Thái Thú quận Nộ Giang Trương Xung hợp lại không có lập tức trở về quận thành, mà là đang bên cạnh Nộ Giang tìm một cái nhà để ở.
Tiếp đó ông ta liền đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm dòng nước sông cuồn cuộn, vẫn không nhúc nhích.
Ông ta ở quan trường phí thời gian nhiều năm, bởi vì không có chỗ dựa, cộng thêm tính cách kiên cường, không giỏi a dua nịnh hót, cho nên ở trước mười mấy năm quan trường có thể nói là tinh thần sa sút.
Ông ta năm đó cũng là nhị giáp tiến sĩ, có thể nói là đường làm quan rộng mở.
Thế nhưng trước tiên ở Ngự Sử Đài mài đũng quần mấy năm, lại vào Trung Thư Tỉnh làm việc vặt đã nhiều năm.
Nghe đơn vị hình như rất lợi hại phải không, nào là Ngự Sử Đài, nào Trung Thư Tỉnh.
Thế nhưng một chút quyền lực vô dụng cũng không có, mỗi ngày chính là cái loại việc hết viết rồi chép, ai cũng có thể hô tới quát lui.
Đối với đệ tử nhà quyền thế mà nói, những thứ vị trí này cũng là lấy tiếng, mà đối với người thường mà nói, thì hoàn toàn là để rèn luyện ý chí.
Trung Thư Tỉnh, cơ cấu Tể tướng.
Kết quả Trương Xung làm đến năm thứ ba, Trung Thư Tỉnh cùng Hạ Thư Tỉnh xóa sạch hết, ba tỉnh sát nhập thành Thượng Thư Đài.
Xuất hiện tình trạng dọn dẹp đại quy mô quan viên làm việc vặt, Trương Xung rời khỏi kinh đồ, bắt đầu ở một thành nhỏ hẻo lánh đảm nhiệm Thành chủ.
Mấy người đảm nhiệm Thành chủ một làm chính là mười mấy năm.
Mãi cho đến mấy năm trước, thành công tiêu diệt Bá tước Đông Giang, khiến cho ông ta tiến vào quốc quân cùng Tổng đốc Chúc Nhung trong mắt.
Tức khắc một bước lên mây, ở kinh đô đạt tiếng tăm nhất thời, lập tức tấn thăng làm Thái Thú.
Đây đã là đại quan biên giới, gần như là đỉnh núi quan viên địa phương.
Phía trên đương nhiên còn có Đại đô đốc hành tỉnh, nhưng không phải thường trực.
Lần này nếu thành công tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, kết cục ông ta thăng nhiệm Hạ đô đốc Diễm Châu đã coi như chắc chắn.
Đây mới là cánh cửa cơ hội để ông ta nhảy hóa rồng.
Cái chức vị Hạ đô đốc Diễm Châu này không phải đi phổ biến tân chính, cũng không phải làm ác quan.
Mà là thử thách Trương Xung ở năng lực đại cục thượng đẳng quân sự, chính trị, ngoại giao.
Bởi vì Diễm Châu vốn thuộc về nước Ngô, Uy Vũ Công Biện Tiêu tiến về phương Nam đầu quân cho Việt quốc, khép mảnh lãnh thổ này lại.
Hai mười mấy năm trôi qua, dân tâm khu vực này vẫn không có triệt quy thuận.
Thương nhân, gián điệp, lái buôn nước Ngô, nước Sở, thậm chí đế quốc Đại Viêm đều có mục đích ở trong này, ngư long hỗn tạp.
Ở cái chỗ này đảm nhiệm Hạ đô đốc, chính là thử thách năng lực cực lớn.
Nhưng một khi làm tốt, vậy ý nghĩa bước tiếp theo trực tiếp tiến vào trung tâm quyền lực kinh đô đảm nhiệm Lục Bộ Thị Lang, tiếp theo là Lục Bộ Thượng Thư, cuối cùng đứng vào một trong mấy vị tể tướng của Thượng Thư Đài.
Vậy mới là cuộc sống đỉnh cao.
Quốc quân là biến Trương Xung ông ta trở thành ác quan, trở thành một cây đao.
Nhưng lại không để cho ông ta làm ác quan đến cùng, là muốn chân chánh bồi dưỡng ông ta biến thành rường cột nước nhà.
Lúc trước bởi vì phí thời gian với quan trường, chí khí khó thù thời điểm, Trương Xung vẫn thường lệ ở bên bồ Nộ Giang xem nước sống chảy xiết.
Tim của ông ta nhanh chóng một lần nữa bốc cháy.
Lại một lần nữa tư thế hào hùng phát ra, ý chí chiến đấu sục sôi.
Chính triều cuộn trào mãnh liệt, có thể cuồn cuộn hơn nước sông trước mắt à?
Huống hồ!
Trương Xung ta đây mới là thủy triều của Nộ Giang, phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ là một tảng đá cứng ở giữa dòng mà thôi.
Dù cho ở tảng đá kia có cứng đến đâu, cũng đỡ không được thủy triều kinh thiên, cuối cùng có một ngày phải vỡ tab, hóa thành đá vụn, bị cuốn trôi.
Trương Xuân Hoa bưng thuốc qua đây, nói dịu dàng:
- Phụ thân, bờ sông gió lớn, thân thể của ngài còn chưa có khỏi hẳn.
Trương Xung một tay bưng chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
- Xuân Hoa, vi phụ xin lỗi con, để cho con bóp chết tình cảm của mình.
Trương Xuân Hoa lắc đầu nói:
- Nam nữ hoan ái cũng chỉ là rỗi rãnh tiêu khiển, so với vận mệnh nó có coi là cái gì? Nói cái gì là tình cảm, chẳng qua là một loại bị kích động sinh sôi nẩy nở mà thôi, chung quy chỉ là sự run rẩy trong nháy mắt.
Hôm nay lại trò chuyện không nổi nữa.
Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân, Thẩm Lãng thắng tranh chấp đảo Kim Sơn, đối với cục diện chúng ta vô cùng ác liệt à?
Trương Xung đáp:
- Là kịch liệt! Nguyên bản ta có thể ưu nhã trình diễn một màn Thập Diện Mai Phục, dùng thủ đoạn tương đối ôn hòa kết thúc vận mệnh của phủ Bá Tước Huyền Vũ. Không cần dùng bản lĩnh quá mức kịch liệt, lại càng không dùng chiến đấu máu chảy đầu rơi quy mô lớn. Như thế mới là một chính trị gia thành công, nếu như giết đến đầu người lăn long lóc, để Bá tước Kim Trác cửa nát nhà tan, vậy có vẻ năng lực ta rơi vào tiểu thừa.
- Nếu như có lựa chọn, ta thật sự không muốn hợp tác với tên cầm thú Cừu Thiên Nguy, đối với tương lai của ta chính là vết nhơ chính trị.
- Thế nhưng bây giờ gia tộc họ Kim thắng được tranh chấp đảo Kim Sơn, cục diện trong nháy mắt liền từ đấu tranh chính trị biến thành đấu tranh quân sự, kế tiếp thì máu chảy vô tận. Mà danh tiếng Trương Xung ta đây, lại càng tệ hơn.
Trương Xuân Hoa nói:
- Tuy rằng thắng được tranh chấp đảo Kim Sơn, nhưng phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp phải khốn cảnh không có thay đổi, ngược lại càng thêm nguy hiểm đáng sợ kịch liệt đúng không?
Trương Xung nói:
- Chỉ cần quyết tâm quốc quân tân chính không thay đổi, nguy cơ gia tộc họ Kim liền vĩnh viễn không thể giải trừ. Khi một mình đấu với con quái vật lớn, thua thật ra là kết cục tốt nhất, kết quả thắng, hậu quả kia phải càng thêm vô cùng thê thảm.
Lời này là nói hết chân lý.
Giống như trên địa cầu, một cái siêu cường quốc bởi vì lãnh thổ xung đột đi giáo huấn một nước nhỏ.
Nếu như nước lớn thắng, vậy đều là vui.
Nếu như nước lớn thua, vậy vì bù đắp lại thể diện, vì củng cố địa vị quốc tế của bản thân, nó sẽ thẹn quá thành giận, đem chiến tranh thăng cấp biến thành cuộc chiến diệt quốc.
Trương Xuân Hoa nói:
- Vậy chờ đến khi phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn huỷ diệt, con lại đi trêu chọc Thẩm Lãng, lại đi ngủ hắn cũng không muộn.
Trương Xung hận không thể che lỗ tai, nhưng thở dài một tiếng nói:
- Không có khả năng này, lúc trước mặc kệ thắng thua cũng còn có thể bảo trì một chút thể diện. Nhưng kế tiếp là ngươi chết ta sống, thây phơi đầy đồng.
...
Một lúc lâu sau, Trương Xung lê tấm thân bệnh tật, ngồi trước xe ngựa hướng phủ Bá tước Tấn Hải.
