Tiền Duy nào dám để mẹ Lục Tuân nói tiếp, cô vội vàng rót đầy ly rượu đỏ cho mình: “Thưa cô, cháu mời cô!” Nhưng mẹ Lục Tuân lại rất cố chấp: “Cô gái này vừa mới nói…” Tiền Duy đành phải rót thêm một ly đầy nữa: “Cháu lại mời cô!” “Con bé nói…” Tiền Duy bấm bụng uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi mặt cô bắt đầu nóng lên, đầu mông lung, cô mới biết e là mình đã say rồi. Nhưng mà say cũng có cái hay của say, cô vỗ trán cười ha ha, trốn tránh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.