Giờ này thì phim 4D cũng sắp kết thúc rồi, quả nhiên khi cô kéo Lục Tuân tới cửa rạp chiếu phim đã thấy một dòng người lũ lượt đi ra, Tiền Duy nhạy bén, liếc mắt đã nhận ra Tiền Xuyên cao kều phía xa xa, trong đám người đông đúc kia anh lịch thiệp dọn đường cho Mạc Tử Tâm, cứ theo sát bên cạnh cô bảo vệ.
Tiền Duy một tay kéo Lục Tuân qua đó, một tay tiến tới vỗ vai Tiền Xuyên.
“Rốt cục cũng thấy hai người rồi, từ giờ chúng ta cứ đi chung với nhau đi.”
Tiền Xuyên chau mày lại hiển nhiên vô cùng không vui, nhưng sau khi nhìn chiếc áo trên người Tiền Duy và Lục Tuân thì sự mất hứng đã tan thành mây khói.
“Ha ha ha ha ha, chúa công và gian thần, ha ha ha ha ha, Tiền Duy, cái áo này hợp với chị vãi.”
Mạc Tử Tâm nhìn thoáng qua Lục Tuân, lại liếc mắt nhìn Tiền Duy thì chẳng thể cười nổi, thậm chí còn có lời muốn nói lại thôi, Tiền Duy liền cảm thấy cô có vẻ không vui cho lắm.
Tiền Duy vội nhanh nhảu giải thích: “Chúng tôi đâu có mặc đồ đôi, là vì trong tiệm chỉ có mấy chiếc áo kiểu này thôi.” Cô liếc mắt nhìn Lục Tuân ra hiệu một cái: “Vừa lúc thấy áo mình cũng bẩn nên mới quyết định mua một cái.”
Kết quả là cái liếc mắt ra hiệu kia cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn khiến mọi chuyện càng xấu đi, Lục Tuân tựa như nhớ ra chuyện gì đó: “Hơ, cô có nôn vào người cô đâu, nôn sạch vào người tôi đấy chứ.”
“…” Lục Tuân, anh có cần phá đám thế không? Chẳng phải tôi đây lo lắng nên mới giúp anh giải thích cho Mạc Tử Tâm đó sao? Anh không hiểu cái gì gọi là lời nói dối có ý tốt cả?
Lục Tuân nói xong, ánh mắt Mạc Tử Tâm nhìn cô quả nhiên cũng có sự thay đổi, cứ như cô là người con gái mưu kế đang cố gắng lấy cớ để mặc đồ đôi với Lục Tuân vậy, Tiền Duy nghẹn họng, không biết phải giải thích thế nào mới đúng, trời cao có mắt, cô chỉ muốn tìm lý do giúp Lục Tuân làm rõ mọi chuyện tránh để Mạc Tử Tâm phải suy nghĩ nhiều , cuối cùng tên tổ tông ấy lại nói một câu khiến cô trở thành một người trong ngoài bất nhất…
“Tiền Duy!” Dường như còn ngại chưa đủ náo nhiệt, bên tai Tiền Duy liền vang lên tiếng Lưu Thi Vận, hóa ra cô nàng cũng vừa xem hết phim 4D đi ra, hơn nữa vì không biết vụ nôn mửa lúc nãy nên khi cô thấy Tiền Duy và Lục Tuân thì phản ứng còn khoa trương hơn nữa: “Ôi mẹ ơi, hai người vừa đi đâu về thế? Đến mức mà thay cả áo mới cơ à? Còn là kiểu áo đôi nữa? Dù có là sinh viên cũng chẳng có mấy cặp thể hiện trắng trợn như hai người đâu? Không ngại à? Chẳng lẽ hai người chẳng thèm để ý tới cảm xúc của đám người quần chúng vây quanh sao?” Cô nhìn chằm chằm Tiền Duy: “Hơn nữa sao hai người lại chọn kiểu này?”
Tiền Duy nản chí lại mau chóng giải thích đầu đuôi câu chuyện lần nữa, mặc dù Lưu Thi Vận vẫn còn chút hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng ngừng tra hỏi về chuyện này.
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi gì đây? Tiền Xuyên, không phải anh đã có kế hoạch hết rồi à, mấy người chuẩn bị đi đâu tiếp?”
Đối với câu hỏi vừa rồi của Lưu Thi Vận, Tiền Xuyên hiển nhiên chẳng muốn trả lời chút nào, anh đang nóng lòng muốn thoát khỏi đám người vô duyên này, để dốc sức vào công cuộc cưa đổ nữ thần của mình, đáng tiếc Mạc Tử Tâm rất hào phóng thông báo với mọi người kế hoạch của anh.
“Tiền Xuyên vừa nói với tôi là chuẩn bị tới khu nhà ma.” Mạc Tử Tâm mở miệng khẽ cười một tiếng, cô nhìn thoáng qua Lục Tuân: “Nếu không thì mọi người cùng nhau đi chung? Nghe nói bên trong căn nhà ma này được thiết kế dựa trên các phân cảnh của những bộ phim ma khá nổi tiếng, các nhân viên sẽ đóng vai ma, hóa trang vô cùng đáng sợ, vì thế đi đoàn đông sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.”
Tiền Duy cầu còn không được: “Đi chung đi, mấy người chúng ta cùng đi.”
Hay thật, trong nhà ma bầu không khí âm trầm đáng sợ như thế, là nơi tuyệt nhất để thể hiện khí chất và nét quyến rũ của một người đàn ông, Tiền Duy còn không biết Tiền Xuyên đang nghĩ gì hay sao? Nếu chỉ có hai người là anh và Mạc Tử Tâm, đợi chút nữa khi vào nhà ma, Mạc Tử Tâm tuyệt đối sẽ rất sợ, khi đó cũng chỉ có thể dựa vào Tiền Xuyên đi bên cạnh, con gái khi đã sợ hãi thì đừng nói là nắm tay thôi, ngay cả lao vào lòng con trai cũng được nữa là, thế cũng đủ mập mờ rồi. Con gái hưởng thụ cảm giác được bảo vệ, một lần hai lần, lại càng dễ có ấn tượng tốt với người con trai đó.
“Tiền Duy, không phải chị bị bệnh quáng gà hơn nữa cũng sợ ma chết khiếp à? Chị vào nhà ma làm gì?” Mắt thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, Tiền Xuyên không nhịn được liền quát lên: “Em không muốn lát nữa vào nhà ma không bị ma dọa chết mà lại đứng tim vì tiếng hét man rợ của chị đấy!”
Tiền Duy cậy mạnh nói: “Chẳng phải lúc nào em cũng bảo chị rất đàn ông sao? Chị của em mạnh mẽ, không sợ ma quỷ, bệnh quáng gà chẳng phải càng tốt, trong đó đen xì chị cũng chẳng thấy ma được.”