Nhân tài, nhân tài tuyệt đối!
Thầy đồ là một trong những phụ tá tâm phúc của Bá Tước đại nhân, trong lòng của lão có thể thi đậu khoa cử cũng không tính loại nhân tài tầm cỡ gì.
Thông minh một chút, chăm chỉ một chút, may mắn một chút thì có thể trúng cử.
Người tài thực sự phải có đại trí tuệ, có thể nhìn thấu bản chất sự việc trong một đống hỗn loạn, giống như Thẩm cô gia vậy.
Chỉ có như thế, mới không đi nhầm đường, cũng sẽ không để một gia tộc rơi vào vực sâu.
Thật không ngờ ông trời đã cho hắn một khuôn mặt đẹp tuyệt đỉnh lại còn cho hắn cái đầu thông minh như vậy.
Thầy đồ quyết định, nhất định phải nói việc này cho Bá Tước đại nhân, tuyệt đối không thể để vị cô gia này thành viên ngọc sáng ám bụi được.
Đã đến giờ tan học, thầy đồ lưu luyến không rời.
Lúc trước, lão thường vội vàng đi tức thì sau giờ học, bởi vì dạy một đám đồ ngu, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Thế nhưng không có cách nào khác, thế tử ở đấy, cũng không thể tùy tiện tìm một người tới dạy.
Thế nhưng thế tử này đặc biệt ngu, dạy cho tên này những thứ kiến thức trí tuệ cao minh hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.
Chỉ có viên ngọc đẹp đẽ như Thẩm Lãng mới có thể làm cho mỗi một người thầy hưởng thụ được sự tốt đẹp và cao cả của giáo dục.
. . .
Sau khi tan lớp, thế tử Kim Mộc Thông nhìn Thẩm Lãng có chút đố kỵ:
- Tỷ phu Thẩm Lãng bình thường có bạn bè không?
- Không có! - Thẩm Lãng đáp.
Kim Mộc Thông nói:
- Vậy tỷ phu cảm thấy vì lý do gì mà không có bạn bè?
Thẩm Lãng nói:
- Vì quá đẹp trai, người quá ưu tú, nổi bật đến nỗi đè bẹp mọi người không còn manh giáp nên người khác đều đố kỵ với ta, làm sao có bạn bè nổi kia chứ?
Thế tử Kim Mộc Thông nhịn không được xiết bàn tay.
Không biết vì cái gì khiến mình muốn đánh tên này một trận?
Nhưng mà nhớ tới hôm qua Thẩm Lãng viết ở trên vách tường một đống tên kẻ thù, thế tử lập tức túng, tiếp đó tức giận:
- Đệ không ngồi gần tỷ phu nữa.
Kim Mộc Thông đi tới vị trí phía sau ngồi xuống, để Thẩm Lãng lẻ loi một mình ngồi ở phía trước.
Chung quanh một đám thanh niên lại đang chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
- Hừ, khoe khoang cái gì? Nếu hắn ta thật sự lợi hại như vậy, tại sao bản thân không đi thi?
- Đúng, đúng, chỉ có kẻ không có bản lãnh mới làm rể ăn bám nhà vợ.
- Chỉ là loại tiểu bạch kiểm ăn bám mà thôi, có gì đặc biệt hơn người kia chứ?
Thẩm Lãng nghe những lời này, bất đắc dĩ trong lòng nhịn không được.
Xem ra danh tiếng mình khoan hồng độ lượng còn chưa có truyền tới, lại để đám lá xanh này chẳng có tí sợ hãi nào với mình cả.
Như thế không được!
. . .
Kế tiếp là môn toán.
Đây là môn không được thi trong khoa cử nên rất nhiều học đường đều không xem đây là một môn.
Thế nhưng học đường quý tộc có mục đích cụ thể, phải bồi dưỡng một thế hệ nhân tài chuyên nghiệp.
Cho nên môn toán phải được dạy ở học đường phủ Bá Tước Huyền Vũ, hơn nữa còn rất quan trọng.
Hứa Văn Chiêu lấy tư cách là một trong những phụ tá của Bá Tước đại nhân, quản lý phủ thuế ruộng vật tư ra vào của phủ Bá Tước, là một quản sự có quyền lớn vô cùng.
Bởi vì nắm quyền quá lâu, cho nên tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì.
Hơn nữa những kẻ giỏi toán thông thường, đại đa số cũng không biết cách ứng xử, tính cách đều rất quái đản.
Hứa Văn Chiêu cũng không ngoại lệ.
Lấy tư cách học giả toán học xuất sắc nhất thành Huyền Vũ, ông ta hiển nhiên trở thành thầy dạy toán trong phủ Bá Tước.
Đi vào lớp học, lần đầu tiên ông ta thấy Thẩm Lãng.
Không có cách nào, ngoại hình đẹp trai như vậy, tới chỗ nào cũng là hạc giữa bầy gà.
Tiếp đó, trong mắt Hứa Văn Chiêu trong lóe lên một chút lo lắng.
Thẩm Lãng vô cùng nhạy bén lập tức cảm giác được vị Hứa Văn Chiêu này có ý thù hằn với hắn, hơn nữa còn rất sâu.
Vì cái gì?
Bởi vì đố kỵ?
Không phải, vị Hứa Văn Chiêu này đã năm mươi mấy tuổi, không có khả năng ôm mối tơ lòng gì với Kim Mộc Lan. Loại nhà toán học như ông ta, còn cứng được ở độ tuổi này hay không cũng là vấn đề.
Hơn nữa Thẩm Lãng chẳng bao giờ gặp mặt ông ta, cũng sẽ không có trực tiếp mâu thuẫn về mặt lợi ích.
Thẩm Lãng quyết định tiếp tục quan sát.
. . .
Sau khi Hứa Văn Chiêu vào lớp, chẳng qua là ánh mắt thoạt nhìn Thẩm Lãng chứa đựng sự thù ghét không rõ ràng, kế tiếp cũng không có gì thêm vào, cũng không có nhằm vào Thẩm Lãng làm ra bất kỳ hành động gì.
Ông ta bắt đầu giảng bài.
Thẩm Lãng nghe giảng buồn ngủ, bởi vì nội dung Hứa Văn Chiêu nói thật sự là quá đơn giản, hoàn toàn tiêu chuẩn môn toán của tiểu học.
Nội dung hoàn toàn về phép nhân và phép chia.
Thế là Thẩm Lãng hiển nhiên xuất hồn bay ra ngoài.
- Thẩm Lãng, trò đứng lên cho ta! - Bỗng nhiên Hứa Văn Chiêu phía trên giảng bài chợt hét lớn lên.
Thanh âm này vô cùng đột nhiên, vô cùng vang dội, vô cùng chói tai.
Thẩm Lãng không đến nỗi nào, các bạn học khác đang buồn ngủ bị giật mình tỉnh giấc, té rớt mông xuống đất.
Thẩm Lãng từ vị trí đứng lên.
Hứa Văn Chiêu cầm thước, đi tới trước mặt Thẩm Lãng, lạnh nhạt nói:
- Đưa tay ra, đánh mười cây.
Thẩm Lãng đoán được, Hứa Văn Chiêu này cũng không phải trăm phương ngàn kế phải mưu hại mình, hoàn toàn chỉ là bởi vì phẫn hận cùng địch ý trong lòng.
Hơn nữa nắm quyền ở phủ Bá Tước đã lâu, để cho ông ta càng kiêu ngạo, làm việc trực tiếp, không nói nhẹ nhàng.
Nếu như không có đoán sai, chắc mình vô tình đã chặn đường của ông ta?
Thẩm Lãng tiếp tục phân tích cùng suy đoán thật nhanh.
Như vậy có khả năng Hứa Văn Chiêu là người thân của một trong ba người Vương Liên, Mạc Dã, Kim Sĩ Anh hay không?
Vì Thẩm Lãng thắng năm người, trở thành con rể Bá Tước nên đã phá hỏng chuyện tốt của tới Hứa Văn Chiêu, cho nên trở thành cái gai trong mắt ông ta chăng?
