Ra đến ngoài, tôi lấy điện thoại gọi điện cho Đường Tư Giai.
“Chị lại gửi thêm 60 vạn cho tôi à?” Tôi hỏi chị.
“Ừ.” Chị rất bình thản: “Thầy đừng nghĩ quá nhiều, tôi không có ý khác, chỉ là cảm thấy thầy giúp tôi được việc lớn như vậy, đã cứu được hai mẹ con tôi, chỉ gửi cho thầy 10 vạn thì thật sự là quá ít. Bây giờ tôi không có nhiều tiền, nếu không cũng gửi cho thầy thêm 1 triệu tệ.”
“Tôi đã nói rồi, người Ngô gia không nhận tiền lần hai.” Tôi nói: “ Chị gửi tôi số tài khoản, tôi lập tức gửi lại tiền cho chị.”
Chị cười nhẹ: “Đây không phải tiền tôi mời thầy về giúp việc, mà đây là tâm ý của tôi, nên không được coi là phá bỏ phép tắc.”
“Nhưng mà...”
“Thầy, thầy từng nói chúng ta là bạn mà.” Giọng điệu của chị thay đổi: “Đây chỉ là một chút tâm ý của tôi, thầy đừng từ chối, được không?”
Tôi trầm ngâm một lúc rồi hắng giọng: “Thôi được.”
Chị thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ừ, được, vậy thầy làm việc đi, hôm khác mời thầy ăn cơm.”
“Ừ.”
Tôi tắt điện thoại, nghĩ một lúc rồi lại đi vào ngân hàng, nhận số rồi đến cửa sổ ở quầy lễ tân, đưa vào chứng minh thư của mình: “ Xin chào, tôi muốn làm thẻ.”
Mười tám tuổi rồi, tôi cũng nên có thẻ ngân hàng của riêng mình.
Có chiếc thẻ riêng thì tôi có thể nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, về sau nếu có chuyện như thế này thì tôi sẽ biết ngay, không bị động giống như bây giờ nữa.
Làm thẻ xong, tôi nhận lấy lá chắn U của ngân hàng mạng, rồi ra ngồi ở ghế dài của ngân hàng.
Nhìn chiếc thẻ ngân hàng mới toanh trên tay, trong lòng tôi có chút bất an, tự lầm bầm: “Ông nội, như thế này có được coi là phá bỏ phép tắc của Ngô gia không?”
Đương nhiên ông nội sẽ không trả lời tôi.
Trong lòng tôi chua xót, đôi mắt rơm rớm, lại tiếp tục nói với ông nội: “Ông nội, cháu đã lớn rồi, cháu có thể tự nuôi sống bản thân rồi, ông yên tâm...”
Trong đầu tôi vụt hiện lên nụ cười hiền hậu của ông nội, giọng nói và dáng điệu của ông như vẫn còn đâu đây, bất giác nước mắt tôi chứa chan.
Tôi lau nước mắt rồi cất thẻ ngân hàng đi, quay người rời khỏi ngân hàng.
Lúc chiều tà thì Lý Phi đến.
Vẫn là tiệm vịt quay đó, nhưng lần này đổi lại là tôi mời cô ấy.
Lúc ăn cơm tôi rút 5 nghìn tệ được bọc cẩn thận bằng giấy đỏ từ trong túi ra. Rồi để lên trên bàn.
“Đây là gì thế?” Lý Phi ngạc nhiên.
“Tiền mà tớ mượn cậu.” Tôi nhìn cô cấy: “Tớ đã nói sẽ trả cậu gấp đôi.”
“Tớ đã nói cần cậu trả lại sao?”
“Cậu không nói, nhưng tớ phải trả.” Tôi đẩy số tiền đến trước mặt cô ấy: “Cất vào đi.”
“Tớ không muốn!” Cô ấy lắc đầu.
“Huynh đệ thân thiết tính toán rạch ròi, nếu cậu muốn như này thì về sau trước mặt cậu tớ không ngẩng nổi đầu lên đâu.”
“Nghiêm trọng thế à?”
“Đương nhiên!” Tôi chân thành.
Cô ấy nghĩ một lúc: “Được rồi, nhưng mà nhiều quá.”
Cô ấy lại đẩy tiền về phía tôi: “Không cần lấy lãi, hơn nữa tớ không phải cho vay nặng lãi, trả tiền vốn cho tớ là được rồi.”
“Đàn ông nói là làm.” Tôi lại đẩy về phía cô ấy: “Cất vào đi, đẩy đi đẩy lại như thế thật chẳng ra sao.”
Lý Phi bất lực, đành cầm lấy cất vào túi của mình.
“Cậu có biết không? Các bạn đều cảm thấy cậu là một người kỳ quái.” Cô ấy nói: “Thời đại này rồi còn ai không chơi Wechat? Ai còn dùng tiền mặt? Cậu không giống người khác, bây giờ ngay cả Wechat cũng không có.”
“Tớ không giống cậu, tớ phải ăn dùng tiết kiệm.”
“Tiết kiệm được bao nhiêu chứ?”
Tôi cười nhạt: “Ăn đi.”
Lý Phi nhìn tôi sâu xa, rồi cuốn lấy thịt vịt bỏ vào đĩa của tôi.
Ăn cơm xong tôi đi cùng cô ấy đứng ở bên đường đợi xe, hai người vừa nói vừa cười, đều nói những câu nói thường ngày.
“Ngô Tranh, cậu là thầy phong thủy, đúng không?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
“Sao cậu biết?” Tôi hỏi.
“Ngày hôm đó đợi điện thoại của cậu cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau tớ đến nhà cậu.” Cô ấy bình thản nói: “Ở dưới lầu nhà cậu có một ông lão hỏi tớ có phải cháu của Ngô Tứ gia, thiếu gia Ngô Tranh sống ở đây phải không?”
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Tớ hỏi ông ấy là Ngô Tứ gia là ai? Ông ấy nói Ngô Tứ gia là đại sư phong thủy có tiếng ở trên giang hồ, mệnh danh là Mai Hoa Thánh Thủ...”
“Cậu muốn nói gì?” Tôi nhìn cô ấy.
“Ngày hôm đó chị Đường kia tìm cậu là nhờ cậu xem phong thủy, đúng không?” Cô ấy hỏi.
Tôi do dự một chút rồi gật đầu.
Cô ấy cắn nhẹ môi: “Thế nên, từ bé cậu đã hiểu phong thủy, đúng không?”
Tôi lại gật đầu.
Cô ấy cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.
Bầu không khí thay đổi, có chút ngượng ngùng.
Lúc này, xe bus đã đến nơi.
Chiếc xe dừng lại rồi mở cửa, những vị khác trên xe đã bắt đầu đi xuống.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nước mắt chan chứa, nghẹn nào nói: “Tớ và Tôn Nghị... lúc đó tớ còn nhỏ, trong lúc không để ý và hồ đồ tớ đã bị hắn ta... tớ không cố ý lừa cậu, là tớ không dám đối mặt với cậu, sợ cậu không thích tớ nữa...”
Trong lòng tôi như bị kim châm vậy.