• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em còn không biết là chuyện gì?" Đường Tư Giai nói: "Chờ đến khi em biết mà sợ, cũng đã không kịp rồi!"

"Chị, em thật sự không thể đi!" Khả Nhi vẫn không lung lay.

Đường Tư Giai không biết làm sao, hỏi cô: "Nói thật đi, anh ấy đưa em bao nhiêu tiền?"

"Một trăm ngàn." Khả Nhi nhìn hai chúng tôi, đột nhiên ý thức được chuyện này không đúng: "Anh Phi rốt cuộc đã gặp chuyện gì?"

"Anh ấy bị yêu tinh dây dưa, làm không cẩn thận sẽ mất mạng." Đường Tư Giai chăm chú nhìn cô: "Hiểu không?"

"Yêu tinh..." Khả Nhi không hiểu: "Trên đời này... thật sự có yêu tinh?"

"Thật sự có, anh Phi nhà em có." Đường Tư Giai không biết làm sao: "Được rồi em gái, em đừng nhúng tay vào vũng nước đục này nữa, được không, mau về nhà đi..."

Chị đẩy Khả Nhi ra ngoài.

Khả Nhi đi mấy bước, người chớt lóe, vòng lại: "Chị, chị nghe em nói..."

"Đừng nói, mau về nhà, tìm mẹ em ấy, nhanh đi." Đường Tư Giai nói.

"Chị, em không sợ yêu tinh, em sợ nghèo!" Khả Nhi nóng nảy: "Nghèo còn đáng sợ hơn yêu tinh, thật đó! Chị để em ở lại đi mà..."

Thấy cô nói như vậy, Đường Tư Giai hết ý kiến, quay đầu nhìn tôi.

Tôi cười nhẹ: "Thời gian không còn sớm, chúng ta bắt đầu thôi."

Đường Tư Giai thở dài, nói với Khả Nhi: "Đây là do em cố chấp, đừng hối hận."

"Chỉ cần để em kiếm được 100 ngàn này, làm gì cũng được." Khả Nhi cười híp mắt nhận lấy túi trong tay Đường Tư Giai: "Thiếu gia, đồ đều ở đây rồi, cậu kiểm tra thử, nếu không đúng, tôi lại đi mua."

Tôi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Khả Nhi đi tới, mở túi ra, mang mấy thứ như chu sa, bạch cập, hoa nghệ tây, giấy vàng, bút lông và pháp ấn ra, giống như bày một tiệm nhỏ trên bàn.

"Cậu biết rọc giấy không?" Tôi hỏi Khả Nhi.

"Biết!" Khả Nhi nói: "Dùng để vẽ bùa đúng không?”

“Đúng!”

“Cái này tôi quá rành rồi.” Khả Nhi vén tay áo lên, nói: “Chúng tôi không chỉ bán đồ cổ, còn bán phù chú. Những bùa chú lừa gạt kia của anh Phi, đều do tôi rọc, sau đó anh ấy tìm người vẽ. Cậu yên tâm, giao cho tôi!”

Tôi sửng sốt, nhìn Đường Tư Giai.

Đường Tư Giai bất đắc dĩ nhún vai, chị cũng không nói gì.

Khả Nhi cũng không để ý, động tác nhanh nhảy cắt giấy.

Tôi hắng giọng, cầm ấn gỗ đào lên, kiểm tra hoa văn thất tinh, khá tốt, điêu khắc không tệ. Tôi buông ấn xuống, cầm lọ chu sa lên, bóp một ít vào ấn, lấy tay nhẹ nhàng xoa.

Đường Tư Giai ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: “Thầy, chị giúp được gì?”

“Không cần, cứ để Khả Nhi làm là được.” Tôi nói.

Chị có chút mất mát, khe khẽ thở dài, sâu kín nhìn tôi.

Tôi nhìn chị: “Sao thế?”

“Không có gì…” Chị né tránh ánh mắt tôi, đứng lên: “Vậy chị đi chuẩn bị cơm trưa cho thầy.”

“Chờ chút.” Tôi gọi chị lại.

Chị dừng bước, xoay người lại: “Sao thế?”

Tôi nhìn bạch cập và hoa nghệ tây trên bàn, hỏi chị: “Còn nhớ hôm đó trên núi, em đã làm thế nào không?”

Chị vội vàng gật đầu: “Ừ! Còn nhớ!”

“Chị đi lấy chén, ngâm hoa nghệ tây vào.” Tôi bảo: “Mười phút sau, để Khả Nhi dùng bạch cập đổ lên chu sa mài mực, mài xong em vẽ bùa.”

Đường Tư Giai cười, dùng sức gật đầu: “Ừ! Được!”

Chị xoay người cầm chén đi.

Tôi nhìn bóng lưng chị, hiểu ý cười một tiếng, tiếp tục mài ấn.

“Thiếu gia, cậu với chị Giai Giai có quan hệ gì thế?” Khả Nhi nhỏ giọng hỏi.

Tôi không để ý đến cô.

Cô tự thấy không thú vị, nhún nhún vai: “Được rồi, cứ coi như tôi nói linh tinh, tôi rọc giấy tiếp đây.”

Tôi không nhịn được, bật cười.

Mười mấy phút sau, ấn gỗ đào mài xong, giấy bút chu sa cũng đầy đủ.

Dùng giấy vẽ phù rất phiền, nhưng không còn cách nào khác, tối nay tôi cũng không muốn nhức đầu nữa.

Tôi cầm bút lông lên, để Khả Nhi mài mực chu sa.

Phù này để dành cho cô, nên để cô tự tay mài chu sa, như vậy sẽ hiệu quả hơn.

Cô ở bên kia mài, tôi trám chu sa, tồn thần một chút, bắt đầu vẽ bùa.

Nét vẽ đầu tiên quan trọng nhất, linh khí thiên địa tụ về, mở ra hỗn độn, nét bút thứ nhất rơi xuống, tôi nhanh thoăn thoắt vẽ xong một đạo bùa xinh đẹp trên giấy vàng.

Đường Tư Giai nín thở ngưng thần, đứng cạnh tôi nhìn chăm chú.

Khả Nhi cũng nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt thậm chí còn có chút kinh ngạc.

Vẽ bùa xong, tôi cầm ấn gỗ đào lên, dùng chu sa lau một cái, tồn thêm thần, miệng niệm chú ngữ: “Thất Tinh Thái Bạch, hộ thân hộ linh, Thất Tinh Thương Long chân quân, lập tức nghe lệnh.”

Nói xong hạ ấn, phù thành.

Người bình thường sẽ hiểu, cách vẽ bùa niệm chú, đều là Thái Thượng lão quân nghe lệnh. Nhưng cách ông nội dạy tôi không giống như vậy, đây là mật nguyền có một không hai của Ngô gia tôi, không giống cũng không sao, có tác dụng là được.

Tôi buông pháp ấn xuống, tĩnh tâm trong chốc lát, ngưng thần nhìn một lần, trên đạo phù chú hiện lên tầng kim quang nhàn nhạt, bên trong có sát khí. Tôi cầm phù lên, huơ hươ, chờ chu sa khô lại, hỏi Khả Nhi: “Cậu chắc chắn muốn kiếm 100 ngàn chứ?”

“Chắc chắn!” Khả Nhi nói.

“Được, vậy giờ cậu không thể đổi ý.” Tôi đưa phù cho cô: “Đeo bên người, trước khi xong chuyện này, tuyệt đối không được rời người.”

“Được!” Cô nhận lấy, cẩn thận gấp lại, nhét vào áo lót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK