“Thiếu gia! Đừng!” Lão Triệu gọi giật. Tôi dửng dưng như bánh chưng ngày Tết, bước qua kỳ lân đi đến thái cực vị, chuẩn bị cứu Ngọc Khôi Tiên ra. Ngọc Khôi Tiên đáng thương nhìn tôi, rồi đưa tay về phía tôi. Đúng lúc này, rào một tiếng, Khả Nhi dội hết nửa chai nước vào mặt tôi. Tôi bừng tỉnh, định quay về chỗ, nhưng không kịp nữa rồi. Ngọc Khôi Tiên chộp lấy cơ hội này, nhanh chóng nhảy bổ vào người tôi, biến thành một ánh sáng màu đỏ chui vào trong ấn đường của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.