươi.

Cừu Kiêu ra sức gật đầu:

- Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công.

Tiếp tục, hắn bản năng sẽ phải bò về phía Kim Kiếm Nương đi.

Chính là một trăm mét, thời gian một nén nhang, không nên quá ung dung.

Thế nhưng ngay sau đó gã bỗng nhiên phát hiện, bản thân hai tay hai chân cũng không thể động, bò thế nào.

- Ân công, tay chân ta cũng không thể động, bò không được. - Cừu Kiêu nói.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi phải còn có hàm răng à? Dùng hàm răng bò cũng cũng đượ mcà.

Cừu Kiêu tức khắc muốn bùng nổ.

Dùng hàm răng bò?

Ngươi bò cho ta xem hả?

Thế nhưng, gã không dám tức giận.

Cái mạng nhỏ của gã hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng, ngươi chờ cho ta, ngươi chờ cho ta.

Kế tiếp.

Một màn lật đổ thế giới quan Thẩm Lãng xuất hiện.

Cừu Kiêu lại thực sự làm xong rồi.

Thật không còn nghi ngờ gì nữa.

Kỳ tích!

Gã lại thực sự dùng hàm răng bò về phía trước.

Trước dùng hàm răng cắn một hòn đá mục tiêu, sau đó kéo thân thể về phía trước.

Thẩm Lãng thấy da đầu tê rần, kính nể vạn phần.

Con người muốn cầu sinh mạnh đến nổi đến nước này à?

Cừu Kiêu, ngươi quá ngầu.

Thật lợi hại!

Cứ như vậy, Cừu Kiêu dùng hàm răng từng bước một kéo về phía trước.

Gã cách Kim Kiếm Nương chỉ có một trăm mét mà thôi.

Nhưng mỗi một mét, đều như chãy huyết lệ.

Mỗi một mét gian nan như địa ngục vậy.

Mỗi một mét đều vô hạn khuất nhục.

Cừu Kiêu hoàn toàn bằng vào ý chí đang chiến đấu, dù cho hàm răng rớt mấy cái, dù cho mặt mũi máu tươi, gã vẫn ra sức bò về phía trước.

Thẩm Lãng ngươi chờ đó cho ta.

Lần này ngươi để ta sống sót, ta nhất định giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi!

Khi nén nhang còn dư lại một phần mười.

Cừu Kiêu hoàn thành cái sự nghiệp to lớn này.

Gã dùng hàm răng bò được một trăm mét, bò đến dưới chân Kim Kiếm Nương.

- Ân công, ta hoàn thành, ta hoàn thành, ta có thể sống. - Cừu Kiêu khóc rống chảy cả nước mắt.

Gã cảm thấy bản thân mới vừa hoàn thành sự nghiệp trọng đại nhất.

Thẩm Lãng nhiệt liệt vỗ tay, thở dài nói:

- Không tầm thường, Cừu Kiêu huynh quá thần kỳ, ngươi sáng lập một kỳ tích.

Cừu Kiêu khóc thút thít nói:

- Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công.

Thẩm Lãng nói:

- Không cần cảm tạ, cái kỳ tích này là ngươi hoàn thành, ngươi sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử, ta không giết ngươi, ta nói được thì làm được.

Cừu Kiêu khóc lớn nói:

- Cảm ơn ơn tha mạng của ân công.

Thẩm Lãng nói:

- Không khách khí, ta nói ta không giết ngươi, thế nhưng ta không cách nào ngăn cản người khác giết ngươi, thật xin lỗi!

Nghe những lời này.

Kim Kiếm Nương rút kiếm, chợt đâm xuyên qua trái tim Cừu Kiêu.

Tiếp đó, kiếm thứ hai cắt đứt đầu Cừu Kiêu.

Vua Hải Tặc nhỏ, chết không nhắm mắt.

Thẩm Lãng tiến lên, cầm lấy đầu Cừu Kiêu, đưa cho bên trên một người áo đen.

Người này, chính là sứ giả đượ Vua Hải Tặc Cừu Kiêu phái tới. Gã vốn đến để Cừu Kiêu cải biến phương án đàm phán, lên giá thành tỉ lệ 8:2.

Vừa rồi, gã tận mắt chứng kiến Cừu Kiêu bò lê bò lết, như là chó vậy.

Gặp được cái chết khuất nhục thê thảm của Cừu Kiêu.

Thẩm Lãng đặt cái đầu Cừu Kiêu trên tay sứ giả Vua Hải Tặc, nói bằng giọng trịnh trọng:

- Huynh đài, xin nén bi thương!

- Mặt khác, làm phiền ngươi cầm đầu Cừu Kiêu huynh tự mình đưa đến tận tay Vua Hải Tặc, nhắn nhủ với lão nhân gia đó bớt đau buồn đi.

- Thuận tiện cũng cầm hơn hai ngàn cái đầu đưa cùng luôn một thể nhé.

- Đúng rồi, không nên quên nói cho Vua Hải Tặc, đứa con hắn yêu bị chết rất không bình thản!

- Trân trọng, thuận buồm xuôi gió!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK