Tiền Duy và Lục Tuân đều tốt nghiệp từ Học viện Luật A, là người cùng ngành, đáng tiếc rằng..
Tiền Duy vừa nghĩ đến quá khứ liền hối hận xanh ruột.
"Khi đó tớ nào biết một ngày kia Lục Tuân sẽ trở thành ông chủ tớ chứ? Rõ ràng tớ vẫn còn là một luật sư nho nhỏ, vậy mà anh ta lại một bước lên mây trở thành ông chủ Lục! Ông chủ đấy! Đại Boss! Người ta đã trở thành ông chủ Lục, vậy mà tớ chỉ là Tiền luật sư! Tớ còn có thể làm gì khác sao, tớ rất tuyệt vọng a! Tớ cũng muốn được làm Tiền Boss!"
Sau khi tan làm, Tiền Duy liền hẹn Lưu Thi Vận tới một quán bar mà tố khổ.
Lưu Thi Vận là bạn cùng phòng thời đại học của Tiền Duy, mặc dù sau khi tốt nghiệp cô ấy làm công việc không có tí dính líu một nào đến pháp luật, nhưng vẫn là bạn tốt nhất của Tiền Duy.
"Thật là bên thì lầu son rượu thịt ê hề, bên thì rét buốt chịu đói!" Tiền Duy uống một hơi cạn sạch ly cocktail trước mắt, "Cậu nói xem, sao tên Lục Tuân kia có thể nhỏ mọn như thế chứ? Tớ chỉ không cẩn thận đắc tội anh ta một chút thôi mà."
"Cậu còn dám nói là đắc tội một chút?" Lưu Thi Vận lườm cô một cái, "Cậu giúp Tiền Xuyên đào góc tường của anh ta, đoạt bạn gái Mạc Tử Tâm của anh ta, như thế khác nào mối thù cướp vợ, làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được việc này? Hơn nữa, xem ra Lục Tuân cũng thâm tình lắm, đã bao năm rồi mà anh ta vẫn còn độc thân, chỉ sợ là đối với Mạc Tử Tâm 'Sông cạn đá mòn' nặng tình không quên được. Hơn nữa cái chuyện bị đào góc tường như này, về tình về lý đều không thể nào chấp nhận được, phàm là đàn ông thì lòng tự ái đều cao. Tóm lại mối thù này sẽ khó mà tiêu tan được. Vậy mà cậu còn ngang nhiên như thế, cả ngày lắc lư đi tới đi lui trước mặt anh ta, liên tục nhắc nhở quá khứ nhục nhã của anh ta, Lục Tuân còn chưa lấy dao xuyên cho cậu một nhát là bởi vì kiêng kị nếu phạm tội hình sự thì sẽ mất bằng luật sư đấy!"
"..."
Tiền Duy trầm mặc suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm, "Có nghiêm trọng đến mức ấy không?"
"Đương nhiên."
"Nghiêm túc mà nói, Mạc Tử Tâm cũng đâu có được tính là bạn gái của Lục Tuân chứ."
"Đúng đấy, dẫu sao người ta còn chưa kịp chọc thủng tầng giấy mỏng manh của cánh cửa yêu đương, thì cậu đã thành thạo đào tan nát góc tường người ta. Tiền Duy ơi là Tiền Duy, cậu có từng nghe qua câu, thứ không có được sẽ khiến người ta nhớ mãi không quên chưa? Lục Tuân người ta còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, tiếc nuối và không cam lòng sẽ mãnh liệt tới mức nào chứ? Mạc Tử Tâm chính là bạch nguyệt quang trong lòng anh ta đấy."
Tiền Duy còn nỗ lực muốn giải vây cho mình: "Nhưng Tiền Xuyên là em trai song sinh của tớ, nói thế nào đi chăng nữa ai cũng sẽ bênh vực người nhà không màng đạo lý mà. Nếu đặt mình và hoàn cảnh của tới, khẳng định Lục Tuân cũng sẽ làm như vậy."
"Cậu giữ lại lời này mà nói với Lục Tuân ấy, dù sao thù này cũng là tự cậu kết, nghĩ cũng đừng nghĩ đời này anh ta sẽ gỡ bỏ thù hằn."
