Trong thang máy rốt cục cũng chỉ còn lại hai người là Lục Tuân và Tiền Duy. Tiền Duy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn chưa hoàn hồn, mặt đầy oán giận nhìn Lục Tuân một cái: “Suýt chút nữa là bị người ta thấy rồi, anh làm em sợ chết khiếp!” Tiền Duy oán giận nói: “Chẳng phải anh nói anh sẽ kiềm chế à?” Lục Tuân nói với giọng chẳng hề thấy tội lỗi: “Ai bảo em nhìn anh như thế.” “Em nhìn anh thế nào?” Lục Tuân ngẩng đầu, mất tự nhiên chuyển mắt: “Là như thế đấy.” “Hả?” “Là
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.