Cô chỉ cười, nhìn Lục Tuân với đôi mắt long lanh đen láy, sau đó cô vươn tay túm lấy carvat của anh, khiến hai người càng gần nhau hơn. Cô như một loài dây leo có độc xinh đẹp quấn trên người Lục Tuân, hai tay cô vòng qua cổ anh, mái tóc cô rủ xuống bên tai Lục Tuân, bầu ngực căng tròn ép ngực Lục Tuân. Tiền Duy như mỹ nhân rắn uốn éo anh, cô khẽ cười rồi cắn nhẹ vành tai anh. “Muốn.” Chỉ một chữ đơn giản đã khiến sự tự chủ anh vốn kiêu ngạo
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.