“Cả hành trình tôi không nói một câu nào, côcũng biết tôi sợ sao?” “Ừ thì… vậy sao sắc mặt anh lại khó coi như thế?” Lục Tuân có vẻ định nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, anh nghiến răng nghiến lợi đáp lại: “Cô không thấy sau khi ra khỏi tàu lượn có bao nhiêu người quay ra nhìn chúng ta à?” Tiền Duy gãi đầu một cái: “Có sao?” Vừa rồi lúc xuống chân cô còn đang run rẩy, vốn chẳng chú ý đến ánh nhìn của người khác, giờ này nhờ Lục Tuân nhắc khéo, cô vừa quay
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.