Tiền Duy ngẩn người, cô cúi đầu xác nhận lại lời thoại lần nữa: “Ơ? Đoạn thoại này làm gì có trong kịch bản… anh…” Cô còn chưa nói dứt lời, trên môi đã cảm nhận được hơi lạnh từ cánh môi của Lục Tuân. “Không phải lời thoại.” Anh hôn Tiền Duy một cái, vẻ mặt có hơi chật vật xấu hổ: “Thật xin lỗi, cứ mải ngắm em là anh lại quên chúng ta đang tập kịch.” Trong những phân cảnh tập luyện sau đó, Lục Tuân lại không nhịn được phạm quy mấy lần, vì thế hiệu suất buổi tập
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.