Edit: Nhật Diễm
Beta: LoBe
* * *
Lục Tuân nói xong, thản nhiên đưa tay lên lau vết máu dính trên khóe miệng. Nhìn thoáng qua Tiền Duy, sau đó ôm chậu xương rồng kia rời đi.
Phong ba bão táp đã qua, những người vây quanh xem náo nhiệt dần dần tản ra, Tiền Duy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại đang là giờ cơm trưa, cô cũng có chút đói bụng, liền xoay người đi về phía nhà ăn.
"Tiền Duy!" Lúc này Tiền Xuyên mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng đuổi theo Tiền Duy với thái độ kịch liệt.
Đuổi theo Tiền Duy đến bàn ăn, cậu chất vấn, "Nói mau, có phải chị cũng thích cái tên tiểu bạch kiểm Lục Tuân kia không?"
Tiền Duy đang ăn sườn xào chua ngọt, nghe vậy thì trợn mắt: "Em thật sự không biết là mình đã may mắn thoát khỏi một tình huống xấu hổ à."
"Cái gì mà xấu hổ? Chẳng lẽ chị cảm thấy em đánh không lại tên tiểu bạch kiểm Lục Tuân?"
"Đúng là đánh không lại." Tiền Duy khinh thường nói, "Em đừng cảm thấy mình học thể thao thì sẽ khỏe hơn người khác, nhìn bề ngoài Lục Tuân gầy gò ốm yếu, sao em biết được bên trong người ta có cơ bắp hay không?"
Đời trước, Tiền Xuyên khiêu khích Lục Tuân, kết quả không chỉ đánh không lại mà còn bị Lục Tuân phản công thành cái đầu heo. Đừng bị vẻ ngoài nhã nhặn, trầm ổn của anh chàng Lục Tuân này lừa, trong lòng tên này nham hiểm như than, đánh người thì chuyên gia đánh vào mặt, hoặc chọn những nơi không nguy hiểm đến tính mạng mà xuống tay. Căn bản khác nhau một trời một vực với Tiền Xuyên không tính toán gì mà đánh loạn xạ.
Tiền Xuyên bị đánh tới mức gương mặt có đủ màu sắc như cái cầu vòng, phải đợi đến một tháng sau mới dám ra cửa gặp người khác. Từ đó mà có mối thù không đội trời chung với Lục Tuân.
"Chị thấy rồi?" Tiền Xuyên giận dữ rống lên.
"Chị không thấy thì không thể nói sao?"
"Chị quả nhiên có ý với tên tiểu bạch kiểm kia." Tiền Xuyên cười nham nhở, "Bảo sao em thấy thái độ nịnh nọt khác thường hôm nay của chị đối với Lục Tuân, thì ra là do chị thích tên đó. Cái gì mà tấm gương để học tập? Em ở cùng chị mười chín năm, có lúc nào thấy chị nghiêm túc học tập đâu. Đi học thì đi muộn, đến cả việc dậy sớm cũng không làm được, tự nhiên lại có thần tượng trong việc học tập?"
"Cái tư tưởng của em đừng có xấu xa như vậy được không? Lục Tuân căn bản không phải là hình mẫu lí tưởng của chị được chưa?"
Tiền Duy dừng đũa, trong đầu hiện ra dáng vẻ văn nhã bại hoại lúc 28 tuổi của cầm thú Lục Tuân, "Chị thích những người đàn ông bình thường, thuần khiết, không phô trương, thật sự không chịu được những người yêu diễm tiện-hóa* như Lục Tuân đâu."
*Yêu diễm tiện-hóa: Lòe loẹt, đê tiện và rẻ tiền
"Yêu diễm tiện - hóa?" Đối với từ ngữ đến từ tương lai này Tiền Xuyên vẫn còn xa lạ, "Tuy rằng em không thích tên đó, nhưng cũng không thể bôi nhọ người ta mà không có lí do, lúc nào thì Lục Tuân thành người đê tiện rẻ tiền? Tên đó mặc đồ thoải mái sang trọng, từ đầu đến chân đều sáng sủa, mặc dù em là con trai nhưng cũng không thể không thừa nhận tên đó rất hoàn hảo.."
