Lục Tuân không nói thêm gì nữa, trong không khí ngập tràn mùi ám muội thoang thoảng, tiếng thở dốc rên rỉ của Tiền Duy cùng tiếng “bạch bạch” của cơ thể chạm nhau, và cả âm thanh của những chiếc hôn triền miên. Cử động của Lục Tuân như động cơ không biết mệt mỏi, đáng tiếc ghế sofa lại không chịu nổi thể lực của anh, rầm một tiếng, chiếc ghế sofa nhà Tiền Duy cuối cùng cũng tuyên bố tử trận. Trong khoảnh khắc chiếc ghế bị gãy, Lục Tuân lập tức ôm Tiền Duy lăn xuống thảm, vì
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.