Tiền Duy cứ thế ôm cổ Lục Tuân, trong khi cô đang lan man suy nghĩ thì đã được anh đưa tới bên bờ, đợi cô lên bờ, một cơn gió thổi ngang qua, mới nhận ra bản thân đã lạnh run lẩy bẩy cả người. “Tiền Duy, Tiền Duy.” Lục Tuân khẽ lắc lắc bờ vai của cô: “Đừng sợ, cô đã lên bờ rồi.” Lúc này Tiền Duy mới nhận ra mình vẫn đang ôm Lục Tuân rất chặt, mà toàn thân hai người đều ướt sũng nước, quần áo dán chặt vào cơ thể, giờ phút này khi cả
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.