Tôi đã hiểu.
Quỷ nhỏ áo đỏ không ngừng kích động, hít một hơi, hận thù nhìn tôi: “Mày thả ta đi… việc này… không liên quan đến mày! Nếu như mày ngăn cản tao… tao hồn xiêu phách tán… anh ta chết… mày… giết người!”
Tôi trầm ngâm một lúc rồi cười bất lực.
Uy lực của chồng lôi quyết đánh cả người lẫn quỷ sớm đã được thử nghiệm lên mẹ của Đường Tư Giai. Chỉ còn lại nửa mạng sống như Diệp Thiếu Long đây hoàn toàn không thể chịu đựng được một đòn chí mạng này.
Thế nên nó nói không sai, tôi không ngăn cản được nó, Diệp Thiếu Long đó chết thì chết, không có liên quan đến tôi, nếu như tôi ra tay với nó, thì với ba chồng lôi quyết này nó sẽ lập tức hồn xiêu phách tán, Diệp Thiếu Long cũng chết ngay lập tức. Như vậy, dưới camera của tiểu khu, tôi có thể trở thành hung thủ giết người, hết đường chối cãi.
Chuyện này vốn dĩ không do tôi quản, hà tất tự tìm rắc rối?
Nghĩ tới đây, tôi nhìn nó: “Đi đi.”
Quỷ nhỏ áo đó nhìn tôi một lúc rồi quay người đi, nó không thể giết người trước cửa nhà tôi, nó sẽ phải đổi một địa điểm khác, khiến cho Diệp Thiếu Long hồn xiêu phách tán, mãi mãi không được đầu thai.
Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng của nó đi khuất xa, tự nhiên trong lòng thấy hụt hẫng kỳ lạ.
Tôi hụt hẫng không phải là tôi không cứu được Diệp Thiếu Long, mà cảm thấy mình quá ngây thơ nên cảm thấy hơi thất vọng về bản thân. Người như Diệp Thiếu Long, không phải tôi không nhìn thấu được nhân tính của anh ta. Nhưng khi anh ta quỳ trước Đường Tư Giai với bộ dạng đáng thương, gào khóc van xin Đường Tư Giai tha thứ, thì tôi lại bị lừa bởi chính bộ dạng đó.
Chúng sinh có tình, thầy phong thủy cũng không ngoại lệ, nhưng chúng tôi không thể dùng tình cảm để hành sự, vởi vì chúng tôi thừa nhận bản thân không giống với người khác.
May mà quỷ nhỏ áo đỏ cố chấp, may mà nó mặc kệ tất cả, đứng trước sự nguy hiểm bị tôi đánh tiêu tan thì nó vẫn kiên quyết nói cho tôi biết chân tướng sự việc, nếu không tôi thực sự đã gây ra sai lầm lớn.
Tôi còn quá trẻ.
Quỷ nhỏ áo đỏ ngày càng đi xa dần, nó băng qua đường lớn rồi lên chiếc xe của Diệp Thiếu Long, khởi động xe, đột ngột tăng tốc độ, gào rú phóng đi.
Tôi đứng một lúc dưới ngọn đèn đường, hít một hơi thật sâu rồi quay về nhà.
Về đến nhà, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy chiếc khăn lau mặt xong, tôi bước đến gõ cửa phòng của Đường Tư Giai.
Đường Tư Giai ra mở cửa, thấy tôi đã quay về, chị liền ôm chặt lấy tôi rồi khóc như một đứa trẻ.
“Đừng khóc nữa, anh ta không xứng đáng.” Tôi an ủi chị.
“Tôi không ngờ rằng lại là anh ta...” Chị đau lòng nói: “Chúng tôi là đồng nghiệp, là bạn của nhau, tôi một lòng một dạ đối xử tốt với anh ta, nhưng anh ta lại đối xử như vậy với tôi...”
“Trước mặt loại súc sinh, chị móc tim gan ra cho nó, thì nó cũng chỉ coi đó là thức ăn mà thôi.” Tôi cười nhạt: “Được rồi, đều đã qua rồi. Về sau, anh ta không thể làm hại chị nữa rồi.”
Chị sững lại, buông tôi ra, nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Thầy, có... có phải anh ta?”
“Người Ngô gia không nhận tiền hai bên.” Tôi bình thản nhìn chị: “Tôi đã đứng ở phía chị, thì không thể đứng về phía anh ta được, đi giúp anh ta gánh hậu quả mà nhẽ ra anh ta phải tự mình gánh vác. Ngô gia không có quy tắc như vậy, trên đời này cũng không có luật như vậy.”
“Vậy vừa nãy thầy xuống dưới lầu là...” Chị vội vàng hỏi tôi.
“Tôi muốn giải hòa giữa anh ta và quỷ nhỏ áo đỏ kia, nhưng mà...”
Tôi hít một hơi sâu: “Trời tạo nghiệp thì có thể oán trách, người tự tạo nghiệp thì không thể sống, đây là ác báo chính anh ta gieo ra, để anh ta tự mình chịu đựng sự trừng phạt của vận mệnh.”
Chị vô thức nhìn tôi, vô thức lùi lại vài bước, lưng đập vào cánh cửa, lồng ngực không ngừng phập phùng, muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Tôi bình thản nói.
Chị đau lòng buồn bã, cúi đầu xuống rồi lặng lẽ gật đầu.
Tôi quay người đi về phòng ngủ.
Nhưng Đường Tư Giai lại trầm mặc hồi lâu rồi đi đến phòng khách.
Sau khi nằm xuống, tôi quay hết bên này rồi lật sang bên kia, nhưng không thể đi vào giấc.
Đường Tư Giai như một đứa trẻ bị tổn thương, cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, ôm chặt lấy đệm dựa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Sau khi giằng co rất lâu, tôi đứng phắt dậy, đi lấy áo mặc vào rồi lại đến phòng khách.
Thấy tôi đi ra, Đường Tư Giai vội đứng lên, lau nước mắt rồi lại cúi đầu xuống.
Tôi bước đến trước mặt chị, nhìn đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc: “Trong lòng tôi rất rối, không ngủ được, tôi thức cùng chị nhé.”
Chị cố ngăn giọt nước mắt, cắn môi, ngật đầu.
Sau đó chị nhích lại ôm chặt lấy tôi.
Tôi do dự một chút rồi ôm chặt chị vào lòng mình.