Hôm qua giựt giây bá phủ thế tử Kim Mộc Thông đi đánh Thẩm Lãng, liệu có phải là kẻ trước mặt hay không?
Nếu như vậy, bản lĩnh trả thù của ông ta quá giản đơn thô bạo.
Trên thực tế Hứa Văn Chiêu thật đúng là người nhỏ mọn như vậy, ông ta được bồi dưỡng từ Bá Tước đời trước, kinh nghiệm đặc biệt lâu năm.
Hơn nữa năng khiếu toán học của ông ta vượt trên rất nhiều người, suốt hai mười mấy năm giải quyết sổ sách các khoản thu chi của phủ Bá Tước ngay ngắn rõ ràng, Bá Tước cùng phu nhân chẳng mấy am hiểu chuyện tiền tài nên càng ngày càng nể trọng ông ta nên chỉ có thể bao dung với cái tính cách quái đản đó.
Điều này cũng làm cho Hứa Văn Chiêu trở nên càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo.
Đừng nói Thẩm Lãng, coi như là thế tử Kim Mộc Thông, ông ta cũng có thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thường.
- Ngẩn cái gì thế? Đưa tay ra!- Hứa Văn Chiêu hướng Thẩm Lãng quát chói tai:
- Rõ ràng gỗ mục không thể khắc, đánh trò mười cây, cũng để cho trò biết lắng nghe giảng bài.
Lời nói này có vẻ quang minh chính đại, hơn nữa thầy đánh trò vốn là chuyện chính đáng.
Có điều vừa rồi mười mấy người trong lớp gần như chẳng có ai chăm chú nghe giảng, thậm chí có một nửa đã ngủ lăn ra bàn.
Ngài không đánh bọn họ mà lại cố đánh ta, đây không phải là mượn cơ hội trả thù à?
Thẩm Lãng nói:
- Thưa tiên sinh, học trò nào có ngủ trong lớp, cũng không châu đầu ghé tai nhiều chuyện gây ồn, vì sao lại đánh học trò?
Hứa Văn Chiêu lạnh lùng nói:
- Lên lớp không nghe giảng, xuất hồn bay ra ngoài nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ không nên đánh à?
Thẩm Lãng nói:
- Chính là những thứ tiên sinh đang dạy thì học trò đã học xong hết rồi, cũng không nhất định phải chăm chú nghe đến hết!
Nghe được lời này, Hứa Văn Chiêu cũng có chút sững sờ.
Ông ta giảng dạy ở phủ Bá Tước mấy năm, ngay cả học trò chẳng tha thiết gì với bài giảng của ông vẫn có thái độ cung kính một mực.
Hứa Văn Chiêu hoàn toàn là muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng.
Đừng nói là học trò bình thường, ngay cả thế tử Kim Mộc Thông, cũng bị ông đét đít hai ba lần.
Bá Tước đại nhân nếu biết cũng chỉ có một câu nói, đáng đánh, tiếp tục đánh!
Tôn sư trọng đạo, không chỉ là lời nói suông đâu.
Hiện tại Thẩm Lãng chính là một người ở rể, cũng dám tranh luận à?
- Trò còn dám mạnh miệng?- Khuôn mặt Hứa Văn Chiêu hơi dữ tợn, lạnh giọng quát:
- Cái này không chỉ là mười cây, đánh ba mươi cây xong, tiếp đó trước mặt ở Khổng thánh nhân quỳ ba canh giờ!
Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi học trò khó mà nghe theo nổi!
Tức khắc, phía sau xuất hiện mười mấy cặp mắt ngưỡng mộ pha lẫn phức tạp.
Hứa Văn Chiêu là ông thầy dữ nhất, không ngờ Thẩm Lãng ngang như vậy, dám tranh luận với thầy luôn.
- Ha ha. . . - Hứa Văn Chiêu giận đến mức cười phá lên:
- Quả nhiên là thứ ngu đần mất hồn, đồ dốt nát bỉ ổi, cuồng vọng lớn, tùy ý làm bậy như thế, để xem Bá Tước đại nhân thế nào trừng trị ngươi, trò chờ đó cho ta!