Lúc này, toàn bộ bên trong phủ Bá tước Tấn Hải một mảnh hỗn độn.
Đường Luân đang điên cuồng phát tiết lửa giận trong lòng.
Hòn non bộ xinh đẹp, trực tiếp bị ông ta dùng trọng kiếm đập vỡ.
Đồ gốm sứ danh tiếng đắt giá, bị ông ta đập thành mảnh nhỏ.
Thi họa trên tường, cũng bị cho một mồi lửa.
Đám đầy tớ trong phủ bởi vì tránh né không kịp, bị Đường Luân giết bốn năm người, phơi thây tại chỗ, không ai dám đi nhặt xác.
Lúc Trương Xung đi vào thư phòng.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân quơ đại kiếm liền vọt tới, lớn tiếng quát:
- Muốn chết sao? Ta không phải nói bất luận kẻ nào đều không được đi vào sao?
Một giây sau.
Ông ta phát hiện là Trương Xung, tức khắc giảm độ tức giận xuống.
- Là Trương Thái Thú sao, có chuyện gì à?
Trương Xung nói:
- Ta tới hỏi hỏi Bá tước Tấn Hải, ngài kế tiếp có tính toán gì không?
Đường Luân lạnh nhạt nói:
- Còn có thể có tính toán gì không? Đương nhiên là kéo dài không đưa, khế ước ta là ký, nhưng là muốn ta giao ra đảo Kim Sơn, hoàn toàn là người si nói mộng.
Trương Xung nói:
- Dù cho như thế, ngài có thể kéo bao lâu. Khi ý chỉ của quốc quân xuống, lẽ nào ngài cũng không giao đảo à?
Đường Luân cười lạnh nói:
- Chờ ý chỉ của quốc quân xuống tới? Ngày tháng năm nào đi, quốc quân hận không thể chờ phủ Bá Tước Huyền Vũ chết đấy.
Trương Xung nói:
- Bá tước Tấn Hải có thể nghe một lời của ta hay không?
Đường Luân nói:
- Nói đi.
Trương Xung nói:
- Lập tức giao ra đảo Kim Sơn, lập tức tiến hành giao tiếp, không nên phá hoại phân xưởng luyện sắt bên trong, cũng không cần phá hoại hầm, hoàn chỉnh giao cho phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nghe những lời này, Bá tước Tấn Hải Đường Luân lạnh lùng nói:
- Trương Thái Thú, ngươi điên rồi sao?
Trương Xung nói:
- Như thế phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ mừng rỡ như điên, điều động số lớn nhân mã đi đảo Kim Sơn. Hàm lượng nguyên tố quặng sắt đảo Vọng Nhai quá thấp, gia tộc họ Kim thiếu nợ, nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất khôi phục sản xuất đảo Kim Sơn, phải đầu nhập đại lượng nhân lực, vật lực, tài lực, quân lực ở phía trên đảo Kim Sơn.
Đường Luân nói:
- Ta đem đảo Kim Sơn hoàn chỉnh giao cho hắn, chẳng phải là thuận ý tứ của hắn? Trương Thái Thú, ngươi sự suy nghĩ cho Kim Trác ấy à.
Trương Xung nói:
- Bá tước Tấn Hải, tất cả vũ khí sắt thép của quân đội dưới quyền của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng do đảo Kim Sơn của ngài cung cấp hả?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân ra sức phân bua:
- Trương Thái Thú, loại chuyện này cũng không thể nói tầm bậy, không thể nào.
Thật là thú vị, đến bây giờ thời khắc này, lại vẫn chơi bịt tay trộm chuông?
Người nào không biết phủ Bá tước Tấn Hải cùng Cừu Thiên Nguy quan hệ mật thiết, thậm chí Đường Luân còn được xem là một trong những cái găng tay của Cừu Thiên Nguy ở Việt quốc.
Trương Xung nói:
- Ngài đem đảo Kim Sơn giao cho Bá tước Kim Trác xong, sẽ cùng Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy ký khế ước bí mật, đem 70% đảo Kim Sơn đưa cho hắn. Nhưng cần hắn phái binh tới đoạt đảo Kim Sơn, ngài nói Cừu Thiên Nguy sẽ tới hay không?
- Đương nhiên phải? - Đường Luân nói:
- Cừu Thiên Nguy chính là một con cá mập to lớn hung tàn, nếu ta đem đảo Kim Sơn đưa cho hắn, hắn ngậm không buông tha khối thịt mỡ lớn này?
