“Không có gì đâu.” Chẳng biết tại sao, lúc đầu khi bị vu oan cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng giờ khi đối mặt với Lục Tuân, mặc dù ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng lại uất ức đến phát khóc, cứ như một đứa trẻ vừa té ngã đang cố nhịn không khóc, nhưng một khi nhìn thấy người thân, nó sẽ òa lên khóc. “Anh có thể làm gì cho em nào?” Lục Tuân không để ý đến những người qua lại xung quanh, anh vươn tay xoa đầu Tiền Duy: “Em phải nhớ là giờ em
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.