“Tiền Duy, có thể ở bên em đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất năm nay của anh rồi.” “Lục par này, miệng anh dẻo như kẹo kéo ấy.” Nghe Tiền Duy chọc ghẹo, Lục Tuân cũng chỉ cười: “Nhẫn nhịn chín năm mới nói được nên có hơi nhiều, những lời muốn nói đã nghĩ nát óc, cho nên rất lưu loát.” Đáng tiếc thời gian Lục Tuân gọi điện cho cô có hạn, hai người không nói được nhiều, Lục Tuân không nỡ tạm biệt Tiền Duy. Cuối cùng, dường như anh nhớ ra gì đó nên nhắc nhở Tiền
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.