“Vậy nếu em đã có trăng quên đèn, thì sao sau đó anh còn viết thư tỏ tình với em?” “Anh hèn đấy, được chưa?” Lục Tuân chật vật lườm Tiền Duy một cái: “Có thể là vì em hạ gục anh, khoảng thời gian ấy anh cảm thấy rất khó chịu, anh muốn cướp em về, em không chủ động, thì để anh chủ động.” Tiền Duy đặt mình vào tình cảnh và tâm trạng lúc ấy của Lục Tuân, thì đột nhiên lại cảm thấy vui mừng, Lục Tuân ơi Lục Tuân, một Lục Tuân chưa từng thất bại, vậy
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.