- Bốp!
Thước đo của Hứa Văn Chiêu đập mạnh trên bàn một cái, trực tiếp gãy thành hai mảnh, tiếp đó ông ta bỏ ra khỏi lớp, đi mách với Bá Tước đại nhân.
Sắc mặt thế tử Kim Mộc Thông hơi tái, tiến lên phía trước nói:
- Thẩm Lãng, lần này tỷ phu nguy rồi, mông thể nào cũng nát bét, tối thiểu phải ăn ba mươi cây.
Thẩm Lãng nói:
- Ông thầy Hứa Văn Chiêu này vẫn luôn là người như vậy à?
Kim Mộc Thông bất đắc dĩ gật đầu, chính gã còn bị Hứa Văn Chiêu đét đít bảy tám lần.
- Ông ấy phụ trách sổ sách phủ Bá Tước chúng ta, rất nhiều khoản tiền đều trong đầu, vì vậy phụ thân đặc biệt nể trọng. - Kim Mộc Thông nhỏ to tâm sự tiếp:
- Ông ta đặc biệt nóng tính, trong phủ nhiều người sợ lắm.
Điểm ấy cũng không có gì kỳ lạ, người giỏi toán thường tình cảm cũng không dồi dào.
Thẩm Lãng hỏi:
- Hôm qua kẻ giựt giây đệ đi đánh ta, có phải là ông ấy hay không?
Kim Mộc Thông vội vàng lắc đầu đáp:
- Đệ không thể nói, nói ra thì không biết giữ lời.
Tam ngốc, ngươi không cần nói nữa.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Ông ta có quan hệ gì với ba người Vương Liên, Mạc Dã, Kim Sĩ Anh vậy?
Kim Mộc Thông đáp:
- Thầy ấy là cậu của anh họ Vương Liên, xem như họ hàng xa bên ngoại.
Vương Liên, vị cử nhân trẻ tuổi, Chủ Bộ chủ quản hình ngục thành Huyền Vũ.
Lần này chân tướng rõ ràng.
Quả nhiên là Thẩm Lãng chặn đường Hứa Văn Chiêu, vốn đứa cháu Vương Liên sẽ trở thành cô gia phủ Bá Tước, kết quả bị Thẩm Lãng cướp mất, khó trách ông ta xem Thẩm Lãng là gai trong thịt.
Thẩm Lãng nói:
- Hóa ra người này dĩ nhiên là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo như vậy.
Tức khắc, tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông liếc mắt nhìn phía Thẩm Lãng.
Ngươi mà cũng có tư cách nói ra những lời này? Hai người các ngươi ai hẹp hòi hơn, trong lòng ngươi càng rõ hơn ai.
Nhưng mà, thằng béo này vẫn vô cùng có nghĩa khí, vội nghĩ kế cho Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng tỷ phu nên chạy nhanh đến chỗ mẫu thân đệ xin xỏ đi, phụ thân cổ hủ lắm, không chấp nhận kẻ không tôn sư trọng đạo. Chỉ cần Hứa tiên sinh đi mách, phụ thân nhất định sẽ quất roi tỷ phu. Bằng không tỷ phu cứ trốn ra ngoài cũng được, ví như trốn trong quân doanh của tỷ tỷ chẳng hạn. – Trong lòng Kim Mộc Thông lo sợ bèn nói tiếp:
- Ba mươi roi đấy, cũng đủ cho tỷ phu nằm trên giường nửa tháng.
Đùa à, việc vặt vãnh như thế cũng đi cầu mẹ vợ thì sẽ bị xem thường mất.
Bị nhạc mẫu xem thường là việc nhỏ, bị vợ xem thường mới là chuyện lớn. Nếu một cô gái xem thường, dù cho có thể ngủ với nhau, nàng cũng chỉ giả vờ ừ hử mà thôi.
Nếu như ngay cả một nhân viên kế toán tính cách có vấn đề còn đạp không xong, Thẩm Lãng ta cũng không cần lăn lộn ở phủ Bá Tước nữa.