Kỳ thực, Đường Luân có một bí mật không có nói.
30% quặng sắt trên đảo Kim Sơn hàng năm tất cả thuộc về Cừu Thiên Nguy, đây coi như là một loại phí bảo hộ.
Trương Xung nói:
- Cừu Thiên Nguy sẽ dẫn đầu đại quân, đại chiến đảo Kim Sơn cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ. Đến lúc đó quốc quân sau đó chỉ xuất binh, giúp đỡ Bá tước Kim Trác tiêu diệt hải tặc à?
Đường Luân nói:
- Đương nhiên không, quốc quân hận không thể Kim Trác chết đi. Binh lự của Cừu Thiên Nguy gấp mấy lần Kim Trác, cho nên hắn tất thắng.
Trương Xung nói:
- Mà khi đó, phủ Bá Tước Huyền Vũ đã đem đại lượng nhân lực, quân lực, tài lực đầu nhập ở trên đảo Kim Sơn. Một khi cùng Cừu Thiên Nguy đại chiến, sẽ chết bao nhiêu người? Phải tổn thất bao nhiêu tài lực? Đảo Kim Sơn đối với Bá tước Kim Trác mà nói, chẳng những một khối thịt mỡ, ngược lại là một cái máy xay thịt, sẽ để cho gia tộc họ Kim chảy hết một giọt máu cuối cùng.
Đường Luân nói:
- Ngay sau đó, hội Ẩn Nguyên lại hướng gia tộc họ Kim đòi lấy số nợ lớn, đòi nợ đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Kim thì xong rồi. Vừa nói như vậy, gia tộc họ Kim đoạt lại đảo Kim Sơn, nếu không không có chỗ dùng, ngược lại chết còn nhanh hơn?
Nói mặt ngoài thì thế.
Nhưng trả giá cao chính là kéo con cá mập Cừu Thiên Nguy vào cuộc
Hơn nữa tên Vua Hải Tặc này, là nhân tố không thể khống chế được.
Có thể nói nếu không có vạn bất đắc dĩ, Trương Xung rõ ràng không muốn đi đến bước này.
Trương Xung nói:
- Cho nên Bá tước Tấn Hải, xin ngài đem đảo Kim Sơn hoàn toàn giao ra, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho gia tộc họ Kim.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cau mày, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Tại sao muốn ta giao ra? Tiêu diệt gia tộc họ Kim đối với ta lại có chỗ tốt gì? Ta trì hoãn không giao đây, kéo dài một hai năm, gia tộc họ Kim liền diệt vong, đảo Kim Sơn vẫn ở trong tay ta.
Đây là muốn hủy đài.
Diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ ta không có ý kiến, nhưng là muốn để ta nỗ lực trả giá bằng đảo Kim Sơn, vậy không bàn nữa.
Dù sao cũng tân chính cũng không phải chuyện của ta, diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ là nghĩa vụ của Trương Xung nhà ngươi.
Trương Xung cau mày.
Vị Bá tước Tấn Hải này cùng Bá tước Huyền Vũ, nhân phẩm rõ ràng một trên trời, một dưới đất.
Một chính trực cương nghị, phẩm hạnh cao thượng.
Một độc ác hay thay đổi, tham lam ích kỷ.
Trương Xung thản nhiên nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngàii nhất định phải giao ra đảo Kim Sơn hoàn chỉnh không sứt mẻ, hơn nữa cần trong thời gian ngắn nhất tiến hành giao.
Bá tước Tấn Hải nghe thấy vậy cười to nói:
- A? Ta cũng là muốn biết, ta vì sao phải nghe theo mệnh lệnh của ngài? Nộ Giang Thái Thú ngài đây không quản được phủ Bá tước Tấn Hải đến đâu?
Trương Xung nói:
- Bởi vì ta sẽ tấu lên quốc quân, thúc ép ngài giao ra. Nếu ngài không giao, vậy ta cũng không cần đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, quả đấm tân chính của ta, trực tiếp đánh ngài càng khỏe, bị tiêu diệt trước ngươi họ Đường được rồi, dù sao cũng ngài cũng là quý tộc lâu đời.
Nghe những lời này, Bá tước Tấn Hải sắc mặt kịch biến, lạnh lùng nói:
- Trương Xung, ngươi dám?
Trương Xung nói:
- Tấu chương ta đã đưa vào kinh đô, ý chỉ của quốc quân rất nhanh đã xuống. Nếu như ngài có can đảm kháng chỉ có thể không giao đảo thì thử xem. Ta cũng muốn nhìn ngài có lì lợm bằng Bá tước Kim Trác hay không?
