Đường Tư Giai mở đèn điện thoại để chiếu sáng, cả người chị run lẩy bẩy không ngừng, vô thức lại gần sát người tôi. Chị là con gái, cơ thể rất ấm, mùi nước hoa của nhãn hiệu nổi tiếng xộc vào mũi tôi, trong đêm tối tôi cảm thấy có sự kích thích kỳ lạ.
Tôi chưa từng chạm vào phụ nữ nên không tránh khỏi nói nhiều, tôi vô thức tránh sang một bên.
Đúng lúc này, điện thoại tôi reo.
Tôi cầm lên xem thì ra là Lý Phi gọi tới, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua sau khi gác máy tôi đã bơ cô ấy cho tới tận bây giờ.
Tôi do dự một lúc rồi tắt điện thoại.
“Sao thầy không nghe?” Đường Tư Giai hỏi.
“Không thích hợp nhận điện thoại ở đây” Miệng nói vậy nhưng tay gửi tin nhắn cho Lý Phi: Tớ có chút việc nên không tiện nghe máy, khi nào xong việc tớ sẽ trả lời.
Một lúc sau Lý Phi mới trả lời: Ừ.
Đường Tư Giai hỏi nhỏ: “Bạn gái à?”
“Bạn học.” Tôi đáp.
“Cô gái ngày hôm qua ?” Chị nhìn tôi
Tôi nhìn lại: “Ừ.”
Chị gật đầu rồi nhìn lên trời: “Có phải đợi hết mưa thì chúng ta có thể đào trấn vật đó lên?”
“Vẫn chưa được, phải đợi đến khi mặt trăng xuất hiện.” Tôi nhìn lên bầu trời: “Mặt trăng xuất hiện thì tà linh mới hiện nguyên hình, đến lúc đó chúng ta sẽ xử lý nó trước, sau đó sẽ đào trấn vật lên. Nếu thuận lợi, xử lý những việc này trước khi trời sáng thì mẹ chị sẽ không sao.”
“Nếu như đêm nay mặt trăng không xuất hiện thì phải làm sao?” Chị lo lắng.
Tôi nhìn chị: “Chị không có lòng tin vào bản thân đến vậy sao?”
“Tôi?” Chị nhìn tôi đầy kỳ lạ: “Mặt trăng và lòng tin liên quan đến nhau à?”
“Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy, tứ tích âm đức, ngũ học hành.” Tôi nói: “Mệnh của chị rất cao quý, lại xuất sắc như vậy, chắc ông trời thương chị lắm.”
“Mệnh của tôi, cao quý?” Chị không hiểu.
“Từ nhỏ chị rất mạnh mẽ, xuất sắc ở mọi mặt, hơn nữa nhất định không chịu thua.” Tôi nhìn chị: “Mặc dù gặp nhiều thách thức, cuộc sống lận đận nhưng chị rất tự trọng, không vì mù quáng trước cuộc đời mà chạy theo trào lưu. Mặc dù chị xuất sắc nhưng lại gặp không ít khó khăn. Nhưng những lúc như vậy, chị luôn có thể gặp được quý nhân vào những lúc quan trọng, không đúng sao?”
Chị rất tò mò: “Là tự thầy bói ra những điều này? Hay là từ phong thủy nhà tôi mà nhìn ra được?”
“Không quan trọng.” Tôi đưa tay ra xem bên ngoài còn mưa hay không: “Kiên nhẫn đợi đi, mặt trăng sẽ xuất hiện thôi.”
Đường Tư Giai lẳng lặng nhìn tôi, lúc sau mỉm cười gật đầu.
Hơn mười phút sau trời đã tạnh mưa.
Đường Tư Giai thu ô lại rồi nhìn lên bầu trời, mây đen vẫn chưa tan, không nhìn thấy một ngôi sao nào.
Chị lo lắng: “Thầy nhìn lên trời đi, bao giờ trăng mới xuất hiện?”
Tôi không để tâm tới chị, mở một chai nước lấy ra trừ trong túi, đổ đi một nửa, sau đó tôi lần lượt cho bạch cập, chu sa, nghệ tây vào trong chai nước.
Trong cả quá trình chị dùng điện thoại để chiếu sáng cho tôi.
Sau khi đã cho các loại thuốc vào trong chai, tôi hỏi chị: “Chị có sợ đau không?”
Chị lắc đầu: “Không sợ.”
“Được.” Tôi để bình nước xuống, lôi ra con dao gọt hoa quả, một tay cầm lấy tay chị.
Chị bị dọa đến mức lập tức rút tay lại: “Thầy làm gì thế?”
“Tôi phải làm nước bùa để phá tà linh nên cần một ít máu.” Tôi nhìn chị: “Nếu dùng máu của chị thì sẽ có hiệu quả hơn, nhưng nếu chị sợ đau thì đành dùng máu của tôi vậy.”
Nghe thấy vậy, chị dứt khoát đưa tay ra: “Dùng của tôi đi!”
Tôi cầm tay trái chị, dùng đầu dao chích vào ngón giữa, nhỏ vài giọt máu vào trong bình.
Chị ngậm ngón tay bị thương, chăm chú nhìn xem tôi sẽ làm gì tiếp theo.
Tôi cầm quyển sổ tác nghiệp lên, dùng chiếc bút vẽ một lá bùa trấn tà, sau đó xé ra, cuộn lá bùa thành cuộn mỏng, sau đó dùng bật lửa đốt lên, đợi đến lúc đốt gần hết, tôi nhét tro giấy vào trong bình.
Chị nhìn tôi đầy ngạc nhiên, như muốn nói tại sao thầy lại có thể đùa nghịch như vậy? Đây là vẽ bùa sao? Tôi đóng nắp chai lại, sau đó dùng sức lắc lên, tiếp đó đổ nước bùa lên con dao gọt hoa quả, tôi cầm tay phải của chị rồi đổ hết nước bùa còn lại lên tay.
“Tà linh rất hung ác, nó nhất định sẽ tấn công chúng ta.” Tôi giải thích: “Trên tay chị đã có nước bùa, đến lúc đó đừng sợ, chỉ cần mở to miệng xử nó là được.”
“Thầy, cái này... thật sự linh nghiệm à?” Trong lòng không tin.
Tôi hiểu ý của chị, cười nhạt: “Đây cũng là lần đầu tôi dùng, mong là sẽ linh nghiệm.”
Nghe thấy vậy, chị càng không có lòng tin.
Tôi đứng dậy: “Được rồi, chúng ta tìm một chỗ nấp đã, chị nhìn xem, chốn ở sau ngôi mộ nào thì được?”
Chị yên tâm: “Thầy ơi, lỡ như nước bùa không linh nghiệm thì phải làm sao? Tôi nhìn thấy người khác vẽ bùa dùng giấy màu vàng, bút lông, chu sa, tại sao thứ thầy dùng để vẽ lại không giống?”
Tôi nhìn chị một lúc rồi chỉ phía bầu trời sau lưng chị: “Trăng lên rồi.”
Chị sững lại, quay đầu lại nhìn.
Mây đen đã tan, ngàn sao lấp lánh, trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời.
Chị hít một hơi thật sâu, quay đầu lại: “Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Tôi không nói gì, nhanh chóng thu cặp sách lại, lôi chị trốn sau một ngôi mộ cách đó vài bước.
“Sao thế?” Chị thấy khó hiểu.