“Tiền Duy! May mà chị tỉnh rồi!” Đôi mắt Tiền Xuyên đỏ hồng: “Chị biết không, chị làm em sợ chết đi được! Ba mẹ suýt nữa cũng ngất theo chị, mấy hôm nay cứ ngồi bên giường trông chị nhất quyết không chịu về, nói là muốn chờ chị tỉnh lại, em sợ bọn họ mệt quá không chịu được, nên tối hôm qua đã cố sống cố chết đưa bọn họ về nhà nghỉ ngơi, giờ chị tỉnh lại là tốt rồi, đợi lát nữa em sẽ đưa ba mẹ vào thăm chị.” Tiền Duy quan sát Tiền Xuyên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.