Lục Tuân mím môi, gần như là phủ nhận trong vô thức: “Không.” “Vậy tại sao những lời em thuận miệng nói từ lâu lắm rồi mà anh vẫn nhớ kỹ như thế?” “Trí nhớ của anh tốt chứ sao.” “Nhưng chẳng phải anh nói, mấy chuyện nhỏ như hạt vừng anh sẽ không để ý vì sợ tốn dung lượng não à?” “Thì hôm ấy đúng lúc bộ não còn chỗ trống.” Lục Tuân quay đầu sang bên, nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước bên ngoài: “Cũng chẳng biết sao lại nhớ nữa.” Nói một đằng làm một nẻo, Tiền Duy nghĩ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.