"Ai!" Tiền Duy buồn bực thở dài: "Cậu nói như thế mới nhớ, gần đây cái tên Lục Tuân này càng ngày càng quái gở. Lần trước, thật vất vả dì cả tớ mới giới thiệu cho tớ được một anh chàng không sợ thân phận luật sư của tớ, tớ đây trong muôn vàn khó khăn từ chối khách hàng để bỏ ra chút thời gian vào buổi tối đi xem mắt với người ta. Kết quả tên Lục Tuân kia biết được, tối hôm ấy liền ném cho tớ một vụ án, hại tớ vì vụ này mà phải tăng ca một tháng trời! Không chờ nổi tớ, anh chàng kia cứ vậy mà tìm được đối tượng khác! Nhất định là tên Lục Tuân đó không cam lòng, chắc là vì tớ nên anh ta độc thân đến tận bây giờ, nên không ưa tớ, không chịu được khi thấy tớ thoát ế, chết cũng muốn kéo theo một người chết cùng!"
"Nói đi, vụ án Lục Tuân ném cho cậu kia, cả gốc lẫn ngọn thu về bao nhiêu? Là vụ án gì?"
"Sáu triệu.." Tiền Duy ấp úng đáp, "Là vụ nợ ngân hàng nhưng mãi không trả, thay mặt ngân hàng.."
"Ngân hàng không đòi được tiền, thế nào cũng chỉ cần là đủ thủ tục mà thôi, ở trên tòa cậu nói thế nào thì người của ngân hàng cũng không tạo áp lực gì cho cậu. Sáu triệu tệ này khác nào cho không cậu." Lưu Thi Vận khinh bỉ lườm Tiền Duy, "Cậu đừng nói, chiêu này của Lục Tuân là bốc thuốc đúng bệnh, biết cậu thấy tiền liền sáng mắt, nên đưa cho cậu án này. Nếu cậu mà có tí cốt khí, hoàn toàn có thể không nhận vụ này mà tiếp tục đi xem mắt! Cậu ấy, ế là đáng lắm!"
"Tớ mà có tiền giống như cậu, tất nhiên là sẽ có cốt khí đấy." Tiền Duy tức giận, "Nếu không phải hoàn cảnh gia đình đưa đẩy, thời buổi này ai sẽ đi làm luật sư a!"
Nhà Lưu Thi Vận hai đời làm kinh doanh, trong nhà mở hai chuỗi khách sạn, cho nên sau khi tốt nghiệp Học viện luật A liền tiếp nhận vị trí quản lý khách sạn.
"Có điều tớ nói cậu này, dù sao cậu cũng chẳng theo ngành luật, năm đó ở Học Viện còn khắc khổ dụng tâm học luật là sao? Tớ nghĩ không ra cậu học tập tốt như vậy để làm cái gì? Cậu đăng ký nguyện vọng ở Học viện luật chính là sai lầm!"
Lưu Thi Vận uống một hớp đồ uống, từng câu từng chữ rõ ràng: "Từ nhỏ tớ đã lập chí làm một gian thương, không học luật cho tốt, thì làm sao lách luật được?"
"..."
Khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian tụ tập với Lưu Thi Vận sau giờ làm, Tiền Duy không thể không tiếp tục vùi mình vào công việc, cuối năm không thiếu công việc phải hoàn thành, cho nên trong thời gian ngắn không thể nghỉ ngơi.
Mấy đứa thực tập sinh, ngoại trừ hỗ trợ sao chép, sửa sang lại hồ sơ vụ án thì cũng chẳng giúp được gì khác cả, sau giờ nghỉ trưa liền tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
"Đúng rồi, các cậu đã nghe qua chưa, ở bên cạnh sơn trang An Lan có một ngôi miếu nhỏ, nghe người ta nói đã xây dựng được chừng trăm năm, hiện tại là kiến trúc văn hóa được bảo tồn, đặc biệt linh, chỉ cần tới đó ước nguyện, không gì là không được."
"Tôi biết! Linh lắm đó! Ước cái gì là được cái đó!"
Tiền Duy một bên sửa sang lại mục lục chứng cứ, một bên nghe các cô ấy ríu rít chuyện trò, trong lòng có chút hâm mộ tuổi trẻ và sức sống mãnh liệt của họ, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị nghe tiếp, đám thực tập kia tựa hồ không hẹn mà cùng nhau im lặng tập thể.
