“Em nghe nhầm đấy, anh có nói thế đâu.” Lục Tuân đáp lại mười phần quả quyết, khiến cho cô chỉ biết trợn mắt há mồm. Anh thẳng thắn thề thốt phủ nhận, cứ như vừa rồi người hung dữ cảnh cáo cô không được quá đáng là một người khác vậy. “…” Tiền Duy tốt bụng nhắc nhở: “Mười phút trước, anh vừa nói mà, tôi nhớ rất rõ…” Lục Tuân thẹn quá hoá giận: “Tiền Duy!” “Hả! Có!” “Có cái gì mà có?” Lần này vành tai Lục Tuân đã đỏ rực rồi, giọng của anh hung dữ hơn: “Anh hỏi em,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.