Tiền Duy núp trên lưng Lục Tuân, cảm thấy mình đang ở một tầm quá cao. “Nếu không anh thả em xuống đi?” Tiền Duy hơi xấu hổ: “Còn mấy bước nữa là đến rồi, để em tự đi đi, người ta cứ nhìn em chằm chằm xấu hổ lắm.” Lúc này hai người đã tới cửa khu cộng đồng Hoa Sen, có lẽ Lục Tuân cũng nghe lọt tai đề nghị của Tiền Duy, cuối cùng anh cũng dừng lại, thả cô xuống. “Lục Tuân! Cuối cùng anh cũng về rồi! Mau tới cứu mạng chúng tôi đi!” Lưu Thi Vận mắt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.