Xương của Đường Luân đương nhiên không có cứng như Kim Trác, bằng không cũng sẽ không khẩn cấp phản bội phe cánh quý tộc lâu đời, đầu nhập phe quốc quân.
- Trương Xung, ngươi thật ác độc a... - Đường Luân chỉ vào Trương Xung cất giọng run rẩy.
Trương Xung nói:
- Trước tiểu nhân sau quân tử, vẫn là đem lời nói cho rồi. Bá tước Đường Luân à, nếu ta là ngài, nhất định sẽ không chờ đến ý chỉ của quốc quân xuống tới, nhất định sẽ sớm đem đảo Kim Sơn giao ra, như thế mới có vẻ trung thành phối hợp.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân điên cuồng giận dữ hét lên:
- Ta giao, ta giao, ta giao...
Trương Xung, ta đ*t mẹ ngươi!
...
Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình giục ngựa lao điên cuồng.
Ngắn ngủi khoảng cách hơn một trăm dặm, ông ta ước chừng thay đổi mấy con ngựa.
Càng gần trong nhà, trái tim của ông ta nhảy càng nhanh, thậm chí toàn bộ lồng ngực đều đau.
Không chỉ có như thế, khoảng cách nhà càng gần, Chúc Lan Đình cảm giác được hít thở không thông, thở dốc đều vô cùng khó khăn.
Bởi vì ông ta quá lo lắng.
Gia tộc họ Kim còn có đất phong, có đảo Vọng Nhai, có trang viên, có lâu đài.
Mà Chúc Lan Đình ông ta cũng chỉ có một trang viên gia tộc thôi!
Đây chính là mấy vạn mẫu ruộng đồng và vườn tược, vườn cảnh lộng lẫy, vô số kể phân xưởng.
Đây chính là sản nghiệp duy nhất của gia tộc họ Chúc ông ta đấy.
Gia nghiệp tích góp từng tí một mấy trăm năm.
Nếu như gặp chuyện không may, nhà ông ta coi như tiêu.
Nhất định không có việc gì, nhất định sẽ không.
Ta chỉ là tự hù dọa bản thân.
Vòng qua ngọn núi phía trước này, chính là sơn cốc chỗ trang viên họ Chúc.
Nhưng Chúc Lan Đình đã không kịp chờ đợi, trực tiếp từ bỏ chiến mã, dùng khinh công vũ lực lên.
Võ công của ông ta đã nhiều năm chưa từng dùng qua, bây giờ lại dùng để leo núi.
Nhanh, nhanh lên, nhanh...
Dùng hết sức của chín trâu hai hổ, dù cho ở trên chiến trường, Tử tước Chúc Lan Đình cũng không có ra sức vất vả như vậy.
Cuối cùng, leo lên ngọn núi cao này.
Chợt nhìn xuống dưới.
Bên trong sơn cốc, một mảnh đại dương mênh mông.
Trang viên, lâu đài, phân xưởng, ruộng đồng, vườn cây của gia tộc họ Chúc toàn bộ nước lũ cắn nuốt.
Nơi cao nhất của lâu đài gia tộc là một ngọn tháp, hôm nay chỉ có nó lộ ra khỏi mặt nước.
Nước lũ lúc này đã bình thường, ở vào giai đoạn lụt. Trên mặt nước, nổi lơ lửng đủ loại phế tích.
Kết thúc!
Hết thảy đều kết thúc!
Sản nghiệp duy nhất còn lại của gia tộc họ Chúc toàn bộ phá hủy.
Trăm năm gia nghiệp.
Vinh hoa phú quý nhà họ Chúc của ta , toàn bộ kết thúc!
Toàn bộ bị hủy rồi!
- A... A... A...
Tử tước Chúc Lan Đình phát sinh từng đợt tiếng hét thảm.
Như là chó hoang… bị thương vậy.
Trước nay chưa từng có bi thảm, trước nay chưa từng có thảm thiết.
- Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi!
- Thẩm Lãng, ta nhất định phải đem ngươi bằm thây vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn...
Tức khắc, Tử tước Chúc Lan Đình cũng không chịu nổi đả kích khổng lồ này nữa, cộng thêm một tiếng gào thét dùng hết chân khí, ra sức xé rách lồng ngực.
Một trận đau nhức.
Một ngụm máu tươi cuồng phún ra.
Thân thể của Tử tước Chúc Lan Đình ngã xuống đất thật mạnh, lăn long lóc xuống sườn núi.
...
Trọn một ngày sau!
Đoàn người Thẩm Lãng lúc này mới quay trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nhạc mẫu đại nhân đã sớm ngẩng đầu chờ đợi, dẫn một đám người chờ ở cổng của lâu đài.
Mới vừa nhìn thấy bóng dáng đoàn người Thẩm Lãng, bà liền lập tức vọt ra.
Bá tước Kim Trác trong lòng kích động vui sướng, hiếm khi phá vỡ nội tâm rụt rè, muốn đem tin tức tốt nói cho người yêu thân mật nhất.
Kim Mộc Thông cũng nhanh chóng tăng tốc, gã phải kiêu ngạo mà nói cho mẫu thân, lần này là gãngăn cơn sóng dữ, thắng được tranh chấp đảo Kim Sơn, hơn nữa gã còn hoàn toàn đè bẹp Đường Duẫn.
Mẹ ơi, con muốn cho mẹ biết, con trai không phải phế vật, con trai cống hiến vì gia tộc.
Nhưng mà...
Bá tước Kim Trác nhào ngay khoảng không.
Kim Mộc Thông càng lúng túng dang hai cánh tay, ôm không khí.
Nhạc mẫu đại nhân trực tiếp vọt tới trước mặt Thẩm Lãng, ôm bờ vai của hắn nói:
- Ôi! Mẹ con trai ngoan a, Lãng nhi yêu dấu của mẹ!
- Con trai của mẹ rõ ràng quá thần kỳ.
- Con trai của mẹ rõ ràng thật lợi hại.
- Lần này tranh chấp đảo Kim Sơn, nhà của chúng ta sở dĩ thắng thật lớn, toàn bộ cũng là công lao của Thẩm Lãng hết.
- May mà có con, bằng không dựa vào nhạc phụ của con cùng Kim Mộc Thông, chỉ sợ không biết thua thành hình dáng ra sao.
- Để mẹ ngó con kỹ hơn chút nào. - Nhạc mẫu nhìn chằm chằm mặt Thẩm Lãng vẻ, phát hiện một dấu răng, đang muốn kêu lên thể hiện quan tâm, nhưng lập tức nuốt xuống, đau lòng nói:
- Lúc này mới hai ngày, con trai của mẹ gầy đi nhiều quá.
Cái dấu răng này nói không chừng là tình thú vợ chồng son thì sao?
Có thể trên người Mộc Lan cũng có, chỉ bất quá bên ngoài nhìn không thấy mà thôi.
Loại chuyện này, ta lấy tư cách nhạc mẫu cũng không cần phá vỡ.
Bên cạnh Bá tước Kim Trác không nói gì.
Kim Mộc Thông thực sự muốn khóc.
Rõ ràng con cũng có công lao mà.
Rõ ràng con mới là người cần khen nhất mà?
Tỷ phu thiếu lời khen ngợi à? Hắn thiếu quan tâm à?
Hắn còn thiếu điều thông đồng với nữ nhân khác ở bãi săn Nộ Giang.
Suốt một tháng trời con chép sách lia lịa, bộ dễ dàng sao?
Nhìn thấy tên mập thảm như vậy, ngay cả người sắt đá như Bá tước Kim Trác cũng buông xuống rụt rè, tiến lên vỗ vỗ sau lưng Kim Mộc Thông nói:
- Con cũng cực khổ.
Tức khắc, tên béo ở lì trong nhà nước mắt tuôn ra như mưa.
- Cha, ở mười năm trước thì nói con có vợ, bây giờ vợ con đâu? Ở chỗ nào vậy?
...
Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam đều đã trở về.
Lẳng lặng quỳ trên mặt đất.
- Cô gia, may mắn không làm nhục mệnh, ta và Thập Tam đều đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Lãng gật đầu.
Trước mắt có một số việc không đúng!
Bởi vì bên người Kim Hối có thêm một cô gái, một phụ nữ xinh đẹp.
Cô gái này bị thương khắp người, dung nhan thanh tú đẹp đẽ, cặp mắt quật cường vô cùng, không chút nào tỏ ra yếu kém mà cùng Thẩm Lãng đối diện.
Then chốt hai tay hai chân nàng còn bị buộc, miệng cũng bị nhét vải.
Thẩm Lãng nói:
- Kim Hối, ngươi không cưới được vợ, cho nên mượn cơ hội chém giết vớ đại một cô hả?
...