Trời sáng, Triệu thổ hào đến nhà tôi.
Lúc này Đường Tư Giai đã bình tĩnh hơn nhiều. Đối với chị mà nói, hiện thực này không phải không thể đối mặt, chỉ là để vượt qua vết thương trong lòng mình thì chị vẫn cần chút thời gian.
Dù sao Diệp Thiếu Long cũng từng là người bạn mà chị tin cậy nhất.
Tôi tiễn chị đến dưới lầu, rồi an ủi chị vài câu.
Trên khuôn mặt của chị nở một nụ cười bình thản, gặt gật đầu: “Cảm ơn thầy, thầy yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.”
“Vậy thì tốt, chị đi về đi.” Tôi cười: “Nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, rồi bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Ừ!” Chị hít một hơi thật sâu rồi quay người đi về phía Triệu thổ hào.
Triệu thổ hào vội vàng mở cửa xe cho chị: “Em họ, lên xe đi.”
Lúc Đường Tư Giai đi đến chỗ xe thì đột nhiên chị dừng bước, quay người chạy nhanh về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.
Từ tối qua đến hiện tai, tôi đã được chị ấy ôm quen rồi.
“Thầy ơi, cảm ơn thầy!” Chị nghẹn nào nói.
Triệu thổ hào nhìn chúng tôi một cách tinh nghịch, hắng giọng vài tiếng rồi quay người đi, không nhìn chúng tôi nữa.
Mặt tôi nóng bừng bừng.
Đường Tư Giai buông tôi ra rồi lùi lại vài bước, cúi người trước tôi.
Tôi có chút chân tay lóng ngóng không biết làm gì: “Chị... chị đang làm gì thế?”
“Thầy, về sau tôi có thể coi thầy là bạn không?” Chị chân thành.
“Chúng ta không phải bạn sao?” Tôi đáp: “Việc của chị đã xong xuôi rồi, về sau đừng gọi tôi là thầy nữa, gọi tôi là Ngô Tranh đi.”
Chị ngây ra: “Đây... thích hợp không?”
Tôi cười: “Thích hợp.”
Chị cũng cười: “Ừ!”
Tôi vẫy tay với chị, ngầm bảo chị lên xe đi.
Đường Tư Giai gật đầu rồi quay người bước lên xe.
Triệu thổ hào giúp chị đóng cửa rồi cười với tôi: “Thiếu gia, hai ngày nay làm phiền cậu rồi, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước đây. Hai ngày này cậu đợi điện thoại của tôi nhé, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm!”
Tôi gật gật đầu: “Được.”
Triệu thổ hào quay người rồi lên xe, ấn hai tiếng còi rồi dần dần đi xa mất.
Tôi đợi họ đi xa rồi thở phào một tiếng thật dài, chuyện này coi như xong.
Mặc dù có chút không hoàn hảo nhưng cũng tốt, cũng coi là xứng với công dạy dỗ của ông nội, không làm mất mặt của ông và Ngô gia. Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm, bật cười, rồi đi lên lầu.
Về đến nhà, tôi tự mình nấu nốt số gạo còn lại của ngày hôm qua, sau đó tắm nước ấm một cách sảng khoái. Tắm xong tôi quay lại phòng ngủ lớn của mình, lên giường đắp chăn rồi vươn vai một cái.
Bận bịu mấy ngày nay khiến tôi mệt chết rồi.
Trong chăn vẫn còn mùi nước hoa của Đường Tư Giai, mùi thanh thanh, có chút mê người.
Tôi chìm đắm trong mùi hương của chị, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, rất nhanh sau đó đi vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, thứ bảy.
Ăn xong bữa sáng, rồi gọi điện thoại cho Lý Phi hỏi xem cô ấy bao giờ đến cùng nhau ăn bữa cơm.
“Ban ngày hội sinh viên có hoạt động, tớ phải tham gia.” Cô ấy nói: “Buổi chiều xong việc thì tớ qua, chúng ta ăn cơm tối nhé.”
“Được!”
“Bận rồi, chiều gặp nha!”
“Ừ.” Tôi tắt máy, đi giày xong rồi đi xuống dưới lầu, tôi đến ngân hàng rút tiền.
Mấy hôm trước tôi đã hết tiền ăn cơm, cô ấy cho tôi vay hai nghìn tệ, tôi đã nói phải trả cô ấy gấp đôi, thế nên tôi sẽ đi rút năm nghìn tệ, hôm nay lúc ăn cơm sẽ trả cho cô ấy. Tôi không giống như Lý Phi, mấy năm nay không lên mạng, không chơi game, không chơi các ứng dụng xã hội và bình thường đều dùng tiền mặt.
Bởi vì lúc đó ông nội chỉ để lại cho tôi mười vạn tệ, tôi cũng không biết người Đường gia bao giờ đến tìm tôi, thế nên tôi chỉ có thể cố gắng ăn dùng tiết kiệm. Bạn bè đều dùng điện thoại thông minh. Nhưng tôi không dùng, điện thoại của tôi chỉ có thể nhận điện thoại và gửi tin nhắn, ngoài ra thì không thể làm gì khác.
Lý Phi đã từng hỏi tôi, như vậy không cảm thấy vô vị sao?
Tôi nói không, tôi có việc để làm.
Cô ấy hỏi tôi việc gì?
Tôi không trả lời và bẻ lái sang chủ đề khác.
Tôi không muốn cô ấy biết tôi hiểu thuật số, và tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, dù sao thì tôi không muốn cho cô ấy biết.
Có lúc tôi nghĩ có lẽ là do chuyện hồi đó.
Đó là sự ám ảnh và vết sẹo trong lòng tôi, mặc dù chuyện đó đã sớm trôi qua, như sâu trong lòng tôi vẫn không muốn chạm đến.
Chỉ có thế tôi và Lý Phi mới có thể tiếp tục làm bạn thân của nhau.
Có thể tôi vẫn là một đứa trẻ con.
Đến ngân hàng của tiểu khu, tôi đưa thẻ ngân hàng vào máy rút tiền tự động, nhập mật mã rồi rút lấy năm nghìn tệ.
Rút tiền xong, tôi kiểm tra lại số dư theo thói quen.
Vừa kiểm tra xong, tôi liền đứng ngây ngốc ra đó,
Số dư lại có thêm 60 vạn!
Tôi ngây ra hơn mười giây rồi lập tức hiểu ra, cất tiền vào rồi lấy lại thẻ, quay người bước ra khỏi ngân hàng.