Cửa phòng vẫn không mở. Tiền Duy lại hít sâu thở ra một cái, lấy hết hơi trong cổ họng gào: “Phục vụ matxa, một đêm 888 tệ, đừng bỏ lỡ.” “Cạch” một tiếng, lần này cửa phòng rốt cục cũng được mở. “Tiền Xuyên, em có nhầm không đấy, gọi matxa cả đêm em mới tỉnh, mới tí tuổi đầu mà đầu óc đã suy nghĩ linh tinh rồi.” Tiền Duy vừa nói dứt lời ngẩng đầu lên liền hối hận, giờ phút này người đứng trước mặt cô không phải Tiền Xuyên, mà là Lục Tuân mặc bộ đồ ngủ mặt vẫn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.