Khi Triệu thổ hào đi ra, đứng cũng không vững.
Tôi không để cho Đường Tư Giai phải động tay, gác tay Triệu thổ hào lên vai, đưa anh ta về phòng ngủ, đặt lên giường.
Đường Tư Giai giúp anh ta đắp chăn, còn rót cho anh ta cốc nước ấm mang tới.
Triệu thổ hào bưng cốc, uống một ngụm lớn.
"Anh họ, anh thấy thế nào rồi?" Đường Tư Giai lo lắng hỏi.
Triệu Phi uống nước xong, trả cốc lại cho Đường Tư Giai, thở một hơi thật dài, xua xau tay: "Không thế nào cả, anh mới từ quỷ môn quan về, một chút sức cũng không có..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đường Tư Giai không nhịn được hỏi.
Tôi cũng nhìn Triệu thổ hào, chờ câu trả lời của anh ta.
Triệu thổ hào lề mề cả ngày, gắng sức ngồi dậy, cuống quít nói với tôi: "Thiếu gia, cái thứ kia... thật con mẹ nó quá tà tính."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
Anh ta nhìn Đường Tư Giai, nói: "Em... đi ra ngoài đi, đừng nghe."
Đường Tư Giai không hiểu: "Em không thể nghe?"
"Một cô gái như em, nghe cái này không thích hợp." Triệu thổ hào ra sức xua tay: "Em mau ra ngoài đi!"
"Em..." Đường Tư Giai không biết phải làm sao, nhìn về phía tôi.
"Không sao, để chị ấy nghe đi." Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhìn Triệu thổ hào: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy tôi nói như vậy, Triệu thổ hào cũng không tiện đuổi Đường Tư Giai nữa.
"Thiếu gia, cái thứ đó còn sống, thiếu chút nữa thì "làm" chết tôi rồi." Anh ta kích động nói: "Đợi đến khi tôi tỉnh rồi, tôi con mẹ nó... toàn con mẹ nó máu, thiếu chút nữa dọa chết tôi."
Đường Tư Giai nhíu mày: "Cái gì?"
Triệu thổ hào nhìn chị: "Anh đã nói không cho em nghe, em lại cố tình muốn nghe!"
"Em..." Đường Tư Giai hết ý kiến.
"Được rồi, đừng đánh trống lảng." Tôi nhìn chằm chằm Triệu thổ hào: "Không phải tôi đã bảo anh sớm sang tay bán lại sao? Sao lại để biến thành bộ dạng này."
"Tôi cũng muốn sang tay mà, nhưng không sang được, thứ này quá tà tính." Triệu thổ hào bất đắc dĩ nói: "Hôm đó sau khi tôi nói chuyện với cậu, hôm sau tôi liền liên lạc với một người anh em, anh ta nói anh ta có thể nhận. Hai ngày sau, chính là hôm em gái tôi về nhà, trong đầu tôi mới nghĩ giờ dì không cần tôi chăm sóc nữa, tôi liền đi gặp người anh em này, chuẩn bị sang tay. Chỉ không ngờ tới, ngay trên đường anh ta tới tiệm tôi, trong nhà lại xảy ra chuyện, ông già nhà anh ta phát bệnh cấp tính phải nằm viện, sau đó, anh ấy cũng không dám mua nữa."
"Lúc ấy tôi cũng có chút sợ." Anh ta nhìn Đường Tư Giai nói: "Anh ta không mua, anh liền liên lạc với khách mua khác, gọi điện thoại cả một buổi trưa, thật vất vả mới có một người anh nói, anh ấy muốn nhận. Anh liền vội vàng cùng anh ấy quyết định xong chuyện này, hẹn mười hai giờ trưa nay sang tay. Anh mới nghĩ giờ là buổi trưa mà, dương khí nặng, nhất định có thể trấn áp vật này, mà không nghĩ tới... Haizz..."
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?" Tôi hỏi.
"Người anh đó của tôi đang trên đường cao tốc về thành phố, thìbị một chiếc xe tải lớn cán qua." Anh ta cười khổ: "Người không chết, chỉ có xe hỏng. Đáng sợ hơn là, tài xế lái xe cho anh ấy, anh ấy ngồi sau, bên cạnh còn một cô gái, kết quả xe bị đụng hỏng, tài xế và cô gái kia một cọng lông cũng không mất, còn anh ấy lại bị thương nặng, lưng gãy, xương sườn cũng gãy mấy mất cái, bên dưỡi gãy mất bảy cái xương, não chấn động, nội tảng chảy máu."
Anh ta thở dài: "Tôi ở nhà chờ anh ấy đến, kết quả lại nhận được điện thoại của cô gái kia, cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi, tôi nghe xong, người cũng ngu luôn..."
Tôi nhíu mày: "Chuyện xảy ra buổi trưa, sao bây giờ mới nói?"
"Lúc ấy tôi đã muốn gọi điện cho cậu rồi." Anh ta nói: "Nhưng con yêu tinh kia không cho tôi gọi, tôi mới cầm điện thoại lên, đã thấy cô ta từ trong nhà đi ra, đẩy tôi ngã xuống đất, sau đó tôi bắt đầu nằm mơ. Trong mơ cô ta cùng tôi làm chuyện đó, không cho tôi nghỉ qua. Lúc đầu tôi còn nghĩ, tà tính như cô ta, lại háo sắc như vậy, ông đây con mẹ nó làm chết cô ta. Kết quả làm mấy lần, cô ta suýt thì làm chết tôi luôn. Cứ một lần lại một lần, giằng co cả một buổi chiều."
Anh ta kích động huơ tay múa chân, nước miếng văng tung tóe: "Lần cuối cùng xong, cô ta tiến đến gần mặt tôi, tôi thấy rõ mặt cô ta, người vô cùng đẹp, nhưng chỉ mở một con mắt. Cô ta cười với tôi, cười đến mức cả người tôi phát lạnh, đợi đến khi tôi tỉnh dậy, thì phát hiện quần mình toàn là máu!"
Anh ta dừng một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nuốt nước miếng: "Sau đó, tôi vội gọi cho cậu. Thiếu gia, cái thứ đó là yêu tinh, cô ta còn sống. Cô ta thật sự đang sống. Cậu mau cứu tôi, nhất định phải cứu tôi!"
Đường Tư Giai không nhịn được hỏi tôi: "Thầy, chuyện này cũng quá tà đạo rồi, người đàn bà kia rốt cuộc là thứ gì?"