Tiền Duy cầu còn không được nữa là: “Đi chứ, đi chứ!” “Không cần gấp vậy đâu, chúng tôi hẹn nhau một tiếng nữa mới gặp.” Tiền Duy nóng lòng muốn thoát khỏi ánh nhìn viên đạn của Lục Tuân, cô nói bậy: “Không cần chờ một tiếng đâu, tôi đột nhiên muốn đi hẹn hò, không kịp chờ đến lúc gặp anh họ cậu đâu.” “Nhưng… nhưng sau một tiếng nữa anh họ tôi mới đến được.” “Giờ tôi đang vô cùng khẩn trương, anh ấy chưa tới càng tốt, vì tôi cũng cần thời gian chuẩn bị tâm lý, để gặp anh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.