Tiền Duy cố nhịn, cô cứ ngẩn người nhìn đăm đăm vào chiếc máy bán nước tự động trước mặt. Sau đó Lục Tuân đứng dậy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, anh tới chỗ máy bán nước tự động, bỏ tiền vào khe, máy bán nước tự động nhả ra một chai trà sữa. Lục Tuân cầm lên, đưa cho Tiền Duy. “Sao anh biết em muốn uống trà sữa?” Lục Tuân quay đầu sang hướng khác, giọng khàn khàn: “Em đã nhìn chằm chằm trà sữa mười phút rồi.” “Em nhìn trà sữa, còn anh cứ ngồi đó nhìn em à?” Lục Tuân nghiêm mặt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.