"Em thì biết cái gì." Tiền Duy gõ gõ bàn ăn, "Con người Lục Tuân chính là loại ong bướm từ trong xương cốt, người ngoài rất dễ bị vẻ đẹp của anh ta lừa. Em có thấy chưa gì mà anh ta đã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi rồi không, tuy rằng bây giờ chỉ là một thiếu niên đơn thuần, nhưng qua vài năm nữa anh ta sẽ dần dần lộ ra bản chất ong bướm từ trong xương cốt của mình."
"Khụ khụ khụ khụ khụ."
"Em khụ cái gì mà khụ? Chưa ăn gì mà cũng có thể nghẹn thành như vậy? Còn mắt bị sao thế? Chớp nhanh là do bị chuột rút hả?" Tiền Duy nhìn Tiền Xuyên đột nhiên ho lớn rồi chớp mắt không ngừng, khó hiểu hỏi.
Cô rõ ràng không nhận ra được ý tốt nhắc nhở của Tiền Xuyên. Mãi đến khi khuôn mặt lạnh tanh của Lục Tuân xuất hiện ngay trước mắt, Tiền Duy mới ý thức được nguy cơ.
"Cái này.. Tôi có thể giải thích.." Quá xui xẻo, ăn một bữa cơm ở nhà ăn mà cũng gặp được Lục Tuân, "Tôi.. là tôi dùng từ không đúng, tôi mời anh ăn một bữa cơm nha, vừa ăn vừa nghe tôi giải thích.."
Đáng tiếc sắc mặt Lục Tuân cũng không tốt lên mấy: "Đột nhiên tôi muốn nhận bồi thường của cô rồi." Anh lạnh buốt nói: "Không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao? Được, vậy mời đi, một tháng."
Tiền Duy thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa muốn gật đầu đồng ý, liền nghe thấy giọng nói của ác ma Lục Tuân tiếp tục vang lên.
"Một tháng cơm sáng."
"..."
Lục Tuân nhất định là cố ý! Tiền Duy khóc không ra nước mắt, anh ta chắc chắn đã nghe được những gì Tiền Xuyên nói. Biết rõ là mình dậy sớm không nổi, lúc đi học đều là người đến trễ nhất lớp, còn kêu mua cho anh ta một tháng cơm sáng.
Bữa sáng trong nhà ăn của trường vô cùng phong phú, nhưng lại không được nhiều lắm, bởi vậy mà có rất nhiều người tranh nhau mua. Nếu không xếp hàng từ sớm thì căn bản là không thể mua được.
Tiền Duy còn muốn giãy giụa: "Dạo gần đây rất khó để lấy cơm sáng, anh có thể rút ngắn thời được không, nửa tháng thì sao? Một tháng thật sự là làm khó cho tôi mà.."
"Không được." Lục Tuân mặt vô biểu tình, ngữ khí nhàn nhạt, "Dù sao tôi cũng là yêu diễm tiện - hóa, những người yêu diễm tiện-hóa như tôi rất thích làm khó người khác."
"..."
"Số di động của cô?"
".. Có cần.. Có cần nhất thiết phải trao đổi số di động không?"
Lục Tuân liếc mắt nhìn Tiền Duy: "Cô có suy nghĩ nhiều quá không vậy? Ảo tưởng đây là một bộ phim ngôn tình thần tượng, hay là 'Cô gái, em đã thành công làm tôi chú ý rồi'? Cô yên tâm, mắt và nhận thức của tôi còn tốt lắm, không cần phải tìm bác sĩ. Nếu không có số di động của cô, sáng sớm ngày mai tôi muốn ăn cái gì thì làm cách nào nói cho cô biết?"
Lục Tuân, cho dù anh 19 tuổi hay 28 tuổi đều đáng ghét như nhau!
Nhưng để lấy lòng đại boss tương lai, Tiền Duy giận mà không thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn giao số di động của mình ra.
"Về sau tôi lấy cơm sáng rồi chờ anh ở nhà ăn hả?"
"Vì sao phải chờ tôi?" Ngữ khí Lục Tuân rất hiển nhiên mà hỏi lại, "Tôi ở đâu thì cô trực tiếp qua đưa là được rồi, không phải sao?"
Lục Tuân, cậu là Chu Bái Bì! *
Ngoại trừ phải dậy sớm đi mua cơm cho cậu, còn muốn bao ship luôn? Đi chết được rồi đó!
* Chu Bái Bì: Tên một nhân vật địa chủ trong truyện "Bán dạ kê khiếu" (半夜鸡叫 – Tiếng gà gáy lúc nữa đêm) Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động, "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.