• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ông nội rời khỏi giang hồ, trút hết phần lớn tâm tư lên người của tôi. Khi tôi còn bé cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, cha mẹ tôi thường xuyên nửa đêm mang tôi đi bệnh viện.

Sau khi cai sữa, ông nội tôi liền ôm tôi đến nhà cũ, tự mình chăm sóc tôi.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi ở cùng ông nội, thì tôi lại không xảy ra bệnh nữa.

Tuổi thơ của không giống như những đứa trẻ khác, tôi không thích nói với người khác, luôn thích một mình tránh đến nơi yên tĩnh. Lúc không đi học, phần lớn thời gian tôi đều trèo nên nóc nhà một mình, im lặng nhìn mây trắng hoặc sao trên trời, thả hồn lên mây, một lần ngồi chính là bốn năm giờ đồng hồ.

Mẹ tôi sợ tôi té, đã vài lần không đồng ý với ông nội.

Ông nội không quan tâm, ông nói cho mẹ tôi: "Đứa nhỏ này thông tuệ, các con không hiểu đâu, đừng quan tâm nữa."

Mẹ tôi vẫn lo lắng, đi nói với cha tôi, rất quyết liệt muốn dẫn tôi từ ông nội về, mẹ muốn đích thân dẫn tôi đi.

Cha tôi cũng có ý nghĩ này, mấy lần lấy hết can đảm muốn nói với ông nội tôi, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng rồi, thì lại rụt rè nuốt trở về. Không có cách khác, chưa nói đến chuyện từ nhỏ cha tôi đã hiểu chuyện, chưa từng dám ngỗ nghịch với ông nội, ngay cả chú Hai tôi tính khí nóng nảy, nhưng vừa nhìn thấy ông nội tôi, thì cả một cái rắm cũng không dám thả.

Đây là truyền thống gia đình của Ngô gia, một đứa con trai không có trang nghiêm như cháu trai trước mặt cha mình.

Ngày qua ngày, năm này đến năm khác, tôi chậm rãi lớn lên.

Năm đó tôi mười một tuổi, ông nội sáu mươi bảy tuổi, sau khi Trung Thu trôi qua, ông nội bắt đầu dạy tôi thuật số phong thủy của Ngô. Cái học đầu tiên là phong thủy, tôi học được rất nhanh, cha tôi cùng chú Hai tôi học hơn hai mươi năm cũng chưa hiểu cái này, tôi chỉ dùng chừng nửa năm là học xong toàn bộ. Sau đó ông nội tôi lại dạy tôi xem bói, dạy tôi phù chú, dạy tôi nội công, dạy tôi thuật luyện võ.

Những thứ học xong ngày càng nhiều, mỗi ngày đều rất khổ cực, tôi vừa đến trường, vừa nghiên cứu bí thuật của Ngô gia chúng tôi, đoạn thời gian đó, đặc biệt phong phú.

Ba năm sau, tôi mười bốn tuổi, lên trung học rồi, ông nội cũng đã bảy mươi tuổi.

Sau khi qua đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, thì cơ thể ông nội không còn tốt nữa, vài ngày liên tiếp đều ói ra máu không ngừng, không lâu sau liền qua đời.

Ngay lúc gần chết, ông gọi cha tôi, chú Hai và tôi đến bên người, bảo các nữ quyến tránh mặt, sau đó dặn dò ba hậu sự.

Thứ nhất, nhà cũ cùng nhà mới ở huyện thành để lại cho cha tôi.

Thứ hai, tất cả tiền ông gửi ngân hàng, trừ mười vạn (*) ở ngoài cho tôi, còn lại đều cho Nhị thúc.

10 vạn = 100.000.

Thứ ba, ông còn có một ngôi nhà ở Thượng Kinh, để lại cho tôi.

Ông nói sau khi ông mất, bảo tôi đi lên Thượng Kinh, từ nay về sau, một mình ở đó. Ông nói cho cha tôi cùng chú Hai tôi, người nào cũng không được cho tôi tiền tiêu, đồng thời cũng không cho tôi ra ngoài làm thuê, tìm việc làm. Ngoại trừ 10 vạn đó, thì tôi tuyệt đối không được đụng vào một phân tiền của Ngô gia!

Cha tôi cùng chú Hai tôi rất giật mình, bọn họ nói tôi vẫn còn nhỏ, làm như vậy...

Ông nội xua tay, dùng ngữ điệu không được phép nghi ngờ nói: "Chuyện này, cứ quyết định như vậy!"

Cha tôi với chú Hai nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy không nỡ.

Tôi không biết ông nội sắp xếp như vậy có dụng ý gì, cũng không hiểu được ý sâu trong mắt cha và chú Hai, khi đó tôi chỉ cảm thấy đau buồn.

Sau khi thông báo xong, ông nội tôi bảo cha tôi và chú Hai đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu chúng tôi, ông lấy một cuốn sách được bọc bằng vải đỏ dưới giường ra, tay run run đưa cho tôi: "Mở ra."

Tôi lau nước mắt, nhận lấy vải đỏ mở ra, bên trong là một quyển sách cổ buộc chỉ, trên đó viết vài từ - Động Huyền Thiên Cơ Phủ Bí Truyền Thập Nhị Kim Quang Kiếm Quyết.

Tôi mờ mịt nhìn ông nội, không rõ ý của ông.

"Đây là mệnh của Ngô gia..." Ông nội nhìn chằm chằm tôi: "Ngô Tranh, cháu xé nó ra."

Tôi sửng sốt: "Xé... xé ra?"

"Đúng vậy! Xé nó!" Giọng của ông nội kiên định mà quả quyết.

Tôi không dám không nghe lời ông nội, run rẩy mở ra quyển sách kia, trong lòng run lẩy bẩy, không khỏi nhìn về phía ông nội.

"Xé nó, nhanh!" Ông nội nhíu mày.

Tôi kiềm lại nội tâm run rẩy, hít sâu một hơi, xé quyển sách ra, chia thành hai phần.

Trong đó có một chương không có xé tốt, xé ra, hai phần mỗi phần chiếm một nữa.

Ông nội nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lại khóc, khóc to.

"Đứa cháu ngốc, khóc cái gì..." Ông nội cố gắng gượng dậy, bảo tôi: "Vải đỏ cũng xé ra, gói kỹ nó lại. "

Mắt tôi chứa nước mắt, xé mở vải đỏ, gói kỹ hai phần cuốn sách lại, hai tay dâng đưa cho ông nội.

Ông nội không có nhận, trong mắt ông là hàm ý sâu xa nhìn vải đỏ, như trút được gánh nặng cười: "Cháu mang những cái này đến Thượng Kinh, vài năm sau, sẽ có hậu nhận Lâm gia tìm đến cháu, đến lúc đó, cháu tùy tiện chọn một phần đưa cho người Lâm gia. Cháu phải nhớ kỹ, mật pháp trong sách này là mệnh của Ngô gia chúng ta, ông nội chưa dạy cho cháu. Trước khi người Lâm gia tìm được cháu, cháu tuyệt đối không thể học bí pháp trên đó, biết không?"

Tôi mờ mịt gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK