Không phải bảo tôi đừng cảm thấy nặng nề sao? Tiền Duy nghĩ thầm, vậy anh cứ nghiến răng nghiến lợi nói mấy chuyện sau đó làm gì? “Vậy cô cứ tiếp tục xem mắt đi, tôi lại tiếp tục nhịn ngứa.” Giọng Lục Tuân lạnh nhạt, rõ ràng nghe thì rất bình tĩnh, nhưng Tiền Duy luôn có ảo giác, người ở đầu bên kia, e rằng đã tức đến mức bùng nổ rồi. . . “Lục Tuân.” “Hả?” “Tôi đang về rồi.” Lục Tuân im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng, nhưng chẳng biết có phải Tiền Duy bị ảo giác hay
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.