Tiền Duy ngẩng đầu mới phát hiện Lục Tuân mở cửa phòng làm việc, đang đi về phía mình.
"Bộp" một tiếng, một chồng tài liệu bị ném lên bàn làm việc của Tiền Duy.
"Sao thế?"
Tiền Duy bị dọa sợ hết hồn chim én, kẻ đầu sỏ Lục Tuân đang đứng trước bàn làm việc cô, thân hình cao lớn che mất toàn bộ ánh mặt trời.
"Hồ sơ vụ án." Lục Tuân tích chữ như vàng, anh dùng ngón tay khẽ gõ xuống tập tài liệu, "Vụ này cô theo."
"Ồ, được thôi." Tiền Duy theo bản năng gật gật đầu.
Nếu như là ngày trước, sau khi thấy Tiền Duy gật đầu đáp ứng Lục Tuân sẽ rời đi, vậy mà hôm nay anh vẫn cứ im lặng đứng trước bàn cô mãi chưa đi.
"Tối mai cô đi không?"
Tiền Duy ngẩn người một lúc mới hiểu ra Lục Tuân đang nói đến buổi họp lớp đại học, hôm bữa Lưu Thi Vận cũng đã nói với cô rồi, địa điểm họp mặt được định ở gần Sở Luật.
"Tôi có đi, anh có thứ gì muốn nhờ tôi mang cho bạn học hả?"
Bởi vì quá bận, Lục Tuân rất ít tham gia mấy loại tụ họp như này, bạn học năm đó ngoại trừ mấy người làm trái ngành trái nghề, phần lớn đều làm trong ngành công kiểm pháp*. Có thể coi như một vòng giao thiệp nhỏ, khi tụ họp gặp mặt cũng có thể mang giúp nhau một ít tài liệu hoặc cùng bàn luận về vụ án. Bình thường Tiền Duy chỉ muốn về nhà ngủ, cũng từ chối tham gia loại tụ họp này, lần này là bởi vì không thể lay chuyển được Lưu Thi Vận nên mới đáp ứng tới.
(*公检法: Công kiểm pháp[gōng jiǎn fǎ] công - kiểm - pháp (công an, kiểm sát, tư pháp))
"Không cần, tôi đi." Lục Tuân nói xong cũng không rời đi, chẳng qua là nhìn chằm chằm Tiền Duy một lúc, sau đó lại nhìn xuống xấp tài liệu mình vừa để xuống trên bàn kia, rũ mi, hàng mi dưới ánh mặt trời run lên nhè nhẹ, tạo thành cái bóng nhàn nhàn như cái quạt nhỏ dưới mắt, "Tài liệu của vụ án này phải xem thật kĩ, nhất định phải xem thật cẩn thận, xem ngay đi."
Nói xong cũng không chờ Tiền Duy phản ứng, Lục Tuân liền xoay người rời đi.
"Chờ đã! Lục Tuân!" Tiền Duy gọi Lục Tuân lại, cô cầm một phần tài liệu vụ án lên, hỏi: "Sao anh lại đột nhiên.. đột nhiên tốt tính mà giao cho tôi vụ án này?"
"Sao cô nhiều chuyện thế, không ghét ăn lương khô nữa à?"
"..."
Cho dù nói thế nào, nội tâm Tiền Duy vẫn tràn ngập cảm động, cô nhìn theo bóng dáng Lục Tuân, lòng áy náy suy nghĩ, về sau sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng anh ta nữa. Bản thân lại lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lục Tuân không hổ được mệnh danh là "ánh sáng của Học viện Luật A" năm đó, quả nhiên nhân phẩm và dung mạo đều xuất chúng.
Không cần biết Lục Tuân đưa cho mình vụ án nào. Tóm lại chính là chỉ cần án trong tay Lục Tuân dù là vụ án nhỏ, tiền nhận được chắc chắn không hề ít. Tiền Duy đắc ý mở túi tài liệu, bốn chữ lớn "Hỗ trợ bào chữa" lập tức đập thẳng vào mắt.
Mẹ - nó, đây là vụ án hỗ trợ bào chữa nên sẽ không có tiền. Một cắc cũng không nhận được!