Mục lục
Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhật Diễm

Beta: LoBe

* * *

Tiền Duy ăn xong cơm trưa thì đóng gói một phần, sau đó đi qua tiệm tạp hóa nhỏ ngoài trường mua một chậu xương rồng mới, rồi trở về ký túc xá.

Lưu Thi Vận vẫn còn chưa dậy, Tiền Duy mở bao bì đóng gói thức ăn. Ngay lập tức, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra kéo cô gái đang ngủ như xác chết kia bò dậy.

"Là đùi gà rim nước tương sao? Thơm quá.."

Lưu Thi Vận ăn xong, cuối cùng cũng nhớ tới cây xương rồng bảo bối của mình. Cô liếc qua nó, có phần nghi ngờ: "Đây thật sự là cây xương rồng của tớ hả? Sao màu của thân cây lại tươi như vậy, còn nữa, gai cũng không mềm, đất nước đều đầy đủ, đây chính là trưởng thành trong một phút sao?"

Tiền Duy mặt không đỏ tâm không loạn đáp: "Vạn vật sinh trưởng đều dựa vào ánh mặt trời mà. Cậu thấy Tiền Xuyên không? Cậu biết làm sao mà em ấy cao được 1m85 không? Là nhờ từ nhỏ đến lớn đều phơi nắng đấy, cho nên xương rồng của cậu phơi ngoài nắng thì lớn lên như vậy cũng bình thường."

Lưu Thi Vận như bừng tỉnh đại ngộ: "Từ nay về sau tớ sẽ không bôi kem chống nắng nữa, đã tiết kiệm tiền lại còn có thể cao lên!"

Tiền Duy chột dạ ném một cái mị nhãn về phía Lưu Thi Vận, chuẩn bị bò lên trên giường ngủ trưa thì bỗng màn hình di động 'đinh' một cái, nhắc nhở có thông báo.

"Kiểm tra lại môn lịch sử pháp lí Trung Quốc!"

Bảy chữ cái* to đùng làm Tiền Duy giật cả mình, cảm giác sợ hãi về môn lịch sử của hệ thống pháp luật Trung Quốc lại một lần nữa hiện lên.

Giáo viên dạy môn lịch sử pháp lí họ Cường, nổi tiếng với biệt danh "Cường ca", vì thái độ nghiệm khắc của ông mà được học sinh trong trường gọi với mĩ danh, "Cường ca xuất chinh, không còn ngọn cỏ".

(*Câu "Kiểm tra lại về lịch sử pháp lí Trung Quốc!" trên có nguyên văn bên Trung Quốc là "中国法制史补考!" Nên được tính thành 7 chữ)

Trong lớp học có đến 80% học sinh thi lại, ngay cả những học bá giỏi nhất cũng không thoát nạn. Đời trước Tiền Duy bị rớt vào kì thi đầu tiên của Lịch sử pháp lí. Ngày thi lại lúc khai giảng cũng là nhờ vào một tuần nghỉ hè trước khi thi bù lại mới tai qua nạn khỏi mà đậu môn.

Nhưng mà hôm nay.. Tiền Duy cắn răng, cô chưa ôn chữ nào! Cái gì mà lịch sử pháp lí? Cô trả về hết cho thầy cô rồi! Nếu lần này không làm được nữa thì phải thi lại lần nữa, tệ hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến đến hồ sơ tốt nghiệp, không thể để chuyện này xảy ra được!

Cũng may cái khó ló cái khôn, Tiền Duy liều mạng nhớ lại, miễn cưỡng nhớ được hai câu hỏi chính của kì thi lúc đó, nhưng tiếc là có quá nhiều kiến thức, hiện tại không còn đủ thời gian để ôn tập. Tiền Duy nghĩ nghĩ, quyết định đập nồi dìm thuyền, cô cất sách vở, vội vã chạy tới phòng thi lại.

Việc thi lại của trường khá lỏng lẻo, học sinh có thể vào phòng thi trước 15 phút, cũng có thể tùy ý mà chọn chỗ ngồi, miễn sao mỗi chỗ cách nhau 1 vị trí là được.

Tiền Duy bước vào bàn, cô lựa chọn một vị trí ngồi khá tốt, sau đó liền bắt đầu chép phao lên trên bàn học, cố chép đáp án hai câu quan trọng của đề từ trong sách vào bàn.

"Cô đang làm gì dấy?"

Lúc mà Tiền Duy đang sao chép với một khí thế ngất trời thì một giọng nam lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu cô.

Tiền Duy ngẩng đầu, mười phần kinh ngạc: "Lục Tuân? Anh cũng thi lại sao?"

Học bá như anh ta, thế nhưng bị Cường ca đánh rớt, Tiền Duy nhất thời đồng tình, nội tâm cũng bình tĩnh lại.

Nếu đã quyết định lấy lòng lão bản tương lai, cô đương nhiên không thể buông tha bất kì một cơ hội nào. Tiền Duy nhiệt tình cười cười, chỉ chỉ vào mặt bản của mình, thấp giọng nói: "Tôi đang chép đáp án, đề thi lại năm nay có hai câu quan trọng là trình bày và phân tích. Nếu anh mà là người khác thì tôi tuyệt đối không nói đâu."

Lục Tuân liếc mắt nhìn trên chiếc bàn có đầy đáp án: "Đề thi lại lần này bảo mật tuyệt đối, làm sao cô biết 2 câu quan trọng của đề?"

"Tôi có giác quan thứ sáu vô cùng chuẩn xác." Tiền Duy đắc ý nhướng mày, "Thôi, hiện tại tôi có nói anh cũng không tin đâu, chờ đến lúc phát đề thì anh sẽ biết, tôi nói không sai đâu. Anh có muốn lấy hai đáp án này chép luôn không? Dù sao còn một lúc nữa mới tới giờ phát đề."

Lục Tuân hiển nhiên không dao động, Tiền Duy còn muốn khuyên bảo thì thấy Lục Tuân đứng lên, đi về hướng bục giảng.

"Còn mười phút nữa đến giờ kiểm tra, mong các bạn đem tập, sách, tài liệu ôn tập và di động để trên bục giảng."

Tiền Duy:?

"Bởi vì thầy Cường đột nhiên có việc bận nên nhờ tôi coi hộ lần kiểm tra này." Lục Tuân thong thả nói, từng chữ nhả ra đều như một nhát dao đâm vào lòng Tiền Duy.

Đúng rồi, sao cô có thể quên được nhỉ? Người như Lục Tuân sao có thể sẽ thi lại chứ! Mặc dù lão sư biến thái, tên này so với lão sư còn biến thái hơn!

Tiền Duy bồn chồn trong lòng. May là Lục Tuân đã bắt đầu xé bìa đựng bài thi, không đề cập tới việc gian lận của cô. Đang muốn thả lỏng thì thấy Lục Tuân liếc nhìn 2 câu trình bày và phân tích ở cuối đề. Sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiền Duy.

"Hiện tại mời bạn học này đứng lên, đổi chỗ một chút."

Cầm thú!

Giải quyết dứt khoát, hành động gian lận của Tiền Duy đã thất bại.

Tuy rằng gian lận quả thật không đúng, nhưng việc tố cáo bạn học cho giáo viên là việc không thể chấp nhận được. Những người tố giác thường bị cô lập, ngay cả khi họ giống như những thần tượng như Lục Tuân, cũng sẽ có tiếng xấu, làm người khác khinh thường.

Tiền Duy cho rằng Lục Tuân sẽ không khai báo mình gian lận, nhưng không thể tưởng tượng được độ nham hiểm của tên này. Anh ta biết rõ là cô đã đoán trúng hai câu trình bày và phân tích đề mới muốn đổi vị trí của cô! Mà vừa nãy cô còn cực khổ chép đầy phao trên bàn, cứ như vậy mà không dùng được!

Tiền Duy chỉ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, hối hận đến mức muốn dùng hai tay tức giận đấm ngực như con tinh tinh. Nhưng cô có thể làm gì được đây Cũng chỉ có thể nén đau trong lòng, dùng gôm tẩy đi hết các vết tích mà mình đã chép.

Mình chép mà còn không dùng được, sao có thể để cho người ta chứ? Càng không thể lưu lại chứng cứ phạm tội để người khác biết mình gian lận.

Nhưng mà lúc cô đã lau mặt bàn sạch sẽ, chuẩn bị đứng lên đổi chỗ thì Lục Tuân lại mở miệng.

"Thôi, đã đến giờ làm bài, chỗ ngồi không cần đổi, bạn học cứ việc giữ nguyên vị trí này mà kiểm tra."

Tiền Duy phẫn nộ mà ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lục Tuân cười như không cười hỏi cô: "Cô có vấn đề gì sao?"

Thâm! Thật là thâm!

Cầm thú Lục Tuân rõ ràng biết trước mình sẽ làm gì, sau đó sẽ để cảm xúc mình từ trên trời rơi xuống.

Trên đời này hối hận nhất là việc gì? Không thể gian lận thành công à? Không phải! Đó chính là có cơ hội gian lận ngay trước mặt thế này, mình lại phải tự tay bóp chết nó!

Trong lòng Tiền Duy đã giơ hàng ngàn ngón giữa với Lục Tuân, nhưng miệng thì chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, ngoan ngoãn nói ra ba chữ. *

"Không thành vấn đề."

Tức thì tức thật đó, nhưng vẫn phải mỉm cười:)

*Cũng như vậy, câu "Không thành vấn đề." có nguyên văn là "没问题." Được tính thành 3 chữ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK