Mục lục
Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiền Duy!” Lục Tuân nhìn đống phân màu nâu vàng dính trên giày mình, rốt cục cũng không cao lãnh nổi nữa, giọng anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

“Vừa nãy tôi có nhắc anh rồi mà?” Tiền Duy rất vô tội: “Tôi nói phía trước có phân chó mà.”

“Thôi đi, cô có thể đừng quấn lấy tôi nữa được không?” Cuối cùng Lục Tuân cũng không nhịn được nữa.

“Tôi đâu có quấn lấy anh đâu, tôi cũng đang tới thư viện mà.”

Chỉ tiếc là từ nơi này đến thư viện chỉ có một con đường, nếu không Tiền Duy không chút nghi ngờ tin chắc rằng, Lục Tuân thà rằng đi đường vòng xa xôi cũng không muốn đi cùng đường với cô.

“Tôi thật sự không phải bám đuôi anh, tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi.” Tiền Duy bày ra biểu lộ thành khẩn.

“Cô thiếu bạn thế cơ à? Muốn tìm đại một người ở trên đường? Ngay cả người cùng tới thư viện cũng không tha?”

Tiền Duy ưỡn ngực nghiêm mặt: “Tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi, tôi đã nói rồi, anh là tấm gương học tập của tôi, làm bạn cùng anh, tôi cảm thấy bản thân nhất định có thể tiến bộ hơn nữa.”

“Thật sao?” Giọng nói của Lục Tuân lạnh buốt: “Nếu cô đã muốn làm bạn với tôi như thế, vừa rồi trong môn học tự chọn quản lý tài sản ở trên lớp, tại sao lúc chia đồ ăn vặt cho mọi người thì không có phần tôi thế? Xung quanh có nhiều người như vậy, chỉ có mình tôi là không có được phát?”

“Chuyện này…” Trên trán Tiền Duy lấm tấm mồ hôi hột, nhưng trong cái khó lại ló cái khôn: “Vì những người khác đối với tôi chỉ là bạn học bình thường, đều đối xử như nhau chia cho họ những đồ ăn giống nhau, nhưng anh lại là thần tượng của tôi, với tôi mà nói dĩ nhiên phải khác rồi, đồ tặng anh đương nhiên phải xịn hơn người khác, sao có thể so với mấy bạn học bình thường ấy được? Hôm nay tôi chia cho mọi người toàn đồ ăn vặt hàng nội địa bình thường, đồ ăn vặt nội địa sao có thể xứng với anh được? Đương nhiên là phải hàng nhập khẩu mới được nha!”

Lục Tuân nhe răng cười một cái: “Cám ơn.”

Tiền Duy thầm đắc ý trong lòng, xem ra con hàng Lục Tuân này cũng chẳng khác gì mọi người, cũng thích nghe những lời nịnh nọt, bạn xem, vừa khen chỉ có hàng nhập khẩu mới xứng với anh ta thì mặt anh ta đã vui vẻ như vậy rồi.

“Vậy ngày mai lúc mang đồ ăn sáng cho tôi thì cô cũng mang luôn đồ ăn vặt nhập khẩu tới cho tôi đi.” Biểu lộ của Lục Tuân vẫn giữ nụ cười trên môi: “Yên tâm đi, cô coi tôi là thần tượng nên quà của cô tôi nhất định sẽ nhận.”

Tiền Duy: ? ? ?

Chẳng lẽ anh ta không biết mấy câu khen xã giao này cũng như lời mời “Lần sau mời cậu một bữa” sao, nó cũng chỉ là những lời nói vô thưởng vô phạt thôi mà?

Nhưng cũng chẳng sao hết! Tiền Duy tự an ủi bản thân, ít nhất đây cũng đánh dấu một bước đột phá rồi, ban đầu không phải cô muốn trở thành chân chó của Lục Tuân đó sao? Từ nhỏ, Tiền Duy đã được dạy rằng, làm chuyện gì cũng phải cố gắng hết mình, làm đến mức không ai thay thế được! Cho nên làm chân chó, cũng phải cố gắng, làm đến mức không ai thay thế được, dũng cảm tiến lên cô gái!

“Lục Tuân! Đưa giày của anh tôi giặt cho!” Tiền Duy hiên ngang lẫm liệt: “Bất kể thế nào, cũng vì tôi nhắc anh không đủ kín đáo nên mới khiến cho anh dẫm phải phân chó, tôi nên chịu trách nhiệm!”

Giặt đôi giày dính phân chó, Tiền Duy tự cảm thấy bản thân đã hy sinh cao cả vì sự nghiệp chân chó cho sếp rồi, nhưng không ngờ Lục Tuân lại chẳng hề cảm kích chút nào.

“Không phải cô giống mấy kẻ biến thái thích sưu tập đồ bên người của người khác đấy chứ?” Anh nghi ngờ liếc nhìn Tiền Duy một cái: “Cô khiến tôi nghi đống phân chó kia là do cô cố tình đổ ra giữa đường đấy. Người bình thường ai muốn giặt giày cho tôi, chúng ta thân lắm sao?”

Nếu là bình thường Tiền Duy đã sớm đáp “Đánh rắm, dám nói bà đây là biến thái à?” , nhưng đối mặt với Lục Tuân, Tiền Duy lại nghĩ về tương lai, bất giác liền thu mình lại.

“Tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với anh thôi, không hề có ý gì xấu với anh, trong lòng chỉ có sự ngưỡng mộ, bảo tôi làm tùy tùng cho anh cũng được!” Tiền Duy nhấn mạnh mà nói: “Anh hoài nghi tôi cũng chính là hoài nghi bản thân anh, chẳng lẽ anh không có chút tự tin nào với sức hấp dẫn của bản thân mình sao?”

Lục Tuân trầm ngâm trong chốc lát, liếc mắt nhìn Tiền Duy: “Cô đang có mưu đồ gì? Làm sao, không lẽ muốn tôi cho cô chép bài môn nào trong đợt thi cuối kỳ à?”

“Tôi đâu phải loại người đó!” Tiền Duy nhanh mồm bào chữa: “Đương nhiên, nếu anh thích cho tôi chép bài cũng được! Hình pháp anh cảm thấy sao? Không thì Pháp luật học cũng được!”

“Tôi không muốn.”

“…” Cho người ta chút mặt mũi đi, đừng từ chối nhanh như thế chứ…

“Về phần có làm bạn bè hay không, vậy phải xem biểu hiện sau này của cô rồi.” Lục Tuân cười như không nhìn Tiền Duy một cái, lúc này mới quay người bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK